Ai chịu ở bên người quá cố, Tận tình thu xếp các quyền lợi, Cẩn thận lắng nghe từng vấn đề, và tưới cây xanh cho bọn họ? Các bạn coi chừng tôi đó nha! Một thân một mình, thất vọng toàn tập, tôi là một cô nàng có đời sống tình cảm không được bình thường cho lắm, còn phải nói! Ai mà biết được kỳ trăng tròn sắp tới trong đầu tôi sẽ nghĩ ra chuyện gì? Chắc các bạn cũng từng đọc Stephen King rồi ha? Thì đây, tôi đang ngồi trước mộ đức ông chồng, trên một băng ghế nghĩa trang màu xanh ve chai đã được mài nhẵn bởi biết bao thế hệ bàn tọa, để trút mọi nỗi niềm vào tấm đá lát mộ của anh ta. Đó là một phiến đá thô khiêm tốn và giản dị, khắc vỏn vẹn tên anh ta theo lối chân phương, Ӧrjan Wallin. Đơn giản đến vô cùng, đúng như con người anh ta. Và quả thực đó là sự lựa chọn của chồng tôi, theo như những chỉ dẫn anh ta để lại trong bản hợp đồng hậu sự ký với trại hòm Fonus. Thế mới ức. Ý tôi là, anh ta thậm chí chẳng có b*nh h**n gì. Tôi biết chính xác điều anh ta muốn nói thông qua tấm bia đá này…
Chương 16
Anh Chàng Mộ BênTác giả: Katarina MazettiTruyện Phương TâyAi chịu ở bên người quá cố, Tận tình thu xếp các quyền lợi, Cẩn thận lắng nghe từng vấn đề, và tưới cây xanh cho bọn họ? Các bạn coi chừng tôi đó nha! Một thân một mình, thất vọng toàn tập, tôi là một cô nàng có đời sống tình cảm không được bình thường cho lắm, còn phải nói! Ai mà biết được kỳ trăng tròn sắp tới trong đầu tôi sẽ nghĩ ra chuyện gì? Chắc các bạn cũng từng đọc Stephen King rồi ha? Thì đây, tôi đang ngồi trước mộ đức ông chồng, trên một băng ghế nghĩa trang màu xanh ve chai đã được mài nhẵn bởi biết bao thế hệ bàn tọa, để trút mọi nỗi niềm vào tấm đá lát mộ của anh ta. Đó là một phiến đá thô khiêm tốn và giản dị, khắc vỏn vẹn tên anh ta theo lối chân phương, Ӧrjan Wallin. Đơn giản đến vô cùng, đúng như con người anh ta. Và quả thực đó là sự lựa chọn của chồng tôi, theo như những chỉ dẫn anh ta để lại trong bản hợp đồng hậu sự ký với trại hòm Fonus. Thế mới ức. Ý tôi là, anh ta thậm chí chẳng có b*nh h**n gì. Tôi biết chính xác điều anh ta muốn nói thông qua tấm bia đá này… Tôi tạt qua hầm hầm tắm một lát, vì không muốn để mùi chuồng bò theo mình vào trong nhà. Đã lâu rồi tôi không còn dùng phòng tắm dưới hầm, vì nói thật tình, tôi chưa bao giờ làm vệ sinh nó một cách kỹ lưỡng. Chắc là phải dùng đến máy phun rửa cao áp để tống khứ toàn bộ những cáu bẩn của nó. Những chỗ còn lại trong nhà cũng thế. Nhưng mà chết tiệt, lấy thời gian đâu ra…Mẹ tôi làm lụng cực nhọc mười giờ mỗi ngày là ít nhất, còn tôi, mười lăm tiếng. Như vậy cả thảy là hai mươi lăm giờ lao động, tôi biết xoay đâu ra từng ấy thời gian được. Đó là một thực tế, và phải thú thực là sàn gạch sáng bóng, những chiếc bánh nhà làm, cùng