Tác giả:

   Tại căn phòng nhỏ màu xanh nước biển -Dậy đi ! _ Vũ Phong cố kéo chiếc chăn màu hồng nhạt của nó - 2 cho em ngủ chút xíu nữa thôi! _ nó nũng nịu -Hôm nay em mà đi trễ thì con ‘ khủng long ’ đó ko tha cho em đâu! _ Vũ Phong chọt chọt nó -Chết! _ Nó bật dậy lao vào nhà tắm   Vũ Phong chỉ biết thở dài rồi đi xuống chuẩn bị đồ ăn -Sao 2 ko gọi em sớm hơn ? _ Nó phụng phịu đi lao xuống   Vũ Phong đang nấu ăn cho cả nhà. Mama nó thì … ko ‘ giỏi ’ nấu ăn cho lắm. May mà nó cũng biết đôi chút ! ( Do nhiệm vụ ép buộc )   Nó chào cả nhà rồi bắt xe bus đi đến chỗ làm   Nó rón rén nhẹ nhàng đi vào phòng làm vc thì bất chợt áo ở gáy bị tóm lại -Sao h này em mới đến ? _ Phong Đằng nhíu mày -Khủng long … à nhầm … Phong Đằng , em dậy muộn nên …_ Nó không dám quay lại -Quay lại đây ! _ Phong Đằng ra lệnh -Dạ ! _ Nó giật mình, quay lại khiến đống hồ sơ trên tay Phong Đằng rơi xuống đất, giấy tờ vương vãi tứ tung -Em xin lỗi ! _ Nó vội cúi xuống nhặt   Phong Đằng vội cúi xuống lượm hết đống tài liệu…

