Tác giả:

Mẹ của Avery Alizabeth Delaney là một người điên loạn. May là mẹ cô, Jilly, đã bỏ đi đâu mất tích sau ngày Avery ra đời ba hôm. Avery được bà ngoại Lola và dì Carrie nuôi nấng. Ba thế hệ đàn bà sống yên lành, đạm bạc trong một ngôi nhà có khung gỗ hai tầng trên phố Barnett chỉ cách quảng trường thành phố Seldon Veach , Florida , hai khu phố. Không khí ở khu phố Barnnett rất khác sau khi Jilly bỏ nhà ra đi. Căn hộ trước đây thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ yên tĩnh. Thậm chí Carrie đã biết cười trở lại, và suốt năm năm tuyệt diệu, cuộc sống rất an lành bình dị. Tuy nhiên những năm về trước khi còn Jilly ở nhà, bà ngoại Lola hết sức khổ sở vì chị ta. Bà có con khi đã lớn tuổi, cái tuổi tri thiên mệnh, cho nên bây giờ bà đã già yếu, mệt mỏi. Ngày Avery lên năm, Lola đã bắt đầu đau ngực. Vào ngày sinh nhật của bé, bà phủ cái trứng lên cái bánh sinh nhật cho cháu, nhưng vừa làm được nửa đã phải ngồi nghỉ một lát mới làm tiếp được. Lola không cho ai biết về bệnh tình của mình, bà không đi…