với những tấm vải giường giặt là thắng thớm, tất cả những cái đó đã thuộc về dĩ vãng.Trong khi lẩm nhẩm hát dưới vòi sen, tự dưng trong đầu tôi hình dung ra cảnh cô nàng màu be của tôi đang lúi húi trong bếp. Với đôi bàn tay trắng ngần, cô ấy dọn ra bàn thịt bò muối trước đây gia đình chúng tôi vẫn hay làm, bánh mì nâu nóng giòn vừa ra lò, và bia mát lạnh. Cùng với món bánh kẹp rắc đường trân châu.Dĩ nhiên cô ấy không làm thế rồi, đào đâu ra bánh kẹp được chứ? Cô ấy cũng chưa buồn gỡ túi mua hàng hay đun nước pha trà. Tôi tìm thấy cô đang đứng trước giá sách trong phòng khách, tay buông thõng, mắt nhìn các gáy sách. Tiếc quá, cô ấy sẽ chẳng tìm thấy gì hay ho. Ở đó chỉ có sánh giáo khoa cũ của tôi, dăm ba quyển tiểu thuyết của mẹ, và mười lăm năm tạp chí Nông nghiệp quốc gia.Tôi cảm thấy hơi bối rối. Ở căn hộ của cô ấy, tuy đầu óc tôi có quay cuồng thật, nhưng tôi cũng kịp nhận ra các bức tường phủ kín sách.- Em tìm thứ gì để đọc trên giường à? – Tôi ướm lời. – Em thích cái nào hơn, Hóa học sơ cấp, hay tạp chí Nông nghiệp quốc gia năm 1956? Năm đó ngành chăn nuôi lợn có rất nhiều biến cố đấy.Cô ấy cười với tôi, một nụ cười mệt mỏi. Đâu rồi nụ cười nghỉ hè rạng rỡ của một cô bé?Chúng tôi vào bếp, tôi bắt đầu lôi cốc tách ra và đun nước. Cô ngồi vào bàn và bắt lầu lật giở danh mục chào hàng các món nông cụ.Chuyện này có vẻ kỳ cục. Ý tôi là, việc cô ấy ngồi đợi được phục vụ như thế.- Em cũng được học hành đàng hoàng. – Đột nhiên cô lên tiếng. – Nói chung em có thể giải đáp các câu đố phổ thông trên báo mà không cần phải tra cứu. Nhưng em chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của máy gặt tự động và tấm chắn nước tiểu cho bò.Tôi im lặng chờ đợi. Cô ấy đang tìm cách nói với tôi điều gì đó. Tôi đặt bánh mì lên bàn, và cô lơ đãng đưa tay cầm lấy một khoanh.- Em muốn nói là, anh phải đương đầu với mấy thứ máy móc thiết bị đó hàng ngày, anh biết rất rõ đâu là đầu đâu là đuôi. Với anh chúng cũng chẳng khó khăn hơn lý thuyết Lacan đối với em.- La… gì? – Tôi hỏi. – Cái gã đó là ai vậy? Không phải người phát minh ra máy tách váng sữa chứ?Tất nhiên tôi hiểu câu nói của cô chẳng qua xuất phát từ thiện ý. Cô ấy muốn tôi không cảm thấy dốt lát vì ít sách và không học hành đến nơi đến chốn, tỏ ra cô ấy cũng có những lỗ hổng kiến thức, vân vân. Nhưng dù vậy tôi vẫn thấy khó chịu. Cô ấy nghĩ tôi đang dỗi, vì cô đưa mắt liếc trộm tôi một cái.- Ý em muốn nói chỉ là, ngồi trên ghế trước mặt anh là một cô gái với đôi bím tóc vàng hoe tự nhủ: “Nhìn Benny kìa, anh ấy có miếng chắn nước tiểu cho bò loại mới nhất đấy! Mà chắc cô cũng phải đầu tư cái máy gặt đi, có hiệu Krone 2400 đấy”. Em hoàn toàn không hiểu anh suy diễn ra cái gì.