Tôi bị ép buộc tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam theo hệ thống ABO. Nghe nói ban tổ chức đã tuyển chọn tới 30 thí sinh Alpha. Là một Omega, tôi bắt buộc phải che giấu thân phận thật, cố gắng hoà nhập với họ. Nếu đến cuối cùng không bị phát hiện, tôi sẽ một mình ôm trọn phần thưởng ba triệu. Trong giai đoạn đầu của cuộc thi, tất cả đều nhìn tôi như thú săn mồi nhìn con mồi—ánh mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi mà nuốt sống. Tiếc thay, bọn họ đều đoán sai. Tôi chỉ là một Beta giả làm Omega mà thôi. --- 01 Tôi kéo vali bước vào đảo Hạ Nhật, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi giả vờ không thấy gì, quẹt thẻ rồi bước vào. Sau lưng liền vang lên tiếng thì thầm. “Người đó...” “Da trắng thật, chân cũng dài, là Omega à?” “Làm gì có Omega dễ gặp đến thế?” Tôi hơi vất vả nhấc vali lên, định đi thẳng lên tầng. Tất nhiên là... nhấc không nổi. Một đôi tay thon dài, các khớp rõ ràng chìa ra từ bên cạnh. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một thanh niên vang lên: “Để tôi…
Chương 8
Đấu Trường Idol: Tôi Phải Sống Sót Giữa Bầy AlphaTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTôi bị ép buộc tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam theo hệ thống ABO. Nghe nói ban tổ chức đã tuyển chọn tới 30 thí sinh Alpha. Là một Omega, tôi bắt buộc phải che giấu thân phận thật, cố gắng hoà nhập với họ. Nếu đến cuối cùng không bị phát hiện, tôi sẽ một mình ôm trọn phần thưởng ba triệu. Trong giai đoạn đầu của cuộc thi, tất cả đều nhìn tôi như thú săn mồi nhìn con mồi—ánh mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi mà nuốt sống. Tiếc thay, bọn họ đều đoán sai. Tôi chỉ là một Beta giả làm Omega mà thôi. --- 01 Tôi kéo vali bước vào đảo Hạ Nhật, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi giả vờ không thấy gì, quẹt thẻ rồi bước vào. Sau lưng liền vang lên tiếng thì thầm. “Người đó...” “Da trắng thật, chân cũng dài, là Omega à?” “Làm gì có Omega dễ gặp đến thế?” Tôi hơi vất vả nhấc vali lên, định đi thẳng lên tầng. Tất nhiên là... nhấc không nổi. Một đôi tay thon dài, các khớp rõ ràng chìa ra từ bên cạnh. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một thanh niên vang lên: “Để tôi… 08Dưới đáy biển sâu.Từng đàn cá bơi lướt qua đầu ngón tay tôi, những sinh vật không tên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.Tôi ở dưới nước, âm thầm đếm thời gian.Cảnh vật nơi đáy biển này, tôi đã từng thấy hàng ngàn lần.Còn nhớ mấy năm trước, khi tôi nói với A Nhiên rằng tôi muốn luyện lặn.Cậu ấy trợn tròn mắt, mắng tôi điên rồi.Nhưng tôi vẫn kiên quyết: tôi muốn tập, tôi muốn trở nên giống như Alpha.Và từ hôm đó trở đi — tôi dưới biển, cậu ấy đứng trên bờ.Cậu luôn dõi theo, canh chừng từng giây, vô số lần kéo tôi từ cõi chết lên mặt nước.Cho đến một ngày, tôi có thể lặn như Alpha, lặn mười mấy phút liền không cần lên.Cậu lại chẳng còn đứng bên tôi nữa.Tôi cụp mắt, khẽ liếc sang một góc kín đáo — sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn…Tôi bắt đầu bơi lên mặt nước.Trên bờ, những Alpha đang bấm đồng hồ tính thời gian… lúc này tất cả đã đứng hình hoàn toàn.— (Ẻm quay người ta hơn chong chóng nữa🤣)“Cậu... cậu...”Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân thon dài và làn da trắng sáng của tôi, đầy vẻ khó tin.“Cậu không phải Omega à?!”"À… tôi không phải." Tôi nhận lấy khăn tắm, vừa lau mái tóc còn ẩm, vừa mỉm cười nhàn nhạt, khẽ liếc nhìn hắn.