Tác giả:

Gió  không kiên định nhưng gió lặng tình Gió luôn phiêu du nhưng gió yêu quá khứ                                                    ***  9h18’ ngày 2 tháng 8 năm 2010, lần đầu tiên nó biết rung động trước một  thằng con trai. Nó ngỡ ngàng và lạ lùng khi trái tim mình cứ rung lên khi bắt gặp  nụ cười của người đó.           Nó không biết là mình đã yêu, ở cái tuổi bé xíu ấy thì nó làm gì dám nghĩ đến khái niệm yêu một ai ngoài gia đình của mình cơ chứ. Nó vẫn đang ở cái tuổi mà có thể sẵn sàng bật khóc khi bị ghép đôi với mấy thằng con trai trong lớp cơ mà...    Rồi nụ cười ấy nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt đang mơ màng của nó...          Nắng gió nơi sân trường nhưng làm lay động tất cả, xóa mờ đi tất cả ,mọi thứ xung quanh người con trai ấy như bức ảnh đã qua trỉnh sửa, nó chỉ nhìn thấy một điều duy nhất là anh mà thôi, chỉ mình anh thôi...                 Gió vẫn lặng lẽ đưa bóng hình của bó theo bóng anh đi, lặng lẽ thôi...   ***        14h18’ ngày 10 tháng 8 năm 2012, vậy là đã qua…

Chương 13

Skara, Em Đi Tìm Anh! (Em, Anh Và Chông Chênh Tình Gió)Tác giả: Bunti PhươngGió  không kiên định nhưng gió lặng tình Gió luôn phiêu du nhưng gió yêu quá khứ                                                    ***  9h18’ ngày 2 tháng 8 năm 2010, lần đầu tiên nó biết rung động trước một  thằng con trai. Nó ngỡ ngàng và lạ lùng khi trái tim mình cứ rung lên khi bắt gặp  nụ cười của người đó.           Nó không biết là mình đã yêu, ở cái tuổi bé xíu ấy thì nó làm gì dám nghĩ đến khái niệm yêu một ai ngoài gia đình của mình cơ chứ. Nó vẫn đang ở cái tuổi mà có thể sẵn sàng bật khóc khi bị ghép đôi với mấy thằng con trai trong lớp cơ mà...    Rồi nụ cười ấy nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt đang mơ màng của nó...          Nắng gió nơi sân trường nhưng làm lay động tất cả, xóa mờ đi tất cả ,mọi thứ xung quanh người con trai ấy như bức ảnh đã qua trỉnh sửa, nó chỉ nhìn thấy một điều duy nhất là anh mà thôi, chỉ mình anh thôi...                 Gió vẫn lặng lẽ đưa bóng hình của bó theo bóng anh đi, lặng lẽ thôi...   ***        14h18’ ngày 10 tháng 8 năm 2012, vậy là đã qua… _3h sáng_“Chúc Vy buổi sáng anh lành nhé! Yêu bạnCảm thấy hối hận...    Tất nhiên nó không trả lời tin nhắn mà đi ngủ tiếp rồi vì lỡ không may cậu bắt nó nhắn tin luôn đến sáng thì chắc nó cũng chết sớm vì không được ngủ quá...   Vì bị đánh thức rất khó ngủ lại nên nó mở nhạc ra nghe, tất nhiên là chỉ cho phát vài bài đủ thời gian để nó có thể ngủ lại thôi không thì điện thoại nó chắc sẽ réo đến sáng luôn quá...     Từng câu từ nhẹ nhàng, sâu lắng nhanh chóng phát huy tác dụng, nó chìm dần vào giấc ngủ...***     Nó vùng dậy đón bình minh và tham lam hít hà đầy lồng ngực bầu không khí trong lành của buổi sáng ngày thu.      Những cơn gió mát thổi mái tóc rối của nó bay bay, tuy hơi lạnh một chút nhưng mà thích lắm, thoải mái vô cùng... nó đưa ánh mắt của mình đi thật xa trong khoảng không gian bao la, cuối cánh đồng là một chân trời yên bình...“Gió sẽ học cách yêu cậu từ hôm nay nhé?!”     Trước khi đi học nó không quên ghé qua và hôn lên trán anh trai mình, đó là một thói quen, ngày xưa anh cũng thường làm vậy với nó...Những cái nắm tay và những chiếc hôn...Anh yêu em mất rồi, Vy...    Nó bước vào trường và giữ cho mình vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Mặc dù đi từ đằng sau nhưng nó vẫn có thể nhận ra cậu một cáh dễ dàng. Bắt đầu bài học đầu tiên:“Hạ thấp ánh mắt xuống đi! Một góc 80 độ so với mặt đất là được rồi...” thật buồn cười khi mà một đứa lúc nào cũng cắm mặt xuống đát mà đi như nó hôm nay lại phải nâng ánh nhìn của mình lên cao một góc 120 độ để nhìn người khác. Bình thường thì dù thể nào thì nó vẫn giữ ánh nhìn của mình chăm chăm vào những bước đi, ngay cả khi nói chuyện với người khác.......“Tao chưa yêu mày!” nó không dám nhìn thẳng vào mắt cậu khi nói ra câu đó nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn phải nói ra.“Ừm, tao biết mà. Tao hứa, sẽ khiến mày yêu tao cũng như tao yêu mày...”Nó mỉm cười nhìn cậu...ừ...chắc nó sẽ yêu cậu thôi...yêu nhiều thôi***Mọi thứ sẽ trở lên đẹp hơnKhi nó thành kỉ niệmMột kỉ niệm đẹp có thể khiến ta khócKhiến ta cười mỗi khi nhớ về...