Chương 21

Aizzz !!! Em Không Muốn Chọn Lựa !!!Tác giả: Sarah Trần   Tại căn phòng nhỏ màu xanh nước biển -Dậy đi ! _ Vũ Phong cố kéo chiếc chăn màu hồng nhạt của nó - 2 cho em ngủ chút xíu nữa thôi! _ nó nũng nịu -Hôm nay em mà đi trễ thì con ‘ khủng long ’ đó ko tha cho em đâu! _ Vũ Phong chọt chọt nó -Chết! _ Nó bật dậy lao vào nhà tắm   Vũ Phong chỉ biết thở dài rồi đi xuống chuẩn bị đồ ăn -Sao 2 ko gọi em sớm hơn ? _ Nó phụng phịu đi lao xuống   Vũ Phong đang nấu ăn cho cả nhà. Mama nó thì … ko ‘ giỏi ’ nấu ăn cho lắm. May mà nó cũng biết đôi chút ! ( Do nhiệm vụ ép buộc )   Nó chào cả nhà rồi bắt xe bus đi đến chỗ làm   Nó rón rén nhẹ nhàng đi vào phòng làm vc thì bất chợt áo ở gáy bị tóm lại -Sao h này em mới đến ? _ Phong Đằng nhíu mày -Khủng long … à nhầm … Phong Đằng , em dậy muộn nên …_ Nó không dám quay lại -Quay lại đây ! _ Phong Đằng ra lệnh -Dạ ! _ Nó giật mình, quay lại khiến đống hồ sơ trên tay Phong Đằng rơi xuống đất, giấy tờ vương vãi tứ tung -Em xin lỗi ! _ Nó vội cúi xuống nhặt   Phong Đằng vội cúi xuống lượm hết đống tài liệu… Do ảnh hưởng của khói nên nó hơi choáng, mấy lần trượt tay. Khoảng thờ gian này làm nó nhớ đến lúc nhảy dù trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ tiếc là lần này ko có dù. Nó cười trừ nhưng bây h ko thể nhếch mép, đầu nó đau như búa bổ, còn tay thì đau buốt ko còn cảm giác.Nó rơi vào một cây cao rồi tiếp đất một cách ‘an toàn’ .Nó cố gắng đi về phía thôn làng nhưng thân mình lại ko theo ý muốn, cứ nằm im tai chỗ bất động-Ko đk ngủ ! _ Dù đã trấn an chính mình nhưng mi mắt cứ sụp xuống khiến lòng nó ko khỏi lo sợ. Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ? Nó từ từ ko còn ý thứcTRở lại với Phong Đằng, anh tự nhủ nếu mình tìm đến nó sớm hơn thì tốt ! Anh gọi một vài ng` đến tìm kiếm vì ko muốn kinh động đến hung thủ. Lòng anh đau như cắt. Anh cố gắng tìm trong đống đổ nát một tia hi vọng : hi vọng nó còn sống.oOoNó từ từ mở mắt, mùi thuốc khủ trùng sộc vào mũi nó khiến nó nhíu mày-Cô tỉnh rồi ! _ Một cô gái trẻ ăn mặc hầu gái nói vs nó-Đây là đâu ? sao tôi lại ở đây ? _ Nó nhìn xung quanh, đây ko phải khu rừng lúc nãy, khung cảnh lại vô cùng lạ lẫm .Cô hầu nữ chưa kịp trả lời thì một ng` mặc áo bác sĩ đi vào khám cho nó-Cô thấy trong ng` như thế nào ? _ Sau khi đã nghe nhịp tim…. Thì bác sĩ tháo tai nghe hỏi-Tôi là ai? Tôi đang ở đâu thế này ? _ Nó tỏ ra ngạc nhiên và có phần hoảng sợ-Cô ta sao rồi ? _ Một anh chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai nhưng trông lạnh lung b’c vào-Hình như cô ấy bị mất trí nhớ. Phần bụng bị thương đã đk khâu rồi, mấy vết thương khác chỉ là ngoài da, bôi thuốc rồi thì ko phải lo ngại_ Ông bác sĩ chào tạm biệt rồi ra về. Tên đó nhìn nó một lượt rồi bất daxwdc dĩ thở dài-Tôi sẽ cho cô ở đây vs điều kiện khi đã khỏe hoàn toàn thì làm giúp vc, cô ko thể ăn ko đk ! _ Nói xong tên đó đi luôn-Ai vậy ? _ Nó giả vờ ngơ ngác, quay ra hỏi cô hầu gái-Đây là cậu chủ Từ Vũ, chủ căn nhà này !Nó đành nghe theo lời cậu chủ Từ Vũ, bây h thì làm mấy việc vặt rồi đợi khi vết thương lành mới phải ‘ lao động khổ sai’-Dương Vi, lên đưa bữa sáng cho cậu chủ đi ! _ Chị Lan, ng` giúp vc ở đây vô cùng mến nó. Còn cái tên Dương Vi là tên nó bảo có tên để gọi vẫn tiện hơn-Vâng! _ Nó bê khay bữa sáng lên phòng Từ Vũ thì thấy một cảnh tượng…..Tr’c khi nó mở cửa vào thì Từ Vũ đang chuẩn bị tắm đang đứng cạnh bàn cạnh giường cởi áo ra thì nó b’c vào. Từ Vũ đơ ng` còn nó cũng chẳng thèm đỏ mặt

Do ảnh hưởng của khói nên nó hơi choáng, mấy lần trượt tay. Khoảng thờ gian này làm nó nhớ đến lúc nhảy dù trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ tiếc là lần này ko có dù. Nó cười trừ nhưng bây h ko thể nhếch mép, đầu nó đau như búa bổ, còn tay thì đau buốt ko còn cảm giác.

Nó rơi vào một cây cao rồi tiếp đất một cách ‘an toàn’ .Nó cố gắng đi về phía thôn làng nhưng thân mình lại ko theo ý muốn, cứ nằm im tai chỗ bất động

-Ko đk ngủ ! _ Dù đã trấn an chính mình nhưng mi mắt cứ sụp xuống khiến lòng nó ko khỏi lo sợ. Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ? Nó từ từ ko còn ý thức

TRở lại với Phong Đằng, anh tự nhủ nếu mình tìm đến nó sớm hơn thì tốt ! Anh gọi một vài ng` đến tìm kiếm vì ko muốn kinh động đến hung thủ. Lòng anh đau như cắt. Anh cố gắng tìm trong đống đổ nát một tia hi vọng : hi vọng nó còn sống.

oOo

Nó từ từ mở mắt, mùi thuốc khủ trùng sộc vào mũi nó khiến nó nhíu mày

-Cô tỉnh rồi ! _ Một cô gái trẻ ăn mặc hầu gái nói vs nó

-Đây là đâu ? sao tôi lại ở đây ? _ Nó nhìn xung quanh, đây ko phải khu rừng lúc nãy, khung cảnh lại vô cùng lạ lẫm .