- Nếu tìm kiếm một cô gái như thế, anh đã đến mấy trung tâm giới thiệu việc làm. – Tôi đáp. – Hoặc đăng tìm trên mục rao vặt của tờ Nhà nông. “Tìm một phụ nữ biết lái máy kéo. Ngoại hình ổn. Không lương. Bao ăn ở”. Nhưng nếu đi tìm một cô gái ở nghĩa trang, phải biết chấp nhận những gì mình tìm thấy. Mà này, anh có phải dạy em cách vắt sữa bằng tay đâu nhỉ?Nụ cười nghỉ hè đã xuất hiện trở lại.- Anh thì có cái gì để dạy em nào? – Cô đáp.Tất nhiên là tôi có chứ. Ngay tại chỗ và ngay lập tức.Chúng tôi lôi nhau vào giường. Tôi thậm chí không đủ sức để thay khăn trải giường sạnh, mặc dù rất muốn.Giữa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, vì cô đang ngồi th* d*c đầy hoảng hốt trên giường.- Ӧrjan ơi? – Cô khẽ nói bằng một giọng khô khốc, bàn tay ướt đẫn mồ hôi của cô lần tìm cánh tay tôi.- Nào, nào, em đang ở bên anh mà. – Tôi thì thầm, v**t v* cánh tay cô cho đến khi cô bình tâm lại. Cô cầm lấy ba ngón tay của tôi, đưa lên miệng, thở dài rồi ngủ thiếp đi.
Tôi tạt qua hầm hầm tắm một lát, vì không muốn để mùi chuồng bò theo mình vào trong nhà. Đã lâu rồi tôi không còn dùng phòng tắm dưới hầm, vì nói thật tình, tôi chưa bao giờ làm vệ sinh nó một cách kỹ lưỡng. Chắc là phải dùng đến máy phun rửa cao áp để tống khứ toàn bộ những cáu bẩn của nó. Những chỗ còn lại trong nhà cũng thế. Nhưng mà chết tiệt, lấy thời gian đâu ra…
Mẹ tôi làm lụng cực nhọc mười giờ mỗi ngày là ít nhất, còn tôi, mười lăm tiếng. Như vậy cả thảy là hai mươi lăm giờ lao động, tôi biết xoay đâu ra từng ấy thời gian được. Đó là một thực tế, và phải thú thực là sàn gạch sáng bóng, những chiếc bánh nhà làm, cùng với những tấm vải giường giặt là thắng thớm, tất cả những cái đó đã thuộc về dĩ vãng.
Trong khi lẩm nhẩm hát dưới vòi sen, tự dưng trong đầu tôi hình dung ra cảnh cô nàng màu be của tôi đang lúi húi trong bếp. Với đôi bàn tay trắng ngần, cô ấy dọn ra bàn thịt bò muối trước đây gia đình chúng tôi vẫn hay làm, bánh mì nâu nóng giòn vừa ra lò, và bia mát lạnh. Cùng với món bánh kẹp rắc đường trân châu.
Dĩ nhiên cô ấy không làm thế rồi, đào đâu ra bánh kẹp được chứ? Cô ấy cũng chưa buồn gỡ túi mua hàng hay đun nước pha trà. Tôi tìm thấy cô đang đứng trước giá sách trong phòng khách, tay buông thõng, mắt nhìn các gáy sách. Tiếc quá, cô ấy sẽ chẳng tìm thấy gì hay ho. Ở đó chỉ có sánh giáo khoa cũ của tôi, dăm ba quyển tiểu thuyết của mẹ, và mười lăm năm tạp chí Nông nghiệp quốc gia.
Tôi cảm thấy hơi bối rối. Ở căn hộ của cô ấy, tuy đầu óc tôi có quay cuồng thật, nhưng tôi cũng kịp nhận ra các bức tường phủ kín sách.
- Em tìm thứ gì để đọc trên giường à? – Tôi ướm lời. – Em thích cái nào hơn, Hóa học sơ cấp, hay tạp chí Nông nghiệp quốc gia năm 1956? Năm đó ngành chăn nuôi lợn có rất nhiều biến cố đấy.