Chương 6

Kẻ Phá ĐámTác giả: Julie GarwoodTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámMẹ của Avery Alizabeth Delaney là một người điên loạn. May là mẹ cô, Jilly, đã bỏ đi đâu mất tích sau ngày Avery ra đời ba hôm. Avery được bà ngoại Lola và dì Carrie nuôi nấng. Ba thế hệ đàn bà sống yên lành, đạm bạc trong một ngôi nhà có khung gỗ hai tầng trên phố Barnett chỉ cách quảng trường thành phố Seldon Veach , Florida , hai khu phố. Không khí ở khu phố Barnnett rất khác sau khi Jilly bỏ nhà ra đi. Căn hộ trước đây thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ yên tĩnh. Thậm chí Carrie đã biết cười trở lại, và suốt năm năm tuyệt diệu, cuộc sống rất an lành bình dị. Tuy nhiên những năm về trước khi còn Jilly ở nhà, bà ngoại Lola hết sức khổ sở vì chị ta. Bà có con khi đã lớn tuổi, cái tuổi tri thiên mệnh, cho nên bây giờ bà đã già yếu, mệt mỏi. Ngày Avery lên năm, Lola đã bắt đầu đau ngực. Vào ngày sinh nhật của bé, bà phủ cái trứng lên cái bánh sinh nhật cho cháu, nhưng vừa làm được nửa đã phải ngồi nghỉ một lát mới làm tiếp được. Lola không cho ai biết về bệnh tình của mình, bà không đi… Monk đang yêu. Mặc dù hắn không tin phép lạcó thể xảy ra, nhưng hắn đã gặp được ngườiphụ nữ trong mộng, và từ đó hắn xử sự nhưmột kẻ điên kỳ cục. Jilly là người bạn tâm đầu ýhợp của hắn. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa.Hai người rất hợp với nhau, vì họ cùng chia sẽmộng ước, cùng hy vọng, cùng mục đích, vàquan trọng nhất là cùng cảm nghĩ về trò đời đenbạc.Chị đã làm cho hắn mê mẩn ngay khi hai ngườimới gặp nhau trong cái quán rượu có bán thịtnướng vô danh dơ bẩn ở ngoại ô thành phốSavannah. Khi chị ta đi vào quán, lộng lẫy trongchiếc áo dài lụa đỏ và đôi giày cao gót đỏ, hắnnhư muốn hụt hơi. Chị ta trông… quá tuyệt vời.Vì hắn đã được chỉ dẫn qua điện thoại rồi, hắnngồi đợi nơi bộ bàn ở góc phòng với cái kẹp hồsơmàu xanh trên tay. Khi thấy hắn, chị ta cười,và ngay lúc ấy, hắn đã mê mẩn chị ta liền.Đóa hoa tình yêu đầu tiên không héo úa. Hắnvẫn say sưa yêu thương chị. Thậm chí khi hắnphải làm việc, hắn cũng không quên đượcchuyện yêu đương. Độ này hắn chỉ nghĩ đến chị.Trong khi hắn làm công việc canh gác cực nhọccần thiết, phương pháp giết thì giờ tốt nhất lànhớ lại lúc hai người l*m t*nh lần đầu, nhớ từngchi tiết chi ly nhất. Ngay sau khi mới gặp nhauba giờ, họ đã l*m t*nh rồi. Jilly đưa hắn vềphòng khách sạn của mình, lột hết áo quần hắnra và lột luôn cả sự rụt rè của hắn, rồi l*m t*nhrất say sưa với hắn. Mỗi khi hắn hồi tưởng lạigiây phút ấy là hắn nhắm mắt với vẻ tràn đầyhạnh phúc.Cảm giác dịu ngọt của đôi môi chị trong miệnghắn, mùi thơm của nước hoa có xạ hương trênngười chị, cơ thể chị êm ái ép vào người hắn,âm thanh chị phát ra khi hắn sờ mó vào ngườichị nghe như tiếng thú rên. Chị ta hoang dã, dữdội, thô bạo. Chính hắn thích như thế. Thếnhưng đồng thời, chị ta cũng có nét của ngườiphụ nữ chân yếu tay mềm.Monk ngạc nhiên khi thấy hắn quá mê mẩn Jillyđến độ hắn quên hết mọi thứ. Hắn là ngườikhông bao giờ tin vào những chuyện tình viễnvông hay tin vào hôn nhân. Thế mà cách đây haitháng, hắn đã đề nghị thành hôn với chị. Hắnquì một chân và chị đã làm cho hắn sung sướngkhi nhận lời cầu hôn của hắn. Hắn nói với chịrằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì cho chị, làm tấtcả mọi thứ, và sẵn sàng chứng tỏ cho chị thấyđiều ấy. Rất muốn làm cho chị vui lòng, hắnnghĩ hắn sẵn sàng làm theo lời chị, không đắnđo suy nghĩ.Jilly là người đầu tiên trên đời hắn tin sẽ giữ kínchuyện bí mật của hắn. Hắn cũng biết cảchuyện bí mật của chị. Họ sống với nhau bốntháng thì vào một đêm, sau khi đã l*m t*nh vàâu yếm nhau trên ghế nệm dài, hai người đềumặc áo dài ngủ bằng lụa, và nhấm nháp sâmbanh ướp lạnh, hắn đã thổ lộ nỗi lòng cho chịnghe, hắn kể về cuộc đời u ám của hắn trênmảnh đất nông trại Nebraska với bố mẹ nghiêmkhắc, khô khan của hắn. Bố hắn là người khôngtin vào việc dạy con không cần roi vọt, còn mẹhắn thì yếu đuối, sợ cả cái bóng của mình,không đi đâu hết hay không làm gì hết ngoàingôi nhà mình. Ngoại trừ đi nhà thờ vào sángChủ nhật, chỉ biết chấp tay sau lưng nhìn chồngđánh đứa con trai duy nhất của họ cho nó bỏtánh thích đi du lịch. Từ khi còn nhỏ, Monk đãbiết không nên than vãn gì với mẹ hắn, vì bàluôn luôn làm theo lời bố hắn. Khi lên mườituổi, hắn ghét cả hai người và ban đêm khi đingủ, hắn thường mơ đến các phương pháp mớiđể hành hạ họ.Cuộc đời của hắn khổ sở. Hắn cạy tủ két nhàthờ ăn cắp tiền, chỉ một ít, thỉnh thoảng vào cácngày Chủ nhật. Sau khi tốt nghiệp phổ thônghắn xách vali ra đi. Thực ra là cái xách mua đồthực phẩm. Hắn đi học đại học Omaha. Hắn đểdành tiền đủ trả học phí kỳ đầu, rồi nhận tiềnvay của nhà nước để trả học phí về sau, hắnkhông bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền vay.Bốn năm sau, hẳn rời bỏ bang Nebraska, thề sẽkhông bao giờ trở lại.Cho đến bây giờ, hắn không biết bố mẹ hắn cònsống hay đã chết, và hắn không cần quan tâmđến.Hắn không bao giờ quan tâm đến ai… cho đếnbây giờ. Hắn nói cho Jilly nghe hết về chuyệnđời của hắn. Hắn kể cho chị ta nghe chuyện hắnphạm tội giết người lần đầu tiên vào cái tuổi 22mơn mởn. Hắn còn kể cho chị biết có thời hắnđã mơ làm việc cho nhà hát. Hắn thích mặcquần áo lên sân khấu và đóng nhiều vai khácnhau. Hắn khoe hắn là diễn viên có tài, rất cótài đến nỗi hắn đã cố để thủ vai chính trongmột vở kịch của gánh hát mùa hè. Một diễn viênkhác châm biếm lối diễn xuất của hắn và sỉnhục hắn trước mặt đạo diễn. Monk rất tức tốivì bị công kích đến nỗi hắn thử giọng khôngđược tốt, nên không được phân vai. Hắn manglòng căm thù, đợi thời gian thuận tiện sẽ rửanhục. Hai năm sau hắn theo đuổi kẻ thù. Lầnnày hắn dùng dao, và hắn thấy việc này làm chohắn phấn khích và được giải thoát.- Anh đổi tên khi nào? -- Jilly hỏi.- Ngày anh ghi danh vào đại học. -- Hắn đáp. –Anh có tờ giấy khai sinh giả, anh làm nó giốngnhư thật nên phòng học vụ của trường nhậnđơn. Làm thế thô lổ thật, nhưng được việc.- Em không đi học đại học. -- Chị ta nói. – Emrất muốn, nhưng mẹ em không cho em là thôngminh. Bà lấy tiền em để dành để cho Carrie đihọc.- Cuộc sống thời ấu thơ của em như thế nào?Nước mắt trào ra trên mắt Jilly.- Không có tình thương. -- Chị ta nói. – Emkhông nhớ bố em. Ông bỏ đi khi em còn nhỏ.Tại vì mẹ em.- Vì mẹ em à?- Phải. -- Chị ta đáp. – Bả đã khiến cho ông bỏđi. Ổng chạy theo người đàn bà khác, nhưngnhớ lại, em không trách ông. Má em là ngườilạnh lùng gay gắt. Bả không bao giờ có thái độyêu thương em, em nghĩ vì thế mà em gặpchuyện không hay… chắc anh biết… em có thai.Em đi tìm người thương yêu em. Em làm chogia đình nhục nhã. Mẹ em và em gái của em đãnói vào mặt em câu ấy không biết bao nhiêulần. – Chị ta lắc đầu rồi nói nho nhỏ. -- Em thậtđiên. Em cứ nghĩ rằng khi em đã có con, mẹ emvà em gái của em, cô gái vàng, sẽ tha thứ choem và giúp em nuôi nấng đứa bé. Em muốn cócon để làm cho không khí gia đình được hòathuận.- Nhưng chuyện ấy không xảy ra, phải không?Chị ta nắm tay hắn:- Không, không được như thế. Không khí giađình rất tệ. Má và Carrie đến bệnh viện. Em cứtưởng họ sẽ mang mẹ con em về nhà.- Nhưng sao, cưng? – Hắn hỏikhi thấy chị ta quáxúc động không nói tiếp được. Hắn cúi người tớitrước, rót sâm banh vào ly cho chị.- Carrie đem con gái của em về nhà, không nóivới em một tiếng. Nó đến chỗ cái nôi của bé, rồibế con bé đi. Khi em cố chạy theo nó, mẹ emníu tay em lại. Em hỏi bà, Carrie mang đứa conxinh đẹp của em đi đâu, bả trả lời rằng Carrieđem bé Avery về nhà. "Avery". Mẹ em đã nghĩra cái tên ngu ngốc để đặt cho con em. – Chị talấy tay lau nước mắt trên mặt. – Thậm chí họkhông để cho em đặt tên con của em. Carrie đãquyết định hết mọi việc, nó muốn làm gì thìlàm, má làm theo những gì "Con gái vàng" củabà quyết định.- Rồi chuyện xảy ra như thế nào?- Má nói em phải rời khỏi thành phố, đừng baogiờ về nhà nữa. Bả nói, đây là lần cuối cùng emlàm nhục bả và Carrie. Em không làm sao chobả thông cảm, và mặc dù em đã xin bả tha thứ,nhưng bả vẫn không cho. Em vẫn còn thấy bộmặt xấu xí của bà khi ấy. Cũng như bộ mặtđáng ghét của Carrie. Nó sỉ nhục em, rồi mở vílấy ra tờ 100 đôla. Nó ném vào mặt em rồi đi rakhỏi phòng.- Không có ai giúp đỡ em hay sao?Chị lắc đầu.- Má tằng tịu với thằng cảnh sát trưởng. Lão sẵnsàng làm theo lời bà ấy. Lão thường ghé nhàem lúc lúc đêm khuya khi em và Carrie đã đingủ, nhưng có một đêm em nghe có tiếng rênvà tiếng càu nhàu, em bèn lẽn xuống lầu đểxem chuyện gì xảy ra. Em nhìn vào phòngkhách, lão cảnh sát nằm chườn ườn trên ghếnệm dài thoải mái như anh đang nằm trên ghếthế này, quần tuột xuống đến mắt cá. Má quìg*** h** ch*n lão, phục vụ lão.