_3h
sáng_

“Chúc
Vy buổi sáng anh lành nhé! Yêu bạn

Cảm
thấy hối hận...

    Tất
nhiên nó không trả lời tin nhắn mà đi ngủ tiếp rồi vì lỡ không may cậu bắt nó
nhắn tin luôn đến sáng thì chắc nó cũng chết sớm vì không được ngủ quá...

   Vì
bị đánh thức rất khó ngủ lại nên nó mở nhạc ra nghe, tất nhiên là chỉ cho phát
vài bài đủ thời gian để nó có thể ngủ lại thôi không thì điện thoại nó chắc sẽ
réo đến sáng luôn quá...

     Từng
câu từ nhẹ nhàng, sâu lắng nhanh chóng phát huy tác dụng, nó chìm dần vào giấc
ngủ...

***

     Nó
vùng dậy đón bình minh và tham lam hít hà đầy lồng ngực bầu không khí trong
lành của buổi sáng ngày thu.

      Những
cơn gió mát thổi mái tóc rối của nó bay bay, tuy hơi lạnh một chút nhưng mà
thích lắm, thoải mái vô cùng... nó đưa ánh mắt của mình đi thật xa trong khoảng
không gian bao la, cuối cánh đồng là một chân trời yên bình...

“Gió
sẽ học cách yêu cậu từ hôm nay nhé?!”

     Trước
khi đi học nó không quên ghé qua và hôn lên trán anh trai mình, đó là một thói
quen, ngày xưa anh cũng thường làm vậy với nó...

Những
cái nắm tay và những chiếc hôn...

Anh
yêu em mất rồi, Vy...

    Nó bước vào trường và giữ cho mình vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. 

Mặc dù đi
từ đằng sau nhưng nó vẫn có thể nhận ra cậu một cáh dễ dàng. Bắt đầu bài học đầu
tiên:

“Hạ
thấp ánh mắt xuống đi! Một góc 80 độ so với mặt đất là được rồi...” thật buồn
cười khi mà một đứa lúc nào cũng cắm mặt xuống đát mà đi như nó hôm nay lại phải
nâng ánh nhìn của mình lên cao một góc 120 độ để nhìn người khác. Bình thường
thì dù thể nào thì nó vẫn giữ ánh nhìn của mình chăm chăm vào những bước đi,
ngay cả khi nói chuyện với người khác....

...

“Tao
chưa yêu mày!” nó không dám nhìn thẳng vào mắt cậu khi nói ra câu đó nhưng dù
thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn phải nói ra.

“Ừm,
tao biết mà. Tao hứa, sẽ khiến mày yêu tao cũng như tao yêu mày...”


mỉm cười nhìn cậu...ừ...chắc nó sẽ yêu cậu thôi...yêu nhiều thôi

***

Mọi
thứ sẽ trở lên đẹp hơn

Khi
nó thành kỉ niệm

Một
kỉ niệm đẹp có thể khiến ta khóc

Khiến
ta cười mỗi khi nhớ về...

