Chap 1 : Xuyên Không ( T/g : Trước khi vào truyện Bắp mong mọi người đọc phần giới thiệu để hiểu rõ tình tiết truyện trước nha ) -Ui đau đầu quá – cô vừa kêu vừa mở mắt . Đôi mắt lờ mờ đần dần nhìn rõ xung quanh là một căn phòng bằng gỗ nguyên chất , đầy những đồ đạc lạ hoắc … Trí nhớ của cô bắt đầu phục hồi . Cô nhớ là khi đập đầu vào một tảng đá lớn thì cô không còn nhớ gì nữa. -Con tỉnh rồi à Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên , da đen ngăm , to cao vạm vỡ , trên người mặc đồ rất là kì lạ :"Ông là ai?" -Con không nhớ gì hết à , ta là cha của con đây- ông hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô -Cha ? Cha tôi khác cơ – cô nói vẫn còn mơ hồ ( chưa biết mình đang ở đâu mà Haizz) -Đúng là con mất trí nhớ thật rồi . Thôi cũng chẳng sao ta sẽ rèn luyện lại con từ đầu - ông cũng dang muốn sửa thói quen của cô lắm nhưng bây giờ mất trí nhớ cũng tốt . -Ông là ai thì tôi không cần biết nữa . Đưa tôi đến Vương phủ tôi sẽ trả tiền vì đã cứu tôi -Con nói gì vậy ? Vương phủ nào cơ . Đây…
Quyển 1 - Chương 5: Trốn
Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên KhôngTác giả: Bắp Cải NgọtTruyện Xuyên KhôngChap 1 : Xuyên Không ( T/g : Trước khi vào truyện Bắp mong mọi người đọc phần giới thiệu để hiểu rõ tình tiết truyện trước nha ) -Ui đau đầu quá – cô vừa kêu vừa mở mắt . Đôi mắt lờ mờ đần dần nhìn rõ xung quanh là một căn phòng bằng gỗ nguyên chất , đầy những đồ đạc lạ hoắc … Trí nhớ của cô bắt đầu phục hồi . Cô nhớ là khi đập đầu vào một tảng đá lớn thì cô không còn nhớ gì nữa. -Con tỉnh rồi à Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên , da đen ngăm , to cao vạm vỡ , trên người mặc đồ rất là kì lạ :"Ông là ai?" -Con không nhớ gì hết à , ta là cha của con đây- ông hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô -Cha ? Cha tôi khác cơ – cô nói vẫn còn mơ hồ ( chưa biết mình đang ở đâu mà Haizz) -Đúng là con mất trí nhớ thật rồi . Thôi cũng chẳng sao ta sẽ rèn luyện lại con từ đầu - ông cũng dang muốn sửa thói quen của cô lắm nhưng bây giờ mất trí nhớ cũng tốt . -Ông là ai thì tôi không cần biết nữa . Đưa tôi đến Vương phủ tôi sẽ trả tiền vì đã cứu tôi -Con nói gì vậy ? Vương phủ nào cơ . Đây… -Alô – cô-Tao Hồng đây . Mày bảo trốn ra trường chơi mà không định đi hả . Tao đợi mày chỗ hẹn 30’ rồi đấy-A tao quên mất . Suýt nữa thì khỏi nghe mày nói luôn-Này , đừng bảo với tao là mày đang ngủ đó nha-Ơ , sao mày biết … A không tao đang ….tao đang…-Thôi khỏi phải giải thích nữa.Rốt cục có đi hay không – nó nói giọng bực tức ( Gọi Hồng là nó nha )-Có , có chứ đợi tao 30 phút , tao ra ngay-5 PHÚT NỮA MÀY MÀ KHÔNG RA TAO VỀ [ TÚT TÚT]-Ớ 5 phút sao kịp . Thôi chuồn mau không nó lột da mình mất . Thế là cô vội thay bộ đồ ngủ thành 1 bộ cá tính : Mái tóc dài mượt được thả ra , đầu đội cái mũ hình đầu lâu quay ngược ra sau . Mặc chiếc áo thun đen mỏng , khoác chiếc áo bò sành điệu đến giữa bụng . Mặc chiếc quần jean màu đen nốt . Rồi ba chân tám cẳng đi đến chỗ hẹn và tất nhiên không quên mang theo tiền ( Trông cô giờ chẳng giống người cổ đại là gì :v )*Tại chỗ hẹn :- Ê Hồng , mày…mày làm gì mà … mà cầm điện thoại thút tha thút thít vậy?