- Con heo mập đã có gia đình. -- Chị ta nóithêm. – Lão sẽ làm bất cứ điều gì để má khỏinói cho vợ lão biết về chuyện tằng tịu ghê tởmnày. Má nói với em, nếu em không rời khỏithành phố ngay, lão cảnh sát trưởng sẽ bỏ tùem. Em biết bà ấy có khả năng sai khiến lãolàm việc đó.Chị ta khóc sướt mướt. Hắn quàng tay ôm chịvào lòng cho đến khi chị ta bình tĩnh trở lại. Rồihắn hỏi:- Con gái của em ra sao?- Carrie nuôi nó, biến nó thành kẻ chống lại em.Em gái của em luôn luôn ghét em. Nó không…xin đẹp như em, nên nó ganh tỵ. Ăn cắp đứacon của em là cách nó trả thù em.- Làm sao em gặp Dale Skarrett?- Sau khi em rời khỏi Sheldon Beach, em làmnhững việc nhếch nhác đế nuôi thân. Em cố đểdành cho đủ tiền để thuê luật sư đòi lại con em.Em không có nghề chuyên môn gì, nên em phảilàm việc trong các quán ba và các nhà hàng ănuống. Em đã ăn cắp tiền hai lần, và cũng từngngủ với đàn ông. Mười hai lần tất cả.-- Chị taxác nhận. – Em đếm, em không biết tại sao,nhưng em đếm, và lần nào em cũng đề phòngrất kỹ để tránh khỏi mang bệnh. Em ghét làmchuyện này, nhưng em cần tiền. Em rất mongmuốn bắt lại đứa con.Chị quay mặt khi hồi tưởng nỗi thống khổ.– Rồi một đêm khi em làm việc ở quán ba tồitàn ở Savannah, em gặp Dale Skarrett. LạyChúa, anh ta làm cho em ghê tởm. -- Chị ta nói.- Nhưng hắn có tiền. Hắn biết em chỉ để ý đếcọc tiền của hắn, và hắn muốn em. Bọn emthỉnh thoảng sống chung với nhau một thời giandài. Em đã muốn chia tay với hắn, nhưng hắncứ quay lại với em. Rồi một đêm hắn nói với emvề tiệm kim hoàn ấy, hắn và đồng bọn, Frank vàLarry, sẽ đến ăn trộm. Larry sống không hônthú với con gái chủ nhân tiệm kim hoàn, cô tacứ bô bô nói về tiền bạc của gia đình mình. Dalevạch kế hoạch để ăn trộm, nhưng em đã giúpcác chi tiết trong kế hoạch.- Vậy em có tham gia vào vụ trộm?- Có. -- Chị ta đáp. – Vụ trộm tiến hành yên ổnkhông có gì gặp rắc rối, thế nhưng Frank quá tomồm, hắn nói hắn sắp có nhiều tiền khi Dalebán kim cương. Dale đã giấu hết số kim cươngchưa cắt, tất cả bọn em đều nhất trí phải đợi ítra sáu tháng sau mơi giải quyết số kim cươngnày.- Nhưng chuyện xảy ra không như ý phảikhông?- Ồ, phải, một tên chỉ điểm đã nói cho cảnh sátbiết về chuyện ba hoa của Frank. Chúng bắt hắnđể thẩm vấn và cuối cùng hắn đã khai ra hết.Hắn khai với chúng tên của Larry, nhưng mãi vềsau hắn mới khai tên của Dale và tên em. Emđoán hắn hợp tác với cảnh sát. Larry gọi đếncho chúng em, báo cho em biết đúng lúc, vàchúng em chuồn ra khỏi thành phố. NhưngLarry không làm thế. Đã xảy ra cuộc chạm súng,Larry giết một cảnh sát trước khi hắn bị giết.Jilly lại khóc.- Em chẳng quan tâm đến vấn đề kim cương.Dale đã hứa giúp em bắt lại con. Vì thế mà embuộc lòng phải giúp anh ta trong vụ trộm này.Chúng em lái xe về Sheldon Beach, anh ta đivào nhà má để bắt Avery. Em không xem đây làmột vụ bắt cóc. Em chỉ xem như là em lấy lạicái mà em gái của em đã ăn cắp của em. Emkhông biết Carrie đã biểu má em ra tòa làmgiấy cho Carrie có quyền bảo hộ Avery. Tòa ánđã tước quyền làm mẹ của em mà giao choCarrie. Nó đã ăn cướp con của em, Monk à. Nóđã ăn cướp…- Anh biết em rất đau lòng, em yêu.- Khi Dale tìm đến Avery thì nó còn nhỏ, nhưngCarrie đã dạy nó chống lại em. Dale nói với emlà anh ta đã cố làm cho Avery bình tĩnh nói vớinó rằng em rất thương yêu nó, rằng nó sẽ đượcsung sướng với em. Avery nổi điên. Chỉ có Chúamới biết Carrie đã nói láo với nó như thế nào.Nó đã đánh lại anh ấy như một con hổ cái, nóđá và cố cào mắt anh ấy. Anh ấy nói ảnh tháodây thắt lưng ra để trói hai tay nó và đánh haibạt tai để nó khoi vùng vẫy kháng cự.Monk đưa cho chị ta tờ khăn giấy Kleenex khácđể chị lau nước mắt.- Nói tiếp đi, em sẽ cảm thấy nhẹ người khi đãtống hết chất độc trong người ra.Chị gật đầu.- Phải, anh nói đúng. Nhưng tiếng la hét củaAvery đã làm cho má thức dậy. Bà chạy ra vớikhẩu súng trên tay. Lão cảnh sát trưởng đã đưasúng cho bà để tự vệ. Bà cố giết Dale. Anh ấynói với em rằng ảnh lôi Avery đi lui thì bà nổsúng. Bà đã bắn sai, trúng vào con gái em. – Chịta rùng mình. – Dale không nói chuyện ấy choem biết trong một thời gian dài, cho nên emkhông đến bệnh viện để thăm nó được.- Chuyện gì đã xảy ra cho mẹ em?- Dale nói, khi bả thấy bả bắn sai, bả liền hétlên, rồi bỗng bà ôm lấy ngực rồi té xuống. Bàchết trước khi ngã xuống nền nhà… Dale đã nóithế.- Đau tim à?- Phải, nhưng em không khóc vì chuyện bà chết.Bà đã chống lại em, và em cũng chống lại bà.Em không rơi một giọt nước mắt. -- Chị ta nóivới vẻ hãnh diện.- Anh hiểu.- Dale đã cố giữ lời hứa với em. Anh ta đi theoAvery khi nó đến sống với em gái em tạiCalifornia. Anh ta canh chừng trường học conbé, ảnh tin rằng có thể bắt được con bé khi nóđi ra ngoài, nhưng nó có vệ sĩ, một mật vụ FBIđã bảo vệ cho nó. Rõ ràng Carrie đã thuyếtphục chúng tin rằng Dale sẽ theo dõi Avery. Emgái em rất khôn lanh.Chị ta nói thêm với nụ cười nhếch mép.– Chắc nó đã báo cho hiệu trưởng biết, vì lãohiệu trưởng nói với các bảo vệ rằng Dale rấtnguy hiểm. Lúc nào cũng có người canh chừngnó. Khi nó đi qua sân trường, Dale quyết bắt nó,nhưng tên nhân viên FBI đã thấy anh ta, chặnảnh và quất ảnh ngã xuống đất. Dale không cóvũ khí. -- Chị ta nói thêm. -- Ảnh bị bắt, đem vềFlorida để đưa ra tòa vì tội đã làm cho mẹ emchết.- Và anh ta bị kết án?- Phải. Tờ báo cáo về xét nghiệm mổ tử thi chobiết má em bị đau tim, nhưng bồi thẩm đoànvẫn tin là Dale có trách nhiệm.- Còn em không tin à?- Em chẳng cần quan tâm anh ta có chịu tráchnhiệm hay không, nhưng má có đau tim thật.Bây giờ em xin thú thật như thế, anh yêu à. Xinanh đừng giận. Để em trình bày cho anh rõ kẻoanh có phản ứng không hay.- Anh sẽ không bao giờ giận em. Anh hứa – hắnnói.- Anh có nhớ số tiền anh cho em để trả nợkhông?- Ba mươi ngàn phải không?- Phải, chị ta nói nhỏ. Chị luồn bàn tay xuống áongủ của hắn, mân mê ngực hắn. – Em đã đưahầu hết số tiền ấy cho một luật sư như tiền ứngtrước.- Tại sao thế? – Hắn hỏi. – Tại sao em cần luậtsư?- Em thuê ông ta để giúp Dale. Em muốn hắn rakhỏi tù, và bây giờ thì tình hình rất có khả năngxảy ra. Khi ông luật sư này tìm tòi bằng chứng,ông tìm thấy hóa đơn tính tiền của bác sĩchuyên trị về tim ở tại Savannah. Ông ta đếngặp vị bác sĩ. -- Chị nói tiếp. – Vị bác sĩ nói vớiluật sư rằng ổng có đến nói với công tố viênrằng ông chữa trị cho má, nhưng công tố viêngiữ kín thông tin này, không cho luật sư biện hộdo tòa chỉ định để biện hộ cho Dale biết.Bỗng Monk cảm thấy bất bình, tức giận, nhưnghắn cố giữ bình tĩnh.- Nói tiếp đi. – Hắn bảo.- Ông luật sư mà em thuê đã làm được việcnày. Dale sẽ được ra tòa lại, phiên tòa sắp đếnrồi. Ông chánh án rất tức giận khi nghe công tốviên giấu bằng chứng để thắng cuộc. Hình nhưgiữa hai người này có mối hiềm thù sâu sắc, vàchuyện này làm cho tình hình bùng vỡ. Luật sưcủa Dale nói với em rằng có một vụ kiện khác bịhoãn, và chánh án sẽ cho Dale ra tòa vào dịpnày. Carrie và Avery không thể ra làm chứng.Nếu chúng ra làm chứng, Dale sẽ phải ở mãitrong tù.- Phiên tòa này sẽ xử chuyện gì? Có phải vẫnchuyện như trước không?- Phải, nhưng phiên xử này phải thành công dứtđiểm mới được. Nếu Dale không ra khỏi tù, emkhông bao giờ có số kim cương ấy. Sau bao cônglao của em đã bỏ ra, em phải đáng hưởng củaấy. Dĩ nhiên bất cứ cái gì em có cũng đều là củaanh. Em như thế có tham lam quá không?- Không, anh không nghĩ thế. -- Hắn nói. –Nhưng bây giờ em phải thành thật với anh. Emcó cảm tình với Dale không?- Ôi, lạy Chúa, không. -- Jilly nói lớn. – Em ghéthắn mà, em đã nghĩ cách để chứng minh choanh thấy.- Sao? – Monk hỏi, kinh ngạc trước nụ cười láucá của chị ta, nụ cười mà hắn thấy rất k*ch d*c.- Khi Dale dẫn chúng ta đến chỗ lấy kim cương,em sẽ để cho anh thấy em giết hắn.Lời nói của chị làm cho tất cả những mối bấtbình trong lòng hắn bay biến hết. Chị ta hônhắn rồi thì thào nói:- Em yêu anh với tất cả tấm lòng thành. Em thàchết còn hơn làm anh đau khổ. Giết Dale để chothấy em yêu anh, nhưng em cũng muốn anhlàm cái gì để chứng tỏ anh yêu em.- Anh làm gì? – Hắn hỏi.Hắn không phải là người có hồn thơ, nhưng hắncũng thề với chị để tỏ ra mình cũng lãng mạnnhư ai.- Nếu em muốn anh đi trên nước, anh xin thềanh sẽ tìm cách để đi. Anh sẽ làm bất cứ điều gìcho em, Jill thân mến à. Sẽ làm tất cả những gìem muốn.Chị ta lại rúc vào người hắn.- Em gái em và Avery đã khai ở phiên tòa trước.-- Chị ta nói. – Chúng là nguyên nhân khiến choanh ấy không được phóng thích.- Em muốn anh tìm cách để giữ em gái và congái em khỏi ra làm chứng trước tòa lần này phảikhông? Có phải em muốn như thế không?- Anh yêu ơi, em muốn anh không chỉ giữ chúngkhỏi ra khai trước tòa thôi. Em muốn anh làmcho chúng không thể ra làm chứng được. Emmuốn anh giết chúng.