Cô ấy cười với tôi, một nụ cười mệt mỏi. Đâu rồi nụ cười nghỉ hè rạng rỡ của một cô bé?
Chúng tôi vào bếp, tôi bắt đầu lôi cốc tách ra và đun nước. Cô ngồi vào bàn và bắt lầu lật giở danh mục chào hàng các món nông cụ.
Chuyện này có vẻ kỳ cục. Ý tôi là, việc cô ấy ngồi đợi được phục vụ như thế.
- Em cũng được học hành đàng hoàng. – Đột nhiên cô lên tiếng. – Nói chung em có thể giải đáp các câu đố phổ thông trên báo mà không cần phải tra cứu. Nhưng em chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của máy gặt tự động và tấm chắn nước tiểu cho bò.
Tôi im lặng chờ đợi. Cô ấy đang tìm cách nói với tôi điều gì đó. Tôi đặt bánh mì lên bàn, và cô lơ đãng đưa tay cầm lấy một khoanh.
- Em muốn nói là, anh phải đương đầu với mấy thứ máy móc thiết bị đó hàng ngày, anh biết rất rõ đâu là đầu đâu là đuôi. Với anh chúng cũng chẳng khó khăn hơn lý thuyết Lacan đối với em.
- La… gì? – Tôi hỏi. – Cái gã đó là ai vậy? Không phải người phát minh ra máy tách váng sữa chứ?
Tất nhiên tôi hiểu câu nói của cô chẳng qua xuất phát từ thiện ý. Cô ấy muốn tôi không cảm thấy dốt lát vì ít sách và không học hành đến nơi đến chốn, tỏ ra cô ấy cũng có những lỗ hổng kiến thức, vân vân. Nhưng dù vậy tôi vẫn thấy khó chịu. Cô ấy nghĩ tôi đang dỗi, vì cô đưa mắt liếc trộm tôi một cái.
- Ý em muốn nói chỉ là, ngồi trên ghế trước mặt anh là một cô gái với đôi bím tóc vàng hoe tự nhủ: “Nhìn Benny kìa, anh ấy có miếng chắn nước tiểu cho bò loại mới nhất đấy! Mà chắc cô cũng phải đầu tư cái máy gặt đi, có hiệu Krone 2400 đấy”. Em hoàn toàn không hiểu anh suy diễn ra cái gì.
- Nếu tìm kiếm một cô gái như thế, anh đã đến mấy trung tâm giới thiệu việc làm. – Tôi đáp. – Hoặc đăng tìm trên mục rao vặt của tờ Nhà nông. “Tìm một phụ nữ biết lái máy kéo. Ngoại hình ổn. Không lương. Bao ăn ở”. Nhưng nếu đi tìm một cô gái ở nghĩa trang, phải biết chấp nhận những gì mình tìm thấy. Mà này, anh có phải dạy em cách vắt sữa bằng tay đâu nhỉ?
Nụ cười nghỉ hè đã xuất hiện trở lại.
- Anh thì có cái gì để dạy em nào? – Cô đáp.
Tất nhiên là tôi có chứ. Ngay tại chỗ và ngay lập tức.
Chúng tôi lôi nhau vào giường. Tôi thậm chí không đủ sức để thay khăn trải giường sạnh, mặc dù rất muốn.
Giữa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, vì cô đang ngồi th* d*c đầy hoảng hốt trên giường.
- Ӧrjan ơi? – Cô khẽ nói bằng một giọng khô khốc, bàn tay ướt đẫn mồ hôi của cô lần tìm cánh tay tôi.
- Nào, nào, em đang ở bên anh mà. – Tôi thì thầm, v**t v* cánh tay cô cho đến khi cô bình tâm lại. Cô cầm lấy ba ngón tay của tôi, đưa lên miệng, thở dài rồi ngủ thiếp đi.