- cô vừa nói vừa thở hồng hộc- Hức . Tao đang đọc 1 bộ truyện trên Sàn truyện mà cảm động quá . Khóc đến nỗi ướt sũng mấy cái khăn rồi nài – nó vừa nói vừa chỉ tay vô mấy cái khăn tay ướt sũng nước-Hử . Tao tưởng đấy là khăn ướt sẵn chứ mày – cô-Ê con kia sao mày cứ bắt lỗi tao hoài vậy . -nó-Bao giờ cơ chứ ? – cô nhiên thản hét sức-Mày….mày . Thôi có đi không đấy-Có chứ , vậy theo mày ra tận đây rồi còn xách giò trở về à .-Nhưng ra kiểu gì đây – nó-Thì trèo tường chứ còn gì nữa -cô-Hảảảả ……….Tường cao lận 2m đó-Xời ơi chuyện này đối với tao bình thường như cân đường hộp sữa thôi-Thôi , tao không dám trèo đâu , có mà rách quần à .-Yên tâm , tao sẽ trèo trước rồi kéo mày lên – nói xong cô nhảy 1 phát lên luôn được cái tường cao 2 mét đó-Wao , mày siêu thật đó nha – mắt nó sang long la long lanhTư thế hiện giờ của cô là thế này : Bụng ở giữa cái tường , chân cho ra sau tường, đằng trước thì đưa tay ra để kéo con bạn lên-Mày nặng quá đấy . Hộc ! Hộc-Ai bảo mày kéo tao chi-Đi thôi-Let’s go-Hả ? Lét gâu là gì ?? – cô ngớ ra-Cái gỉ ? Mày không biết lét gâu là gì á-Ừ , không biết tao mới hỏi chữ - con mẹ nó hôm nay sao lại có 2 người hỏi câu trùng hợp thế nhỉ [suy nghĩ của cô]-Tao xin bái mày làm sư phụ . Từ đấy mà cũng không biết . Có thật là mày 16 tuổi không vậy trời-Thôi , không lằng nhằng nữa . Tao thấy mày như cái đài phát thanh rồi đấy- nói xong cô bước đi luôn không kịp cho nó ú ớ câu nèo-Ơ mà nài- cô đi được mấy bước liền quay phắt lại làm cho nó giật bắn mình như đang làm chuyện xấu bị phát hiện-Sao… sao ? – nó nói giọng hơi sợ-Tao chỉ định hỏi là đường đi như thế nào . Tao từ vương nhầm quê đến nên không biết đường cho lắm –cô-Mày làm tao hơi sợ đấy , cứ tưởng mày định làm gì tao cơ-Điên – cô phán 1 câu mang nhiều hàm xúc-CÁI GÌ ??????????? NÓI LẠI COIIIIIIIIIIIIIIIIIIII- nó hétEND CHAP 5 ( Bắp : Chap này ngắn quá thông cảm . )
-Alô – cô
-Tao Hồng đây . Mày bảo trốn ra trường chơi mà không định đi hả . Tao đợi mày chỗ hẹn 30’ rồi đấy
-A tao quên mất . Suýt nữa thì khỏi nghe mày nói luôn
-Này , đừng bảo với tao là mày đang ngủ đó nha
-Ơ , sao mày biết … A không tao đang ….tao đang…
-Thôi khỏi phải giải thích nữa.Rốt cục có đi hay không – nó nói giọng bực tức ( Gọi Hồng là nó nha )
-Có , có chứ đợi tao 30 phút , tao ra ngay
-5 PHÚT NỮA MÀY MÀ KHÔNG RA TAO VỀ [ TÚT TÚT]
-Ớ 5 phút sao kịp . Thôi chuồn mau không nó lột da mình mất . Thế là cô vội thay bộ đồ ngủ thành 1 bộ cá tính : Mái tóc dài mượt được thả ra , đầu đội cái mũ hình đầu lâu quay ngược ra sau . Mặc chiếc áo thun đen mỏng , khoác chiếc áo bò sành điệu đến giữa bụng . Mặc chiếc quần jean màu đen nốt . Rồi ba chân tám cẳng đi đến chỗ hẹn và tất nhiên không quên mang theo tiền ( Trông cô giờ chẳng giống người cổ đại là gì :v )
*Tại chỗ hẹn :
- Ê Hồng , mày…mày làm gì mà … mà cầm điện thoại thút tha thút thít vậy?- cô vừa nói vừa thở hồng hộc
- Hức . Tao đang đọc 1 bộ truyện trên Sàn truyện mà cảm động quá . Khóc đến nỗi ướt sũng mấy cái khăn rồi nài – nó vừa nói vừa chỉ tay vô mấy cái khăn tay ướt sũng nước
-Hử . Tao tưởng đấy là khăn ướt sẵn chứ mày – cô
-Ê con kia sao mày cứ bắt lỗi tao hoài vậy . -nó
-Bao giờ cơ chứ ? – cô nhiên thản hét sức
-Mày….mày . Thôi có đi không đấy
-Có chứ , vậy theo mày ra tận đây rồi còn xách giò trở về à .