Monk đang yêu. Mặc dù hắn không tin phép lạ

có thể xảy ra, nhưng hắn đã gặp được người

phụ nữ trong mộng, và từ đó hắn xử sự như

một kẻ điên kỳ cục. Jilly là người bạn tâm đầu ý

hợp của hắn. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa.

Hai người rất hợp với nhau, vì họ cùng chia sẽ

mộng ước, cùng hy vọng, cùng mục đích, và

quan trọng nhất là cùng cảm nghĩ về trò đời đen

bạc.

Chị đã làm cho hắn mê mẩn ngay khi hai người

mới gặp nhau trong cái quán rượu có bán thịt

nướng vô danh dơ bẩn ở ngoại ô thành phố

Savannah. Khi chị ta đi vào quán, lộng lẫy trong

chiếc áo dài lụa đỏ và đôi giày cao gót đỏ, hắn

như muốn hụt hơi. Chị ta trông… quá tuyệt vời.

Vì hắn đã được chỉ dẫn qua điện thoại rồi, hắn

ngồi đợi nơi bộ bàn ở góc phòng với cái kẹp hồ

sơmàu xanh trên tay. Khi thấy hắn, chị ta cười,

và ngay lúc ấy, hắn đã mê mẩn chị ta liền.

Đóa hoa tình yêu đầu tiên không héo úa. Hắn

vẫn say sưa yêu thương chị. Thậm chí khi hắn

phải làm việc, hắn cũng không quên được

chuyện yêu đương. Độ này hắn chỉ nghĩ đến chị.

Trong khi hắn làm công việc canh gác cực nhọc

cần thiết, phương pháp giết thì giờ tốt nhất là

nhớ lại lúc hai người l*m t*nh lần đầu, nhớ từng

chi tiết chi ly nhất. Ngay sau khi mới gặp nhau

ba giờ, họ đã l*m t*nh rồi. Jilly đưa hắn về

phòng khách sạn của mình, lột hết áo quần hắn

ra và lột luôn cả sự rụt rè của hắn, rồi l*m t*nh

rất say sưa với hắn. Mỗi khi hắn hồi tưởng lại

giây phút ấy là hắn nhắm mắt với vẻ tràn đầy

hạnh phúc.