“Ai nói với các cậu rằng tôi là Omega?”Biểu cảm của Alpha đó càng lúc càng ngập ngừng. Hắn cố hít nhẹ vài hơi, nhưng chẳng ngửi được bất kỳ dấu vết nào của pheromone Omega trên người tôi.Sắc mặt hắn dần trở nên khó coi, rồi như thể vừa bị lừa một cú đau điếng, hắn cau mày, lập tức giữ khoảng cách với tôi như tránh né điều gì dơ bẩn.“Không phải Omega mà còn cố tình giả bộ làm gì?”Những Alpha trước đó còn nửa vời tỏ ra thân thiện, lúc này cũng lặng lẽ tránh xa. Họ tụm năm tụm ba, thì thầm điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi đầy ghét bỏ, không còn chút dịu dàng nào như ban đầu nữa.Ánh mắt tôi thoáng trầm xuống, dù gương mặt vẫn bình thản như cũ.Lúc này, có người bước lại gần.Là Lý Mặc Nhiên.Anh liếc nhìn mấy Alpha đổi mặt kia, đôi mắt vàng kim mang theo hàn ý sắc lạnh.Không nói lời nào, anh cởi áo khoác choàng lên người tôi, rồi đưa tôi một cốc cà phê nóng.Tôi ngẩn người nhận lấy, nhìn anh đầy ngạc nhiên.“Anh… sao còn đến gần tôi?”Anh lại hỏi ngược lại:“Không phải Omega thì không được đến gần cậu sao?”Tôi bật cười:“Đúng nhỉ, giữa Alpha với nhau vẫn có thể làm bạn mà.”"Không phải." – Lý Mặc Nhiên khẽ đáp – “Là giữa tôi và cậu, có tình bạn.”Tôi hơi bất ngờ vì anh lại nói ra câu đó.Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô độc, trầm lặng thường ngày của anh, tôi lại thấy cũng hợp lý.Tôi ngửa cổ uống một hơi hết cà phê, lần đầu tiên trong hôm nay nở nụ cười thật lòng:“…Cảm ơn.”Anh nhìn tôi uống xong, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dần dịu lại, thoáng nét cười:“Không cần cảm ơn.”---
08
Dưới đáy biển sâu.
Từng đàn cá bơi lướt qua đầu ngón tay tôi, những sinh vật không tên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tôi ở dưới nước, âm thầm đếm thời gian.
Cảnh vật nơi đáy biển này, tôi đã từng thấy hàng ngàn lần.
Còn nhớ mấy năm trước, khi tôi nói với A Nhiên rằng tôi muốn luyện lặn.
Cậu ấy trợn tròn mắt, mắng tôi điên rồi.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết: tôi muốn tập, tôi muốn trở nên giống như Alpha.
Và từ hôm đó trở đi — tôi dưới biển, cậu ấy đứng trên bờ.
Cậu luôn dõi theo, canh chừng từng giây, vô số lần kéo tôi từ cõi chết lên mặt nước.
Cho đến một ngày, tôi có thể lặn như Alpha, lặn mười mấy phút liền không cần lên.
Cậu lại chẳng còn đứng bên tôi nữa.
Tôi cụp mắt, khẽ liếc sang một góc kín đáo — sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn…
Tôi bắt đầu bơi lên mặt nước.
Trên bờ, những Alpha đang bấm đồng hồ tính thời gian… lúc này tất cả đã đứng hình hoàn toàn.
— (Ẻm quay người ta hơn chong chóng nữa🤣)
“Cậu... cậu...”
Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân thon dài và làn da trắng sáng của tôi, đầy vẻ khó tin.
“Cậu không phải Omega à?!”
"À… tôi không phải." Tôi nhận lấy khăn tắm, vừa lau mái tóc còn ẩm, vừa mỉm cười nhàn nhạt, khẽ liếc nhìn hắn.
“Ai nói với các cậu rằng tôi là Omega?”
Biểu cảm của Alpha đó càng lúc càng ngập ngừng. Hắn cố hít nhẹ vài hơi, nhưng chẳng ngửi được bất kỳ dấu vết nào của pheromone Omega trên người tôi.
Sắc mặt hắn dần trở nên khó coi, rồi như thể vừa bị lừa một cú đau điếng, hắn cau mày, lập tức giữ khoảng cách với tôi như tránh né điều gì dơ bẩn.
“Không phải Omega mà còn cố tình giả bộ làm gì?”
Những Alpha trước đó còn nửa vời tỏ ra thân thiện, lúc này cũng lặng lẽ tránh xa. Họ tụm năm tụm ba, thì thầm điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi đầy ghét bỏ, không còn chút dịu dàng nào như ban đầu nữa.