Anh Chàng Mộ BênTác giả: Katarina MazettiTruyện Phương TâyAi chịu ở bên người quá cố, Tận tình thu xếp các quyền lợi, Cẩn thận lắng nghe từng vấn đề, và tưới cây xanh cho bọn họ? Các bạn coi chừng tôi đó nha! Một thân một mình, thất vọng toàn tập, tôi là một cô nàng có đời sống tình cảm không được bình thường cho lắm, còn phải nói! Ai mà biết được kỳ trăng tròn sắp tới trong đầu tôi sẽ nghĩ ra chuyện gì? Chắc các bạn cũng từng đọc Stephen King rồi ha? Thì đây, tôi đang ngồi trước mộ đức ông chồng, trên một băng ghế nghĩa trang màu xanh ve chai đã được mài nhẵn bởi biết bao thế hệ bàn tọa, để trút mọi nỗi niềm vào tấm đá lát mộ của anh ta. Đó là một phiến đá thô khiêm tốn và giản dị, khắc vỏn vẹn tên anh ta theo lối chân phương, Ӧrjan Wallin. Đơn giản đến vô cùng, đúng như con người anh ta. Và quả thực đó là sự lựa chọn của chồng tôi, theo như những chỉ dẫn anh ta để lại trong bản hợp đồng hậu sự ký với trại hòm Fonus. Thế mới ức. Ý tôi là, anh ta thậm chí chẳng có b*nh h**n gì. Tôi biết chính xác điều anh ta muốn nói thông qua tấm bia đá này… Tôi tạt qua hầm hầm tắm một lát, vì không muốn để mùi chuồng bò theo mình vào trong nhà. Đã lâu rồi tôi không còn dùng phòng tắm dưới hầm, vì nói thật tình, tôi chưa bao giờ làm vệ sinh nó một cách kỹ lưỡng. Chắc là phải dùng đến máy phun rửa cao áp để tống khứ toàn bộ những cáu bẩn của nó. Những chỗ còn lại trong nhà cũng thế. Nhưng mà chết tiệt, lấy thời gian đâu ra…Mẹ tôi làm lụng cực nhọc mười giờ mỗi ngày là ít nhất, còn tôi, mười lăm tiếng. Như vậy cả thảy là hai mươi lăm giờ lao động, tôi biết xoay đâu ra từng ấy thời gian được. Đó là một thực tế, và phải thú thực là sàn gạch sáng bóng, những chiếc bánh nhà làm, cùng với những tấm vải giường giặt là thắng thớm, tất cả những cái đó đã thuộc về dĩ vãng.Trong khi lẩm nhẩm hát dưới vòi sen, tự dưng trong đầu tôi hình dung ra cảnh cô nàng màu be của tôi đang lúi húi trong bếp. Với đôi bàn tay trắng ngần, cô ấy dọn ra bàn thịt bò muối trước đây gia đình chúng tôi vẫn hay làm, bánh mì nâu nóng giòn vừa ra lò, và bia mát lạnh. Cùng với món bánh kẹp rắc đường trân châu.Dĩ nhiên cô ấy không làm thế rồi, đào đâu ra bánh kẹp được chứ? Cô ấy cũng chưa buồn gỡ túi mua hàng hay đun nước pha trà. Tôi tìm thấy cô đang đứng trước giá sách trong phòng khách, tay buông thõng, mắt nhìn các gáy sách. Tiếc quá, cô ấy sẽ chẳng tìm thấy gì hay ho. Ở đó chỉ có sánh giáo khoa cũ của tôi, dăm ba quyển tiểu thuyết của mẹ, và mười lăm năm tạp chí Nông nghiệp quốc gia.Tôi cảm thấy hơi bối rối. Ở căn hộ của cô ấy, tuy đầu óc tôi có quay cuồng thật, nhưng tôi cũng kịp nhận ra các bức tường phủ kín sách.