Cảm giác dịu ngọt của đôi môi chị trong miệng

hắn, mùi thơm của nước hoa có xạ hương trên

người chị, cơ thể chị êm ái ép vào người hắn,

âm thanh chị phát ra khi hắn sờ mó vào người

chị nghe như tiếng thú rên. Chị ta hoang dã, dữ

dội, thô bạo. Chính hắn thích như thế. Thế

nhưng đồng thời, chị ta cũng có nét của người

phụ nữ chân yếu tay mềm.

Monk ngạc nhiên khi thấy hắn quá mê mẩn Jilly

đến độ hắn quên hết mọi thứ. Hắn là người

không bao giờ tin vào những chuyện tình viễn

vông hay tin vào hôn nhân. Thế mà cách đây hai

tháng, hắn đã đề nghị thành hôn với chị. Hắn

quì một chân và chị đã làm cho hắn sung sướng

khi nhận lời cầu hôn của hắn. Hắn nói với chị

rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì cho chị, làm tất

cả mọi thứ, và sẵn sàng chứng tỏ cho chị thấy

điều ấy. Rất muốn làm cho chị vui lòng, hắn

nghĩ hắn sẵn sàng làm theo lời chị, không đắn

đo suy nghĩ.

Jilly là người đầu tiên trên đời hắn tin sẽ giữ kín

chuyện bí mật của hắn. Hắn cũng biết cả

chuyện bí mật của chị. Họ sống với nhau bốn

tháng thì vào một đêm, sau khi đã l*m t*nh và

âu yếm nhau trên ghế nệm dài, hai người đều

mặc áo dài ngủ bằng lụa, và nhấm nháp sâm

banh ướp lạnh, hắn đã thổ lộ nỗi lòng cho chị

nghe, hắn kể về cuộc đời u ám của hắn trên

mảnh đất nông trại Nebraska với bố mẹ nghiêm

khắc, khô khan của hắn. Bố hắn là người không

tin vào việc dạy con không cần roi vọt, còn mẹ

hắn thì yếu đuối, sợ cả cái bóng của mình,

không đi đâu hết hay không làm gì hết ngoài

ngôi nhà mình. Ngoại trừ đi nhà thờ vào sáng

Chủ nhật, chỉ biết chấp tay sau lưng nhìn chồng

đánh đứa con trai duy nhất của họ cho nó bỏ

tánh thích đi du lịch. Từ khi còn nhỏ, Monk đã

biết không nên than vãn gì với mẹ hắn, vì bà

luôn luôn làm theo lời bố hắn. Khi lên mười

tuổi, hắn ghét cả hai người và ban đêm khi đi

ngủ, hắn thường mơ đến các phương pháp mới

để hành hạ họ.

Cuộc đời của hắn khổ sở. Hắn cạy tủ két nhà

thờ ăn cắp tiền, chỉ một ít, thỉnh thoảng vào các

ngày Chủ nhật. Sau khi tốt nghiệp phổ thông

hắn xách vali ra đi. Thực ra là cái xách mua đồ

thực phẩm. Hắn đi học đại học Omaha. Hắn để

dành tiền đủ trả học phí kỳ đầu, rồi nhận tiền

vay của nhà nước để trả học phí về sau, hắn

không bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền vay.

Bốn năm sau, hẳn rời bỏ bang Nebraska, thề sẽ

không bao giờ trở lại.

Cho đến bây giờ, hắn không biết bố mẹ hắn còn

sống hay đã chết, và hắn không cần quan tâm

đến.

Hắn không bao giờ quan tâm đến ai… cho đến

bây giờ. Hắn nói cho Jilly nghe hết về chuyện

đời của hắn. Hắn kể cho chị ta nghe chuyện hắn

phạm tội giết người lần đầu tiên vào cái tuổi 22

mơn mởn. Hắn còn kể cho chị biết có thời hắn

đã mơ làm việc cho nhà hát. Hắn thích mặc

quần áo lên sân khấu và đóng nhiều vai khác

nhau. Hắn khoe hắn là diễn viên có tài, rất có

tài đến nỗi hắn đã cố để thủ vai chính trong

một vở kịch của gánh hát mùa hè. Một diễn viên

khác châm biếm lối diễn xuất của hắn và sỉ

nhục hắn trước mặt đạo diễn. Monk rất tức tối

vì bị công kích đến nỗi hắn thử giọng không

được tốt, nên không được phân vai. Hắn mang

lòng căm thù, đợi thời gian thuận tiện sẽ rửa

nhục. Hai năm sau hắn theo đuổi kẻ thù. Lần

này hắn dùng dao, và hắn thấy việc này làm cho

hắn phấn khích và được giải thoát.

- Anh đổi tên khi nào? -- Jilly hỏi.

- Ngày anh ghi danh vào đại học. -- Hắn đáp. –

Anh có tờ giấy khai sinh giả, anh làm nó giống

như thật nên phòng học vụ của trường nhận

đơn. Làm thế thô lổ thật, nhưng được việc.

- Em không đi học đại học. -- Chị ta nói. – Em

rất muốn, nhưng mẹ em không cho em là thông

minh. Bà lấy tiền em để dành để cho Carrie đi

học.

- Cuộc sống thời ấu thơ của em như thế nào?

Nước mắt trào ra trên mắt Jilly.

- Không có tình thương. -- Chị ta nói. – Em

không nhớ bố em. Ông bỏ đi khi em còn nhỏ.

Tại vì mẹ em.

- Vì mẹ em à?

- Phải. -- Chị ta đáp. – Bả đã khiến cho ông bỏ

đi. Ổng chạy theo người đàn bà khác, nhưng

nhớ lại, em không trách ông. Má em là người

lạnh lùng gay gắt. Bả không bao giờ có thái độ

yêu thương em, em nghĩ vì thế mà em gặp

chuyện không hay… chắc anh biết… em có thai.

Em đi tìm người thương yêu em. Em làm cho

gia đình nhục nhã. Mẹ em và em gái của em đã

nói vào mặt em câu ấy không biết bao nhiêu

lần. – Chị ta lắc đầu rồi nói nho nhỏ. -- Em thật

điên. Em cứ nghĩ rằng khi em đã có con, mẹ em

và em gái của em, cô gái vàng, sẽ tha thứ cho

em và giúp em nuôi nấng đứa bé. Em muốn có

con để làm cho không khí gia đình được hòa

thuận.

- Nhưng chuyện ấy không xảy ra, phải không?

Chị ta nắm tay hắn:

- Không, không được như thế. Không khí gia

đình rất tệ. Má và Carrie đến bệnh viện. Em cứ

tưởng họ sẽ mang mẹ con em về nhà.

- Nhưng sao, cưng? – Hắn hỏikhi thấy chị ta quá

xúc động không nói tiếp được. Hắn cúi người tới

trước, rót sâm banh vào ly cho chị.

- Carrie đem con gái của em về nhà, không nói

với em một tiếng. Nó đến chỗ cái nôi của bé, rồi

bế con bé đi. Khi em cố chạy theo nó, mẹ em

níu tay em lại. Em hỏi bà, Carrie mang đứa con

xinh đẹp của em đi đâu, bả trả lời rằng Carrie

đem bé Avery về nhà. "Avery". Mẹ em đã nghĩ

ra cái tên ngu ngốc để đặt cho con em. – Chị ta

lấy tay lau nước mắt trên mặt. – Thậm chí họ

không để cho em đặt tên con của em. Carrie đã

quyết định hết mọi việc, nó muốn làm gì thì

làm, má làm theo những gì "Con gái vàng" của

bà quyết định.

- Rồi chuyện xảy ra như thế nào?

- Má nói em phải rời khỏi thành phố, đừng bao

giờ về nhà nữa. Bả nói, đây là lần cuối cùng em

làm nhục bả và Carrie. Em không làm sao cho

bả thông cảm, và mặc dù em đã xin bả tha thứ,

nhưng bả vẫn không cho. Em vẫn còn thấy bộ

mặt xấu xí của bà khi ấy. Cũng như bộ mặt

đáng ghét của Carrie. Nó sỉ nhục em, rồi mở ví

lấy ra tờ 100 đôla. Nó ném vào mặt em rồi đi ra

khỏi phòng.

- Không có ai giúp đỡ em hay sao?

Chị lắc đầu.

- Má tằng tịu với thằng cảnh sát trưởng. Lão sẵn

sàng làm theo lời bà ấy. Lão thường ghé nhà

em lúc lúc đêm khuya khi em và Carrie đã đi

ngủ, nhưng có một đêm em nghe có tiếng rên

và tiếng càu nhàu, em bèn lẽn xuống lầu để

xem chuyện gì xảy ra. Em nhìn vào phòng

khách, lão cảnh sát nằm chườn ườn trên ghế

nệm dài thoải mái như anh đang nằm trên ghế

thế này, quần tuột xuống đến mắt cá. Má quì

g*** h** ch*n lão, phục vụ lão.