Cô hầu nữ chưa kịp trả lời thì một ng` mặc áo bác sĩ đi vào khám cho nó

-Cô thấy trong ng` như thế nào ? _ Sau khi đã nghe nhịp tim…. Thì bác sĩ tháo tai nghe hỏi

-Tôi là ai? Tôi đang ở đâu thế này ? _ Nó tỏ ra ngạc nhiên và có phần hoảng sợ

-Cô ta sao rồi ? _ Một anh chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai nhưng trông lạnh lung b’c vào

-Hình như cô ấy bị mất trí nhớ. Phần bụng bị thương đã đk khâu rồi, mấy vết thương khác chỉ là ngoài da, bôi thuốc rồi thì ko phải lo ngại_ Ông bác sĩ chào tạm biệt rồi ra về. Tên đó nhìn nó một lượt rồi bất daxwdc dĩ thở dài

-Tôi sẽ cho cô ở đây vs điều kiện khi đã khỏe hoàn toàn thì làm giúp vc, cô ko thể ăn ko đk ! _ Nói xong tên đó đi luôn

-Ai vậy ? _ Nó giả vờ ngơ ngác, quay ra hỏi cô hầu gái

-Đây là cậu chủ Từ Vũ, chủ căn nhà này !

Nó đành nghe theo lời cậu chủ Từ Vũ, bây h thì làm mấy việc vặt rồi đợi khi vết thương lành mới phải ‘ lao động khổ sai’

-Dương Vi, lên đưa bữa sáng cho cậu chủ đi ! _ Chị Lan, ng` giúp vc ở đây vô cùng mến nó. Còn cái tên Dương Vi là tên nó bảo có tên để gọi vẫn tiện hơn

-Vâng! _ Nó bê khay bữa sáng lên phòng Từ Vũ thì thấy một cảnh tượng…..

Tr’c khi nó mở cửa vào thì Từ Vũ đang chuẩn bị tắm đang đứng cạnh bàn cạnh giường cởi áo ra thì nó b’c vào. Từ Vũ đơ ng` còn nó cũng chẳng thèm đỏ mặt