-Nhưng ra kiểu gì đây – nó
-Thì trèo tường chứ còn gì nữa -cô
-Hảảảả ……….Tường cao lận 2m đó
-Xời ơi chuyện này đối với tao bình thường như cân đường hộp sữa thôi
-Thôi , tao không dám trèo đâu , có mà rách quần à .
-Yên tâm , tao sẽ trèo trước rồi kéo mày lên – nói xong cô nhảy 1 phát lên luôn được cái tường cao 2 mét đó
-Wao , mày siêu thật đó nha – mắt nó sang long la long lanh
Tư thế hiện giờ của cô là thế này : Bụng ở giữa cái tường , chân cho ra sau tường, đằng trước thì đưa tay ra để kéo con bạn lên
-Mày nặng quá đấy . Hộc ! Hộc
-Ai bảo mày kéo tao chi
-Đi thôi
-Let’s go
-Hả ? Lét gâu là gì ?? – cô ngớ ra
-Cái gỉ ? Mày không biết lét gâu là gì á
-Ừ , không biết tao mới hỏi chữ - con mẹ nó hôm nay sao lại có 2 người hỏi câu trùng hợp thế nhỉ [suy nghĩ của cô]
-Tao xin bái mày làm sư phụ . Từ đấy mà cũng không biết . Có thật là mày 16 tuổi không vậy trời
-Thôi , không lằng nhằng nữa . Tao thấy mày như cái đài phát thanh rồi đấy- nói xong cô bước đi luôn không kịp cho nó ú ớ câu nèo
-Ơ mà nài- cô đi được mấy bước liền quay phắt lại làm cho nó giật bắn mình như đang làm chuyện xấu bị phát hiện
-Sao… sao ? – nó nói giọng hơi sợ
-Tao chỉ định hỏi là đường đi như thế nào . Tao từ vương nhầm quê đến nên không biết đường cho lắm –cô
-Mày làm tao hơi sợ đấy , cứ tưởng mày định làm gì tao cơ
-Điên – cô phán 1 câu mang nhiều hàm xúc
-CÁI GÌ ??????????? NÓI LẠI COIIIIIIIIIIIIIIIIIIII- nó hét
END CHAP 5 ( Bắp : Chap này ngắn quá thông cảm . )
Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên KhôngTác giả: Bắp Cải NgọtTruyện Xuyên KhôngChap 1 : Xuyên Không ( T/g : Trước khi vào truyện Bắp mong mọi người đọc phần giới thiệu để hiểu rõ tình tiết truyện trước nha ) -Ui đau đầu quá – cô vừa kêu vừa mở mắt . Đôi mắt lờ mờ đần dần nhìn rõ xung quanh là một căn phòng bằng gỗ nguyên chất , đầy những đồ đạc lạ hoắc … Trí nhớ của cô bắt đầu phục hồi . Cô nhớ là khi đập đầu vào một tảng đá lớn thì cô không còn nhớ gì nữa. -Con tỉnh rồi à Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên , da đen ngăm , to cao vạm vỡ , trên người mặc đồ rất là kì lạ :"Ông là ai?" -Con không nhớ gì hết à , ta là cha của con đây- ông hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của cô -Cha ? Cha tôi khác cơ – cô nói vẫn còn mơ hồ ( chưa biết mình đang ở đâu mà Haizz) -Đúng là con mất trí nhớ thật rồi . Thôi cũng chẳng sao ta sẽ rèn luyện lại con từ đầu - ông cũng dang muốn sửa thói quen của cô lắm nhưng bây giờ mất trí nhớ cũng tốt . -Ông là ai thì tôi không cần biết nữa . Đưa tôi đến Vương phủ tôi sẽ trả tiền vì đã cứu tôi -Con nói gì vậy ? Vương phủ nào cơ . Đây… -Alô – cô-Tao Hồng đây . Mày bảo trốn ra trường chơi mà không định đi hả . Tao đợi mày chỗ hẹn 30’ rồi đấy-A