- Con heo mập đã có gia đình. -- Chị ta nói

thêm. – Lão sẽ làm bất cứ điều gì để má khỏi

nói cho vợ lão biết về chuyện tằng tịu ghê tởm

này. Má nói với em, nếu em không rời khỏi

thành phố ngay, lão cảnh sát trưởng sẽ bỏ tù

em. Em biết bà ấy có khả năng sai khiến lão

làm việc đó.

Chị ta khóc sướt mướt. Hắn quàng tay ôm chị

vào lòng cho đến khi chị ta bình tĩnh trở lại. Rồi

hắn hỏi:

- Con gái của em ra sao?

- Carrie nuôi nó, biến nó thành kẻ chống lại em.

Em gái của em luôn luôn ghét em. Nó không…

xin đẹp như em, nên nó ganh tỵ. Ăn cắp đứa

con của em là cách nó trả thù em.

- Làm sao em gặp Dale Skarrett?

- Sau khi em rời khỏi Sheldon Beach, em làm

những việc nhếch nhác đế nuôi thân. Em cố để

dành cho đủ tiền để thuê luật sư đòi lại con em.

Em không có nghề chuyên môn gì, nên em phải

làm việc trong các quán ba và các nhà hàng ăn

uống. Em đã ăn cắp tiền hai lần, và cũng từng

ngủ với đàn ông. Mười hai lần tất cả.-- Chị ta

xác nhận. – Em đếm, em không biết tại sao,

nhưng em đếm, và lần nào em cũng đề phòng

rất kỹ để tránh khỏi mang bệnh. Em ghét làm

chuyện này, nhưng em cần tiền. Em rất mong

muốn bắt lại đứa con.

Chị quay mặt khi hồi tưởng nỗi thống khổ.

– Rồi một đêm khi em làm việc ở quán ba tồi

tàn ở Savannah, em gặp Dale Skarrett. Lạy

Chúa, anh ta làm cho em ghê tởm. -- Chị ta nói.

- Nhưng hắn có tiền. Hắn biết em chỉ để ý đế

cọc tiền của hắn, và hắn muốn em. Bọn em

thỉnh thoảng sống chung với nhau một thời gian

dài. Em đã muốn chia tay với hắn, nhưng hắn

cứ quay lại với em. Rồi một đêm hắn nói với em

về tiệm kim hoàn ấy, hắn và đồng bọn, Frank và

Larry, sẽ đến ăn trộm. Larry sống không hôn

thú với con gái chủ nhân tiệm kim hoàn, cô ta

cứ bô bô nói về tiền bạc của gia đình mình. Dale

vạch kế hoạch để ăn trộm, nhưng em đã giúp

các chi tiết trong kế hoạch.

- Vậy em có tham gia vào vụ trộm?

- Có. -- Chị ta đáp. – Vụ trộm tiến hành yên ổn

không có gì gặp rắc rối, thế nhưng Frank quá to

mồm, hắn nói hắn sắp có nhiều tiền khi Dale

bán kim cương. Dale đã giấu hết số kim cương

chưa cắt, tất cả bọn em đều nhất trí phải đợi ít

ra sáu tháng sau mơi giải quyết số kim cương

này.

- Nhưng chuyện xảy ra không như ý phải

không?

- Ồ, phải, một tên chỉ điểm đã nói cho cảnh sát

biết về chuyện ba hoa của Frank. Chúng bắt hắn

để thẩm vấn và cuối cùng hắn đã khai ra hết.

Hắn khai với chúng tên của Larry, nhưng mãi về

sau hắn mới khai tên của Dale và tên em. Em

đoán hắn hợp tác với cảnh sát. Larry gọi đến

cho chúng em, báo cho em biết đúng lúc, và

chúng em chuồn ra khỏi thành phố. Nhưng

Larry không làm thế. Đã xảy ra cuộc chạm súng,

Larry giết một cảnh sát trước khi hắn bị giết.

Jilly lại khóc.

- Em chẳng quan tâm đến vấn đề kim cương.

Dale đã hứa giúp em bắt lại con. Vì thế mà em

buộc lòng phải giúp anh ta trong vụ trộm này.

Chúng em lái xe về Sheldon Beach, anh ta đi

vào nhà má để bắt Avery. Em không xem đây là

một vụ bắt cóc. Em chỉ xem như là em lấy lại

cái mà em gái của em đã ăn cắp của em. Em

không biết Carrie đã biểu má em ra tòa làm

giấy cho Carrie có quyền bảo hộ Avery. Tòa án

đã tước quyền làm mẹ của em mà giao cho

Carrie. Nó đã ăn cướp con của em, Monk à. Nó

đã ăn cướp…

- Anh biết em rất đau lòng, em yêu.

- Khi Dale tìm đến Avery thì nó còn nhỏ, nhưng

Carrie đã dạy nó chống lại em. Dale nói với em

là anh ta đã cố làm cho Avery bình tĩnh nói với

nó rằng em rất thương yêu nó, rằng nó sẽ được

sung sướng với em. Avery nổi điên. Chỉ có Chúa

mới biết Carrie đã nói láo với nó như thế nào.

Nó đã đánh lại anh ấy như một con hổ cái, nó

đá và cố cào mắt anh ấy. Anh ấy nói ảnh tháo

dây thắt lưng ra để trói hai tay nó và đánh hai

bạt tai để nó khoi vùng vẫy kháng cự.

Monk đưa cho chị ta tờ khăn giấy Kleenex khác

để chị lau nước mắt.

- Nói tiếp đi, em sẽ cảm thấy nhẹ người khi đã

tống hết chất độc trong người ra.

Chị gật đầu.

- Phải, anh nói đúng. Nhưng tiếng la hét của

Avery đã làm cho má thức dậy. Bà chạy ra với

khẩu súng trên tay. Lão cảnh sát trưởng đã đưa

súng cho bà để tự vệ. Bà cố giết Dale. Anh ấy

nói với em rằng ảnh lôi Avery đi lui thì bà nổ

súng. Bà đã bắn sai, trúng vào con gái em. – Chị

ta rùng mình. – Dale không nói chuyện ấy cho

em biết trong một thời gian dài, cho nên em

không đến bệnh viện để thăm nó được.

- Chuyện gì đã xảy ra cho mẹ em?

- Dale nói, khi bả thấy bả bắn sai, bả liền hét

lên, rồi bỗng bà ôm lấy ngực rồi té xuống. Bà

chết trước khi ngã xuống nền nhà… Dale đã nói

thế.

- Đau tim à?

- Phải, nhưng em không khóc vì chuyện bà chết.

Bà đã chống lại em, và em cũng chống lại bà.

Em không rơi một giọt nước mắt. -- Chị ta nói

với vẻ hãnh diện.

- Anh hiểu.

- Dale đã cố giữ lời hứa với em. Anh ta đi theo

Avery khi nó đến sống với em gái em tại

California. Anh ta canh chừng trường học con

bé, ảnh tin rằng có thể bắt được con bé khi nó

đi ra ngoài, nhưng nó có vệ sĩ, một mật vụ FBI

đã bảo vệ cho nó. Rõ ràng Carrie đã thuyết

phục chúng tin rằng Dale sẽ theo dõi Avery. Em

gái em rất khôn lanh.

Chị ta nói thêm với nụ cười nhếch mép.

– Chắc nó đã báo cho hiệu trưởng biết, vì lão

hiệu trưởng nói với các bảo vệ rằng Dale rất

nguy hiểm. Lúc nào cũng có người canh chừng

nó. Khi nó đi qua sân trường, Dale quyết bắt nó,

nhưng tên nhân viên FBI đã thấy anh ta, chặn

ảnh và quất ảnh ngã xuống đất. Dale không có

vũ khí. -- Chị ta nói thêm. -- Ảnh bị bắt, đem về

Florida để đưa ra tòa vì tội đã làm cho mẹ em

chết.

- Và anh ta bị kết án?

- Phải. Tờ báo cáo về xét nghiệm mổ tử thi cho

biết má em bị đau tim, nhưng bồi thẩm đoàn

vẫn tin là Dale có trách nhiệm.

- Còn em không tin à?

- Em chẳng cần quan tâm anh ta có chịu trách

nhiệm hay không, nhưng má có đau tim thật.

Bây giờ em xin thú thật như thế, anh yêu à. Xin

anh đừng giận. Để em trình bày cho anh rõ kẻo

anh có phản ứng không hay.

- Anh sẽ không bao giờ giận em. Anh hứa – hắn

nói.

- Anh có nhớ số tiền anh cho em để trả nợ

không?

- Ba mươi ngàn phải không?

- Phải, chị ta nói nhỏ. Chị luồn bàn tay xuống áo

ngủ của hắn, mân mê ngực hắn. – Em đã đưa

hầu hết số tiền ấy cho một luật sư như tiền ứng

trước.

- Tại sao thế? – Hắn hỏi. – Tại sao em cần luật

sư?

- Em thuê ông ta để giúp Dale. Em muốn hắn ra

khỏi tù, và bây giờ thì tình hình rất có khả năng

xảy ra. Khi ông luật sư này tìm tòi bằng chứng,

ông tìm thấy hóa đơn tính tiền của bác sĩ

chuyên trị về tim ở tại Savannah. Ông ta đến

gặp vị bác sĩ. -- Chị nói tiếp. – Vị bác sĩ nói với

luật sư rằng ổng có đến nói với công tố viên

rằng ông chữa trị cho má, nhưng công tố viên

giữ kín thông tin này, không cho luật sư biện hộ

do tòa chỉ định để biện hộ cho Dale biết.