- Em tìm thứ gì để đọc trên giường à? – Tôi ướm lời. – Em thích cái nào hơn, Hóa học sơ cấp, hay tạp chí Nông nghiệp quốc gia năm 1956? Năm đó ngành chăn nuôi lợn có rất nhiều biến cố đấy.Cô ấy cười với tôi, một nụ cười mệt mỏi. Đâu rồi nụ cười nghỉ hè rạng rỡ của một cô bé?Chúng tôi vào bếp, tôi bắt đầu lôi cốc tách ra và đun nước. Cô ngồi vào bàn và bắt lầu lật giở danh mục chào hàng các món nông cụ.Chuyện này có vẻ kỳ cục. Ý tôi là, việc cô ấy ngồi đợi được phục vụ như thế.- Em cũng được học hành đàng hoàng. – Đột nhiên cô lên tiếng. – Nói chung em có thể giải đáp các câu đố phổ thông trên báo mà không cần phải tra cứu. Nhưng em chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của máy gặt tự động và tấm chắn nước tiểu cho bò.Tôi im lặng chờ đợi. Cô ấy đang tìm cách nói với tôi điều gì đó. Tôi đặt bánh mì lên bàn, và cô lơ đãng đưa tay cầm lấy một khoanh.- Em muốn nói là, anh phải đương đầu với mấy thứ máy móc thiết bị đó hàng ngày, anh biết rất rõ đâu là đầu đâu là đuôi. Với anh chúng cũng chẳng khó khăn hơn lý thuyết Lacan đối với em.- La… gì? – Tôi hỏi. – Cái gã đó là ai vậy? Không phải người phát minh ra máy tách váng sữa chứ?Tất nhiên tôi hiểu câu nói của cô chẳng qua xuất phát từ thiện ý. Cô ấy muốn tôi không cảm thấy dốt lát vì ít sách và không học hành đến nơi đến chốn, tỏ ra cô ấy cũng có những lỗ hổng kiến thức, vân vân. Nhưng dù vậy tôi vẫn thấy khó chịu. Cô ấy nghĩ tôi đang dỗi, vì cô đưa mắt liếc trộm tôi một cái.- Ý em muốn nói chỉ là, ngồi trên ghế trước mặt anh là một cô gái với đôi bím tóc vàng hoe tự nhủ: “Nhìn Benny kìa, anh ấy có miếng chắn nước tiểu cho bò loại mới nhất đấy! Mà chắc cô cũng phải đầu tư cái máy gặt đi, có hiệu Krone 2400 đấy”. Em hoàn toàn không hiểu anh suy diễn ra cái gì.- Nếu tìm kiếm một cô gái như thế, anh đã đến mấy trung tâm giới thiệu việc làm. – Tôi đáp. – Hoặc đăng tìm trên mục rao vặt của tờ Nhà nông. “Tìm một phụ nữ biết lái máy kéo. Ngoại hình ổn. Không lương. Bao ăn ở”. Nhưng nếu đi tìm một cô gái ở nghĩa trang, phải biết chấp nhận những gì mình tìm thấy. Mà này, anh có phải dạy em cách vắt sữa bằng tay đâu nhỉ?Nụ cười nghỉ hè đã xuất hiện trở lại.- Anh thì có cái gì để dạy em nào? – Cô đáp.Tất nhiên là tôi có chứ. Ngay tại chỗ và ngay lập tức.Chúng tôi lôi nhau vào giường. Tôi thậm chí không đủ sức để thay khăn trải giường sạnh, mặc dù rất muốn.Giữa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, vì cô đang ngồi th* d*c đầy hoảng hốt trên giường.- Ӧrjan ơi? – Cô khẽ nói bằng một giọng khô khốc, bàn tay ướt đẫn mồ hôi của cô lần tìm cánh tay tôi.- Nào, nào, em đang ở bên anh mà. – Tôi thì thầm, v**t v* cánh tay cô cho đến khi cô bình tâm lại. Cô cầm lấy ba ngón tay của tôi, đưa lên miệng, thở dài rồi ngủ thiếp đi.