tao quên mất . Suýt nữa thì khỏi nghe mày nói luôn-Này , đừng bảo với tao là mày đang ngủ đó nha-Ơ , sao mày biết … A không tao đang ….tao đang…-Thôi khỏi phải giải thích nữa.Rốt cục có đi hay không – nó nói giọng bực tức ( Gọi Hồng là nó nha )-Có , có chứ đợi tao 30 phút , tao ra ngay-5 PHÚT NỮA MÀY MÀ KHÔNG RA TAO VỀ [ TÚT TÚT]-Ớ 5 phút sao kịp . Thôi chuồn mau không nó lột da mình mất . Thế là cô vội thay bộ đồ ngủ thành 1 bộ cá tính : Mái tóc dài mượt được thả ra , đầu đội cái mũ hình đầu lâu quay ngược ra sau . Mặc chiếc áo thun đen mỏng , khoác chiếc áo bò sành điệu đến giữa bụng . Mặc chiếc quần jean màu đen nốt . Rồi ba chân tám cẳng đi đến chỗ hẹn và tất nhiên không quên mang theo tiền ( Trông cô giờ chẳng giống người cổ đại là gì :v )*Tại chỗ hẹn :- Ê Hồng , mày…mày làm gì mà … mà cầm điện thoại thút tha thút thít vậy?- cô vừa nói vừa thở hồng hộc- Hức . Tao đang đọc 1 bộ truyện trên Sàn truyện mà cảm động quá . Khóc đến nỗi ướt sũng mấy cái khăn rồi nài – nó vừa nói vừa chỉ tay vô mấy cái khăn tay ướt sũng nước-Hử . Tao tưởng đấy là khăn ướt sẵn chứ mày – cô-Ê con kia sao mày cứ bắt lỗi tao hoài vậy . -nó-Bao giờ cơ chứ ? – cô nhiên thản hét sức-Mày….mày . Thôi có đi không đấy-Có chứ , vậy theo mày ra tận đây rồi còn xách giò trở về à .-Nhưng ra kiểu gì đây – nó-Thì trèo tường chứ còn gì nữa -cô-Hảảảả ……….Tường cao lận 2m đó-Xời ơi chuyện này đối với tao bình thường như cân đường hộp sữa thôi-Thôi , tao không dám trèo đâu , có mà rách quần à .-Yên tâm , tao sẽ trèo trước rồi kéo mày lên – nói xong cô nhảy 1 phát lên luôn được cái tường cao 2 mét đó-Wao , mày siêu thật đó nha – mắt nó sang long la long lanhTư thế hiện giờ của cô là thế này : Bụng ở giữa cái tường , chân cho ra sau tường, đằng trước thì đưa tay ra để kéo con bạn lên-Mày nặng quá đấy . Hộc ! Hộc-Ai bảo mày kéo tao chi-Đi thôi-Let’s go-Hả ? Lét gâu là gì ?? – cô ngớ ra-Cái gỉ ? Mày không biết lét gâu là gì á-Ừ , không biết tao mới hỏi chữ - con mẹ nó hôm nay sao lại có 2 người hỏi câu trùng hợp thế nhỉ [suy nghĩ của cô]-Tao xin bái mày làm sư phụ . Từ đấy mà cũng không biết . Có thật là mày 16 tuổi không vậy trời-Thôi , không lằng nhằng nữa . Tao thấy mày như cái đài phát thanh rồi đấy- nói xong cô bước đi luôn không kịp cho nó ú ớ câu nèo-Ơ mà nài- cô đi được mấy bước liền quay phắt lại làm cho nó giật bắn mình như đang làm chuyện xấu bị phát hiện-Sao… sao ? – nó nói giọng hơi sợ-Tao chỉ định hỏi là đường đi như thế nào . Tao từ vương nhầm quê đến nên không biết đường cho lắm –cô-Mày làm tao hơi sợ đấy , cứ tưởng mày định làm gì tao cơ-Điên – cô phán 1 câu mang nhiều hàm xúc-CÁI GÌ ??????????? NÓI LẠI COIIIIIIIIIIIIIIIIIIII- nó hétEND CHAP 5 ( Bắp : Chap này ngắn quá thông cảm . )