Bỗng Monk cảm thấy bất bình, tức giận, nhưng

hắn cố giữ bình tĩnh.

- Nói tiếp đi. – Hắn bảo.

- Ông luật sư mà em thuê đã làm được việc

này. Dale sẽ được ra tòa lại, phiên tòa sắp đến

rồi. Ông chánh án rất tức giận khi nghe công tố

viên giấu bằng chứng để thắng cuộc. Hình như

giữa hai người này có mối hiềm thù sâu sắc, và

chuyện này làm cho tình hình bùng vỡ. Luật sư

của Dale nói với em rằng có một vụ kiện khác bị

hoãn, và chánh án sẽ cho Dale ra tòa vào dịp

này. Carrie và Avery không thể ra làm chứng.

Nếu chúng ra làm chứng, Dale sẽ phải ở mãi

trong tù.

- Phiên tòa này sẽ xử chuyện gì? Có phải vẫn

chuyện như trước không?

- Phải, nhưng phiên xử này phải thành công dứt

điểm mới được. Nếu Dale không ra khỏi tù, em

không bao giờ có số kim cương ấy. Sau bao công

lao của em đã bỏ ra, em phải đáng hưởng của

ấy. Dĩ nhiên bất cứ cái gì em có cũng đều là của

anh. Em như thế có tham lam quá không?

- Không, anh không nghĩ thế. -- Hắn nói. –

Nhưng bây giờ em phải thành thật với anh. Em

có cảm tình với Dale không?

- Ôi, lạy Chúa, không. -- Jilly nói lớn. – Em ghét

hắn mà, em đã nghĩ cách để chứng minh cho

anh thấy.

- Sao? – Monk hỏi, kinh ngạc trước nụ cười láu

cá của chị ta, nụ cười mà hắn thấy rất k*ch d*c.

- Khi Dale dẫn chúng ta đến chỗ lấy kim cương,

em sẽ để cho anh thấy em giết hắn.

Lời nói của chị làm cho tất cả những mối bất

bình trong lòng hắn bay biến hết. Chị ta hôn

hắn rồi thì thào nói:

- Em yêu anh với tất cả tấm lòng thành. Em thà

chết còn hơn làm anh đau khổ. Giết Dale để cho

thấy em yêu anh, nhưng em cũng muốn anh

làm cái gì để chứng tỏ anh yêu em.

- Anh làm gì? – Hắn hỏi.

Hắn không phải là người có hồn thơ, nhưng hắn

cũng thề với chị để tỏ ra mình cũng lãng mạn

như ai.

- Nếu em muốn anh đi trên nước, anh xin thề

anh sẽ tìm cách để đi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì

cho em, Jill thân mến à. Sẽ làm tất cả những gì

em muốn.

Chị ta lại rúc vào người hắn.

- Em gái em và Avery đã khai ở phiên tòa trước.

-- Chị ta nói. – Chúng là nguyên nhân khiến cho

anh ấy không được phóng thích.

- Em muốn anh tìm cách để giữ em gái và con

gái em khỏi ra làm chứng trước tòa lần này phải

không? Có phải em muốn như thế không?

- Anh yêu ơi, em muốn anh không chỉ giữ chúng

khỏi ra khai trước tòa thôi. Em muốn anh làm

cho chúng không thể ra làm chứng được. Em

muốn anh giết chúng.