Skara, Em Đi Tìm Anh! (Em, Anh Và Chông Chênh Tình Gió)Tác giả: Bunti PhươngGió  không kiên định nhưng gió lặng tình Gió luôn phiêu du nhưng gió yêu quá khứ                                                    ***  9h18’ ngày 2 tháng 8 năm 2010, lần đầu tiên nó biết rung động trước một  thằng con trai. Nó ngỡ ngàng và lạ lùng khi trái tim mình cứ rung lên khi bắt gặp  nụ cười của người đó.           Nó không biết là mình đã yêu, ở cái tuổi bé xíu ấy thì nó làm gì dám nghĩ đến khái niệm yêu một ai ngoài gia đình của mình cơ chứ. Nó vẫn đang ở cái tuổi mà có thể sẵn sàng bật khóc khi bị ghép đôi với mấy thằng con trai trong lớp cơ mà...    Rồi nụ cười ấy nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt đang mơ màng của nó...          Nắng gió nơi sân trường nhưng làm lay động tất cả, xóa mờ đi tất cả ,mọi thứ xung quanh người con trai ấy như bức ảnh đã qua trỉnh sửa, nó chỉ nhìn thấy một điều duy nhất là anh mà thôi, chỉ mình anh thôi...                 Gió vẫn lặng lẽ đưa bóng hình của bó theo bóng anh đi, lặng lẽ thôi...   ***        14h18’ ngày 10 tháng 8 năm 2012, vậy là đã qua… _3h sáng_“Chúc Vy buổi sáng anh lành nhé! Yêu bạnCảm thấy hối hận...    Tất nhiên nó không trả lời tin nhắn mà đi ngủ tiếp rồi vì lỡ không may cậu bắt nó nhắn tin luôn đến sáng thì chắc nó cũng chết sớm vì không được ngủ quá...   Vì bị đánh thức rất khó ngủ lại nên nó mở nhạc ra nghe, tất nhiên là chỉ cho phát vài bài đủ thời gian để nó có thể ngủ lại thôi không thì điện thoại nó chắc sẽ réo đến sáng luôn quá...     Từng câu từ nhẹ nhàng, sâu lắng nhanh chóng phát huy tác dụng, nó chìm dần vào giấc ngủ...***     Nó vùng dậy đón bình minh và tham lam hít hà đầy lồng ngực bầu không khí trong lành của buổi sáng ngày thu.      Những cơn gió mát thổi mái tóc rối của nó bay bay, tuy hơi lạnh một chút nhưng mà thích lắm, thoải mái vô cùng... nó đưa ánh mắt của mình đi thật xa trong khoảng không gian bao la, cuối cánh đồng là một chân trời yên bình...“Gió sẽ học cách yêu cậu từ hôm nay nhé?!”     Trước khi đi học nó không quên ghé qua và hôn lên trán anh trai mình, đó là một thói quen, ngày xưa anh cũng thường làm vậy với nó...Những cái nắm tay và những chiếc hôn...Anh yêu em mất rồi, Vy...    Nó bước vào trường và giữ cho mình vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Mặc dù đi từ đằng sau nhưng nó vẫn có thể nhận ra cậu một cáh dễ dàng. Bắt đầu bài học đầu tiên:“Hạ thấp ánh mắt xuống đi! Một góc 80 độ so với mặt đất là được rồi...” thật buồn cười khi mà một đứa lúc nào cũng cắm mặt xuống đát mà đi như nó hôm nay lại phải nâng ánh nhìn của mình lên cao một góc 120 độ để nhìn người khác. Bình thường thì dù thể nào thì nó vẫn giữ ánh nhìn của mình chăm chăm vào những bước đi, ngay cả khi nói chuyện với người khác.......“Tao chưa yêu mày!” nó không dám nhìn thẳng vào mắt cậu khi nói ra câu đó nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn phải nói ra.“Ừm, tao biết mà. Tao hứa, sẽ khiến mày yêu tao cũng như tao yêu mày...”Nó mỉm cười nhìn cậu...ừ...chắc nó sẽ yêu cậu thôi...yêu nhiều thôi***Mọi thứ sẽ trở lên đẹp hơnKhi nó thành kỉ niệmMột kỉ niệm đẹp có thể khiến ta khócKhiến ta cười mỗi khi nhớ về...

Chương 13