Aizzz !!! Em Không Muốn Chọn Lựa !!!Tác giả: Sarah Trần   Tại căn phòng nhỏ màu xanh nước biển -Dậy đi ! _ Vũ Phong cố kéo chiếc chăn màu hồng nhạt của nó - 2 cho em ngủ chút xíu nữa thôi! _ nó nũng nịu -Hôm nay em mà đi trễ thì con ‘ khủng long ’ đó ko tha cho em đâu! _ Vũ Phong chọt chọt nó -Chết! _ Nó bật dậy lao vào nhà tắm   Vũ Phong chỉ biết thở dài rồi đi xuống chuẩn bị đồ ăn -Sao 2 ko gọi em sớm hơn ? _ Nó phụng phịu đi lao xuống   Vũ Phong đang nấu ăn cho cả nhà. Mama nó thì … ko ‘ giỏi ’ nấu ăn cho lắm. May mà nó cũng biết đôi chút ! ( Do nhiệm vụ ép buộc )   Nó chào cả nhà rồi bắt xe bus đi đến chỗ làm   Nó rón rén nhẹ nhàng đi vào phòng làm vc thì bất chợt áo ở gáy bị tóm lại -Sao h này em mới đến ? _ Phong Đằng nhíu mày -Khủng long … à nhầm … Phong Đằng , em dậy muộn nên …_ Nó không dám quay lại -Quay lại đây ! _ Phong Đằng ra lệnh -Dạ ! _ Nó giật mình, quay lại khiến đống hồ sơ trên tay Phong Đằng rơi xuống đất, giấy tờ vương vãi tứ tung -Em xin lỗi ! _ Nó vội cúi xuống nhặt   Phong Đằng vội cúi xuống lượm hết đống tài liệu… Do ảnh hưởng của khói nên nó hơi choáng, mấy lần trượt tay. Khoảng thờ gian này làm nó nhớ đến lúc nhảy dù trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ tiếc là lần này ko có dù. Nó cười trừ nhưng bây h ko thể nhếch mép, đầu nó đau như búa bổ, còn tay thì đau buốt ko còn cảm giác.Nó rơi vào một cây cao rồi tiếp đất một cách ‘an toàn’ .Nó cố gắng đi về phía thôn làng nhưng thân mình lại ko theo ý muốn, cứ nằm im tai chỗ bất động-Ko đk ngủ ! _ Dù đã trấn an chính mình nhưng mi mắt cứ sụp xuống khiến lòng nó ko khỏi lo sợ. Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ? Nó từ từ ko còn ý thứcTRở lại với Phong Đằng, anh tự nhủ nếu mình tìm đến nó sớm hơn thì tốt ! Anh gọi một vài ng` đến tìm kiếm vì ko muốn kinh động đến hung thủ. Lòng anh đau như cắt. Anh cố gắng tìm trong đống đổ nát một tia hi vọng : hi vọng nó còn sống.oOoNó từ từ mở mắt, mùi thuốc khủ trùng sộc vào mũi nó khiến nó nhíu mày-Cô tỉnh rồi ! _ Một cô gái trẻ ăn mặc hầu gái nói vs nó-Đây là đâu ? sao tôi lại ở đây ? _ Nó nhìn xung quanh, đây ko phải khu rừng lúc nãy, khung cảnh lại vô cùng lạ lẫm .Cô hầu nữ chưa kịp trả lời thì một ng` mặc áo bác sĩ đi vào khám cho nó-Cô thấy trong ng` như thế nào ? _ Sau khi đã nghe nhịp tim…. Thì bác sĩ tháo tai nghe hỏi-Tôi là ai? Tôi đang ở đâu thế này ? _ Nó tỏ ra ngạc nhiên và có phần hoảng sợ-Cô ta sao rồi ? _ Một anh chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai nhưng trông lạnh lung b’c vào-Hình như cô ấy bị mất trí nhớ. Phần bụng bị thương đã đk khâu rồi, mấy vết thương khác chỉ là ngoài da, bôi thuốc rồi thì ko phải lo ngại_ Ông bác sĩ chào tạm biệt rồi ra về. Tên đó nhìn nó một lượt rồi bất daxwdc dĩ thở dài-Tôi sẽ cho cô ở đây vs điều kiện khi đã khỏe hoàn toàn thì làm giúp vc, cô ko thể ăn ko đk ! _ Nói xong tên đó đi luôn-Ai vậy ? _ Nó giả vờ ngơ ngác, quay ra hỏi cô hầu gái-Đây là cậu chủ Từ Vũ, chủ căn nhà này !Nó đành nghe theo lời cậu chủ Từ Vũ, bây h thì làm mấy việc vặt rồi đợi khi vết thương lành mới phải ‘ lao động khổ sai’-Dương Vi, lên đưa bữa sáng cho cậu chủ đi ! _ Chị Lan, ng` giúp vc ở đây vô cùng mến nó. Còn cái tên Dương Vi là tên nó bảo có tên để gọi vẫn tiện hơn-Vâng! _ Nó bê khay bữa sáng lên phòng Từ Vũ thì thấy một cảnh tượng…..Tr’c khi nó mở cửa vào thì Từ Vũ đang chuẩn bị tắm đang đứng cạnh bàn cạnh giường cởi áo ra thì nó b’c vào. Từ Vũ đơ ng` còn nó cũng chẳng thèm đỏ mặt

Chương 21