Kẻ Phá ĐámTác giả: Julie GarwoodTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámMẹ của Avery Alizabeth Delaney là một người điên loạn. May là mẹ cô, Jilly, đã bỏ đi đâu mất tích sau ngày Avery ra đời ba hôm. Avery được bà ngoại Lola và dì Carrie nuôi nấng. Ba thế hệ đàn bà sống yên lành, đạm bạc trong một ngôi nhà có khung gỗ hai tầng trên phố Barnett chỉ cách quảng trường thành phố Seldon Veach , Florida , hai khu phố. Không khí ở khu phố Barnnett rất khác sau khi Jilly bỏ nhà ra đi. Căn hộ trước đây thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ yên tĩnh. Thậm chí Carrie đã biết cười trở lại, và suốt năm năm tuyệt diệu, cuộc sống rất an lành bình dị. Tuy nhiên những năm về trước khi còn Jilly ở nhà, bà ngoại Lola hết sức khổ sở vì chị ta. Bà có con khi đã lớn tuổi, cái tuổi tri thiên mệnh, cho nên bây giờ bà đã già yếu, mệt mỏi. Ngày Avery lên năm, Lola đã bắt đầu đau ngực. Vào ngày sinh nhật của bé, bà phủ cái trứng lên cái bánh sinh nhật cho cháu, nhưng vừa làm được nửa đã phải ngồi nghỉ một lát mới làm tiếp được. Lola không cho ai biết về bệnh tình của mình, bà không đi… Monk đang yêu. Mặc dù hắn không tin phép lạcó thể xảy ra, nhưng hắn đã gặp được ngườiphụ nữ trong mộng, và từ đó hắn xử sự nhưmột kẻ điên kỳ cục. Jilly là người bạn tâm đầu ýhợp của hắn. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa.Hai người rất hợp với nhau, vì họ cùng chia sẽmộng ước, cùng hy vọng, cùng mục đích, vàquan trọng nhất là cùng cảm nghĩ về trò đời đenbạc.Chị đã làm cho hắn mê mẩn ngay khi hai ngườimới gặp nhau trong cái quán rượu có bán thịtnướng vô danh dơ bẩn ở ngoại ô thành phốSavannah. Khi chị ta đi vào quán, lộng lẫy trongchiếc áo dài lụa đỏ và đôi giày cao gót đỏ, hắnnhư muốn hụt hơi. Chị ta trông… quá tuyệt vời.Vì hắn đã được chỉ dẫn qua điện thoại rồi, hắnngồi đợi nơi bộ bàn ở góc phòng với cái kẹp hồsơmàu xanh trên tay. Khi thấy hắn, chị ta cười,và ngay lúc ấy, hắn đã mê mẩn chị ta liền.Đóa hoa tình yêu đầu tiên không héo úa. Hắnvẫn say sưa yêu thương chị. Thậm chí khi hắnphải làm việc, hắn cũng không quên đượcchuyện yêu đương. Độ này hắn chỉ nghĩ đến chị.Trong khi hắn làm công việc canh gác cực nhọccần thiết, phương pháp giết thì giờ tốt nhất lànhớ lại lúc hai người l*m t*nh lần đầu, nhớ từngchi tiết chi ly nhất. Ngay sau khi mới gặp nhauba giờ, họ đã l*m t*nh rồi. Jilly đưa hắn vềphòng khách sạn của mình, lột hết áo quần hắnra và lột luôn cả sự rụt rè của hắn, rồi l*m t*nhrất say sưa với hắn. Mỗi khi hắn hồi tưởng lạigiây phút ấy là hắn nhắm mắt với vẻ tràn đầyhạnh phúc.Cảm giác dịu ngọt của đôi môi chị trong miệnghắn, mùi thơm của nước hoa có xạ hương trênngười chị, cơ thể chị êm ái ép vào người hắn,âm thanh chị phát ra khi hắn sờ mó vào ngườichị nghe như tiếng thú rên. Chị ta hoang dã, dữdội, thô bạo. Chính hắn thích như thế. Thếnhưng đồng thời, chị ta cũng có nét của ngườiphụ nữ chân yếu tay mềm.Monk ngạc nhiên khi thấy hắn quá mê mẩn Jillyđến độ hắn quên hết mọi thứ. Hắn là ngườikhông bao giờ tin vào những chuyện tình viễnvông hay tin vào hôn nhân. Thế mà cách đây haitháng, hắn đã đề nghị thành hôn với chị. Hắnquì một chân và chị đã làm cho hắn sung sướngkhi nhận lời cầu hôn của hắn. Hắn nói với chịrằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì cho chị, làm tấtcả mọi thứ, và sẵn sàng chứng tỏ cho chị thấyđiều ấy. Rất muốn làm cho chị vui lòng, hắnnghĩ hắn sẵn sàng làm theo lời chị, không đắnđo suy nghĩ.Jilly là người đầu tiên trên đời hắn tin sẽ giữ kínchuyện bí mật của hắn. Hắn cũng biết cảchuyện bí mật của chị. Họ sống với nhau bốntháng thì vào một đêm, sau khi đã l*m t*nh vàâu yếm nhau trên ghế nệm dài, hai người đềumặc áo dài ngủ bằng lụa, và nhấm nháp sâmbanh ướp lạnh, hắn đã thổ lộ nỗi lòng cho chịnghe, hắn kể về cuộc đời u ám của hắn trênmảnh đất nông trại Nebraska với bố mẹ nghiêmkhắc, khô khan của hắn. Bố hắn là người khôngtin vào việc dạy con không cần roi vọt, còn mẹhắn thì yếu đuối, sợ cả cái bóng của mình,không đi đâu hết hay không làm gì hết ngoàingôi nhà mình. Ngoại trừ đi nhà thờ vào sángChủ nhật, chỉ biết chấp tay sau lưng nhìn chồngđánh đứa con trai duy nhất của họ cho nó bỏtánh thích đi du lịch. Từ khi còn nhỏ, Monk đãbiết không nên than vãn gì với mẹ hắn, vì bàluôn luôn làm theo lời bố hắn. Khi lên mườituổi, hắn ghét cả hai người và ban đêm khi đingủ, hắn thường mơ đến các phương pháp mớiđể hành hạ họ.Cuộc đời của hắn khổ sở. Hắn cạy tủ két nhàthờ ăn cắp tiền, chỉ một ít, thỉnh thoảng vào cácngày Chủ nhật. Sau khi tốt nghiệp phổ thônghắn xách vali ra đi. Thực ra là cái xách mua đồthực phẩm. Hắn đi học đại học Omaha. Hắn đểdành tiền đủ trả học phí kỳ đầu, rồi nhận tiềnvay của nhà nước để trả học phí về sau, hắnkhông bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền vay.Bốn năm sau, hẳn rời bỏ bang Nebraska, thề sẽkhông bao giờ trở lại.Cho đến bây giờ, hắn không biết bố mẹ hắn cònsống hay đã chết, và hắn không cần quan tâmđến.Hắn không bao giờ quan tâm đến ai… cho đếnbây giờ. Hắn nói cho Jilly nghe hết về chuyệnđời của hắn. Hắn kể cho chị ta nghe chuyện hắnphạm tội giết người lần đầu tiên vào cái tuổi 22mơn mởn. Hắn còn kể cho chị biết có thời hắnđã mơ làm việc cho nhà hát. Hắn thích mặcquần áo lên sân khấu và đóng nhiều vai khácnhau. Hắn khoe hắn là diễn viên có tài, rất cótài đến nỗi hắn đã cố để thủ vai chính trongmột vở kịch của gánh hát mùa hè. Một diễn viênkhác châm biếm lối diễn xuất của hắn và sỉnhục hắn trước mặt đạo diễn. Monk rất tức tốivì bị công kích đến nỗi hắn thử giọng khôngđược tốt, nên không được phân vai. Hắn manglòng căm thù, đợi thời gian thuận tiện sẽ rửanhục. Hai năm sau hắn theo đuổi kẻ thù. Lầnnày hắn dùng dao, và hắn thấy việc này làm chohắn phấn khích và được giải thoát.- Anh đổi tên khi nào? -- Jilly hỏi.- Ngày anh ghi danh vào đại học. -- Hắn đáp. –Anh có tờ giấy khai sinh giả, anh làm nó giốngnhư thật nên phòng học vụ của trường nhậnđơn. Làm thế thô lổ thật, nhưng được việc.- Em không đi học đại học. -- Chị ta nói. – Emrất muốn, nhưng mẹ em không cho em là thôngminh. Bà lấy tiền em để dành để cho Carrie đihọc.- Cuộc sống thời ấu thơ của em như thế nào?Nước mắt trào ra trên mắt Jilly.- Không có tình thương. -- Chị ta nói. – Emkhông nhớ bố em. Ông bỏ đi khi em còn nhỏ.Tại vì mẹ em.- Vì mẹ em à?- Phải. -- Chị ta đáp. – Bả đã khiến cho ông bỏđi. Ổng chạy theo người đàn bà khác, nhưngnhớ lại, em không trách ông. Má em là ngườilạnh lùng gay gắt. Bả không bao giờ có thái độyêu thương em, em nghĩ vì thế mà em gặpchuyện không hay… chắc anh biết… em có thai.Em đi tìm người thương yêu em. Em làm chogia đình nhục nhã. Mẹ em và em gái của em đãnói vào mặt em câu ấy không biết bao nhiêulần. – Chị ta lắc đầu rồi nói nho nhỏ. -- Em thậtđiên. Em cứ nghĩ rằng khi em đã có con, mẹ emvà em gái của em, cô gái vàng, sẽ tha thứ choem và giúp em nuôi nấng đứa bé. Em muốn cócon để làm cho không khí gia đình được hòathuận.- Nhưng chuyện ấy không xảy ra, phải không?Chị ta nắm tay hắn:- Không, không được như thế. Không khí giađình rất tệ. Má và Carrie đến bệnh viện. Em cứtưởng họ sẽ mang mẹ con em về nhà.- Nhưng sao, cưng? – Hắn hỏikhi thấy chị ta quáxúc động không nói tiếp được. Hắn cúi người tớitrước, rót sâm banh vào ly cho chị.- Carrie đem con gái của em về nhà, không nóivới em một tiếng. Nó đến chỗ cái nôi của bé, rồibế con bé đi. Khi em cố chạy theo nó, mẹ emníu tay em lại. Em hỏi bà, Carrie mang đứa conxinh đẹp của em đi đâu, bả trả lời rằng Carrieđem bé Avery về nhà. "Avery". Mẹ em đã nghĩra cái tên ngu ngốc để đặt cho con em. – Chị talấy tay lau nước mắt trên mặt. – Thậm chí họkhông để cho em đặt tên con của em. Carrie đãquyết định hết mọi việc, nó muốn làm gì thìlàm, má làm theo những gì "Con gái vàng" củabà quyết định.- Rồi chuyện xảy ra như thế nào?- Má nói em phải rời khỏi thành phố, đừng baogiờ về nhà nữa. Bả nói, đây là lần cuối cùng emlàm nhục bả và Carrie. Em không làm sao chobả thông cảm, và mặc dù em đã xin bả tha thứ,nhưng bả vẫn không cho. Em vẫn còn thấy bộmặt xấu xí của bà khi ấy. Cũng như bộ mặtđáng ghét của Carrie. Nó sỉ nhục em, rồi mở vílấy ra tờ 100 đôla. Nó ném vào mặt em rồi đi rakhỏi phòng.- Không có ai giúp đỡ em hay sao?Chị lắc đầu.- Má tằng tịu với thằng cảnh sát trưởng. Lão sẵnsàng làm theo lời bà ấy. Lão thường ghé nhàem lúc lúc đêm khuya khi em và Carrie đã đingủ, nhưng có một đêm em nghe có tiếng rênvà tiếng càu nhàu, em bèn lẽn xuống lầu đểxem chuyện gì xảy ra. Em nhìn vào phòngkhách, lão cảnh sát nằm chườn ườn trên ghếnệm dài thoải mái như anh đang nằm trên ghếthế này, quần tuột xuống đến mắt cá. Má quìg*** h** ch*n lão, phục vụ lão.- Con heo mập đã có gia đình. -- Chị ta nóithêm. – Lão sẽ làm bất cứ điều gì để má khỏinói cho vợ lão biết về chuyện tằng tịu ghê tởmnày. Má nói với em, nếu em không rời khỏithành phố ngay, lão cảnh sát trưởng sẽ bỏ tùem. Em biết bà ấy có khả năng sai khiến lãolàm việc đó.Chị ta khóc sướt mướt. Hắn quàng tay ôm chịvào lòng cho đến khi chị ta bình tĩnh trở lại. Rồihắn hỏi:- Con gái của em ra sao?- Carrie nuôi nó, biến nó thành kẻ chống lại em.Em gái của em luôn luôn ghét em. Nó không…xin đẹp như em, nên nó ganh tỵ. Ăn cắp đứacon của em là cách nó trả thù em.- Làm sao em gặp Dale Skarrett?- Sau khi em rời khỏi Sheldon Beach, em làmnhững việc nhếch nhác đế nuôi thân. Em cố đểdành cho đủ tiền để thuê luật sư đòi lại con em.Em không có nghề chuyên môn gì, nên em phảilàm việc trong các quán ba và các nhà hàng ănuống. Em đã ăn cắp tiền hai lần, và cũng từngngủ với đàn ông. Mười hai lần tất cả.-- Chị taxác nhận. – Em đếm, em không biết tại sao,nhưng em đếm, và lần nào em cũng đề phòngrất kỹ để tránh khỏi mang bệnh. Em ghét làmchuyện này, nhưng em cần tiền. Em rất mongmuốn bắt lại đứa con.Chị quay mặt khi hồi tưởng nỗi thống khổ.– Rồi một đêm khi em làm việc ở quán ba tồitàn ở Savannah, em gặp Dale Skarrett. LạyChúa, anh ta làm cho em ghê tởm. -- Chị ta nói.- Nhưng hắn có tiền. Hắn biết em chỉ để ý đếcọc tiền của hắn, và hắn muốn em. Bọn emthỉnh thoảng sống chung với nhau một thời giandài. Em đã muốn chia tay với hắn, nhưng hắncứ quay lại với em. Rồi một đêm hắn nói với emvề tiệm kim hoàn ấy, hắn và đồng bọn, Frank vàLarry, sẽ đến ăn trộm. Larry sống không hônthú với con gái chủ nhân tiệm kim hoàn, cô tacứ bô bô nói về tiền bạc của gia đình mình. Dalevạch kế hoạch để ăn trộm, nhưng em đã giúpcác chi tiết trong kế hoạch.- Vậy em có tham gia vào vụ trộm?- Có. -- Chị ta đáp. – Vụ trộm tiến hành yên ổnkhông có gì gặp rắc rối, thế nhưng Frank quá tomồm, hắn nói hắn sắp có nhiều tiền khi Dalebán kim cương. Dale đã giấu hết số kim cươngchưa cắt, tất cả bọn em đều nhất trí phải đợi ítra sáu tháng sau mơi giải quyết số kim cươngnày.- Nhưng chuyện xảy ra không như ý phảikhông?- Ồ, phải, một tên chỉ điểm đã nói cho cảnh sátbiết về chuyện ba hoa của Frank. Chúng bắt hắnđể thẩm vấn và cuối cùng hắn đã khai ra hết.Hắn khai với chúng tên của Larry, nhưng mãi vềsau hắn mới khai tên của Dale và tên em. Emđoán hắn hợp tác với cảnh sát. Larry gọi đếncho chúng em, báo cho em biết đúng lúc, vàchúng em chuồn ra khỏi thành phố. NhưngLarry không làm thế. Đã xảy ra cuộc chạm súng,Larry giết một cảnh sát trước khi hắn bị giết.Jilly lại khóc.- Em chẳng quan tâm đến vấn đề kim cương.Dale đã hứa giúp em bắt lại con. Vì thế mà embuộc lòng phải giúp anh ta trong vụ trộm này.Chúng em lái xe về Sheldon Beach, anh ta đivào nhà má để bắt Avery. Em không xem đây làmột vụ bắt cóc. Em chỉ xem như là em lấy lạicái mà em gái của em đã ăn cắp của em. Emkhông biết Carrie đã biểu má em ra tòa làmgiấy cho Carrie có quyền bảo hộ Avery. Tòa ánđã tước quyền làm mẹ của em mà giao choCarrie. Nó đã ăn cướp con của em, Monk à. Nóđã ăn cướp…- Anh biết em rất đau lòng, em yêu.- Khi Dale tìm đến Avery thì nó còn nhỏ, nhưngCarrie đã dạy nó chống lại em. Dale nói với emlà anh ta đã cố làm cho Avery bình tĩnh nói vớinó rằng em rất thương yêu nó, rằng nó sẽ đượcsung sướng với em. Avery nổi điên. Chỉ có Chúamới biết Carrie đã nói láo với nó như thế nào.Nó đã đánh lại anh ấy như một con hổ cái, nóđá và cố cào mắt anh ấy. Anh ấy nói ảnh tháodây thắt lưng ra để trói hai tay nó và đánh haibạt tai để nó khoi vùng vẫy kháng cự.Monk đưa cho chị ta tờ khăn giấy Kleenex khácđể chị lau nước mắt.- Nói tiếp đi, em sẽ cảm thấy nhẹ người khi đãtống hết chất độc trong người ra.Chị gật đầu.- Phải, anh nói đúng. Nhưng tiếng la hét củaAvery đã làm cho má thức dậy. Bà chạy ra vớikhẩu súng trên tay. Lão cảnh sát trưởng đã đưasúng cho bà để tự vệ. Bà cố giết Dale. Anh ấynói với em rằng ảnh lôi Avery đi lui thì bà nổsúng. Bà đã bắn sai, trúng vào con gái em. – Chịta rùng mình. – Dale không nói chuyện ấy choem biết trong một thời gian dài, cho nên emkhông đến bệnh viện để thăm nó được.- Chuyện gì đã xảy ra cho mẹ em?- Dale nói, khi bả thấy bả bắn sai, bả liền hétlên, rồi bỗng bà ôm lấy ngực rồi té xuống. Bàchết trước khi ngã xuống nền nhà… Dale đã nóithế.- Đau tim à?- Phải, nhưng em không khóc vì chuyện bà chết.Bà đã chống lại em, và em cũng chống lại bà.Em không rơi một giọt nước mắt. -- Chị ta nóivới vẻ hãnh diện.- Anh hiểu.- Dale đã cố giữ lời hứa với em. Anh ta đi theoAvery khi nó đến sống với em gái em tạiCalifornia. Anh ta canh chừng trường học conbé, ảnh tin rằng có thể bắt được con bé khi nóđi ra ngoài, nhưng nó có vệ sĩ, một mật vụ FBIđã bảo vệ cho nó. Rõ ràng Carrie đã thuyếtphục chúng tin rằng Dale sẽ theo dõi Avery. Emgái em rất khôn lanh.Chị ta nói thêm với nụ cười nhếch mép.– Chắc nó đã báo cho hiệu trưởng biết, vì lãohiệu trưởng nói với các bảo vệ rằng Dale rấtnguy hiểm. Lúc nào cũng có người canh chừngnó. Khi nó đi qua sân trường, Dale quyết bắt nó,nhưng tên nhân viên FBI đã thấy anh ta, chặnảnh và quất ảnh ngã xuống đất. Dale không cóvũ khí. -- Chị ta nói thêm. -- Ảnh bị bắt, đem vềFlorida để đưa ra tòa vì tội đã làm cho mẹ emchết.- Và anh ta bị kết án?- Phải. Tờ báo cáo về xét nghiệm mổ tử thi chobiết má em bị đau tim, nhưng bồi thẩm đoànvẫn tin là Dale có trách nhiệm.- Còn em không tin à?- Em chẳng cần quan tâm anh ta có chịu tráchnhiệm hay không, nhưng má có đau tim thật.Bây giờ em xin thú thật như thế, anh yêu à. Xinanh đừng giận. Để em trình bày cho anh rõ kẻoanh có phản ứng không hay.- Anh sẽ không bao giờ giận em. Anh hứa – hắnnói.- Anh có nhớ số tiền anh cho em để trả nợkhông?- Ba mươi ngàn phải không?- Phải, chị ta nói nhỏ. Chị luồn bàn tay xuống áongủ của hắn, mân mê ngực hắn. – Em đã đưahầu hết số tiền ấy cho một luật sư như tiền ứngtrước.- Tại sao thế? – Hắn hỏi. – Tại sao em cần luậtsư?- Em thuê ông ta để giúp Dale. Em muốn hắn rakhỏi tù, và bây giờ thì tình hình rất có khả năngxảy ra. Khi ông luật sư này tìm tòi bằng chứng,ông tìm thấy hóa đơn tính tiền của bác sĩchuyên trị về tim ở tại Savannah. Ông ta đếngặp vị bác sĩ. -- Chị nói tiếp. – Vị bác sĩ nói vớiluật sư rằng ổng có đến nói với công tố viênrằng ông chữa trị cho má, nhưng công tố viêngiữ kín thông tin này, không cho luật sư biện hộdo tòa chỉ định để biện hộ cho Dale biết.Bỗng Monk cảm thấy bất bình, tức giận, nhưnghắn cố giữ bình tĩnh.- Nói tiếp đi. – Hắn bảo.- Ông luật sư mà em thuê đã làm được việcnày. Dale sẽ được ra tòa lại, phiên tòa sắp đếnrồi. Ông chánh án rất tức giận khi nghe công tốviên giấu bằng chứng để thắng cuộc. Hình nhưgiữa hai người này có mối hiềm thù sâu sắc, vàchuyện này làm cho tình hình bùng vỡ. Luật sưcủa Dale nói với em rằng có một vụ kiện khác bịhoãn, và chánh án sẽ cho Dale ra tòa vào dịpnày. Carrie và Avery không thể ra làm chứng.Nếu chúng ra làm chứng, Dale sẽ phải ở mãitrong tù.- Phiên tòa này sẽ xử chuyện gì? Có phải vẫnchuyện như trước không?- Phải, nhưng phiên xử này phải thành công dứtđiểm mới được. Nếu Dale không ra khỏi tù, emkhông bao giờ có số kim cương ấy. Sau bao cônglao của em đã bỏ ra, em phải đáng hưởng củaấy. Dĩ nhiên bất cứ cái gì em có cũng đều là củaanh. Em như thế có tham lam quá không?- Không, anh không nghĩ thế. -- Hắn nói. –Nhưng bây giờ em phải thành thật với anh. Emcó cảm tình với Dale không?- Ôi, lạy Chúa, không. -- Jilly nói lớn. – Em ghéthắn mà, em đã nghĩ cách để chứng minh choanh thấy.- Sao? – Monk hỏi, kinh ngạc trước nụ cười láucá của chị ta, nụ cười mà hắn thấy rất k*ch d*c.- Khi Dale dẫn chúng ta đến chỗ lấy kim cương,em sẽ để cho anh thấy em giết hắn.Lời nói của chị làm cho tất cả những mối bấtbình trong lòng hắn bay biến hết. Chị ta hônhắn rồi thì thào nói:- Em yêu anh với tất cả tấm lòng thành. Em thàchết còn hơn làm anh đau khổ. Giết Dale để chothấy em yêu anh, nhưng em cũng muốn anhlàm cái gì để chứng tỏ anh yêu em.- Anh làm gì? – Hắn hỏi.Hắn không phải là người có hồn thơ, nhưng hắncũng thề với chị để tỏ ra mình cũng lãng mạnnhư ai.- Nếu em muốn anh đi trên nước, anh xin thềanh sẽ tìm cách để đi. Anh sẽ làm bất cứ điều gìcho em, Jill thân mến à. Sẽ làm tất cả những gìem muốn.Chị ta lại rúc vào người hắn.- Em gái em và Avery đã khai ở phiên tòa trước.-- Chị ta nói. – Chúng là nguyên nhân khiến choanh ấy không được phóng thích.- Em muốn anh tìm cách để giữ em gái và congái em khỏi ra làm chứng trước tòa lần này phảikhông? Có phải em muốn như thế không?- Anh yêu ơi, em muốn anh không chỉ giữ chúngkhỏi ra khai trước tòa thôi. Em muốn anh làmcho chúng không thể ra làm chứng được. Emmuốn anh giết chúng.

Chương 6