Ánh mắt tôi thoáng trầm xuống, dù gương mặt vẫn bình thản như cũ.
Lúc này, có người bước lại gần.
Là Lý Mặc Nhiên.
Anh liếc nhìn mấy Alpha đổi mặt kia, đôi mắt vàng kim mang theo hàn ý sắc lạnh.
Không nói lời nào, anh cởi áo khoác choàng lên người tôi, rồi đưa tôi một cốc cà phê nóng.
Tôi ngẩn người nhận lấy, nhìn anh đầy ngạc nhiên.
“Anh… sao còn đến gần tôi?”
Anh lại hỏi ngược lại:
“Không phải Omega thì không được đến gần cậu sao?”
Tôi bật cười:
“Đúng nhỉ, giữa Alpha với nhau vẫn có thể làm bạn mà.”
"Không phải." – Lý Mặc Nhiên khẽ đáp – “Là giữa tôi và cậu, có tình bạn.”
Tôi hơi bất ngờ vì anh lại nói ra câu đó.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô độc, trầm lặng thường ngày của anh, tôi lại thấy cũng hợp lý.
Tôi ngửa cổ uống một hơi hết cà phê, lần đầu tiên trong hôm nay nở nụ cười thật lòng:
“…Cảm ơn.”
Anh nhìn tôi uống xong, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dần dịu lại, thoáng nét cười:
“Không cần cảm ơn.”
---
Đấu Trường Idol: Tôi Phải Sống Sót Giữa Bầy AlphaTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTôi bị ép buộc tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam theo hệ thống ABO. Nghe nói ban tổ chức đã tuyển chọn tới 30 thí sinh Alpha. Là một Omega, tôi bắt buộc phải che giấu thân phận thật, cố gắng hoà nhập với họ. Nếu đến cuối cùng không bị phát hiện, tôi sẽ một mình ôm trọn phần thưởng ba triệu. Trong giai đoạn đầu của cuộc thi, tất cả đều nhìn tôi như thú săn mồi nhìn con mồi—ánh mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi mà nuốt sống. Tiếc thay, bọn họ đều đoán sai. Tôi chỉ là một Beta giả làm Omega mà thôi. --- 01 Tôi kéo vali bước vào đảo Hạ Nhật, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi giả vờ không thấy gì, quẹt thẻ rồi bước vào. Sau lưng liền vang lên tiếng thì thầm. “Người đó...” “Da trắng thật, chân cũng dài, là Omega à?” “Làm gì có Omega dễ gặp đến thế?” Tôi hơi vất vả nhấc vali lên, định đi thẳng lên tầng. Tất nhiên là... nhấc không nổi. Một đôi tay thon dài, các khớp rõ ràng chìa ra từ bên cạnh. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một thanh niên vang lên: “Để tôi… 08Dưới đáy biển sâu.Từng đàn cá bơi lướt qua đầu ngón tay tôi, những sinh vật không tên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.Tôi ở dưới nước, âm thầm đếm thời gian.Cảnh vật nơi đáy biển này, tôi đã từng thấy hàng ngàn lần.Còn nhớ mấy năm trước, khi tôi nói với A Nhiên rằng tôi muốn luyện lặn.Cậu ấy trợn tròn mắt, mắng tôi điên rồi.Nhưng tôi vẫn kiên quyết: tôi muốn tập, tôi muốn trở nên giống như Alpha.Và từ hôm đó trở đi — tôi dưới biển, cậu ấy đứng trên bờ.Cậu luôn dõi theo, canh chừng từng giây, vô số lần kéo tôi từ cõi chết lên mặt nước.Cho đến một ngày, tôi có thể lặn như Alpha, lặn mười mấy phút liền không cần lên.Cậu lại chẳng còn đứng bên tôi nữa.Tôi cụp mắt, khẽ liếc sang một góc kín đáo — sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn…Tôi bắt đầu bơi lên mặt nước.Trên bờ, những Alpha đang bấm đồng hồ tính thời gian… lúc này tất cả đã đứng hình hoàn toàn.— (Ẻm quay người ta hơn chong chóng nữa🤣)“Cậu... cậu...”Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân thon dài và làn da trắng sáng của tôi, đầy vẻ khó tin.“Cậu không phải Omega à?!”"À… tôi không phải." Tôi nhận lấy khăn tắm, vừa lau mái tóc còn ẩm, vừa mỉm cười nhàn nhạt, khẽ liếc nhìn hắn.“Ai nói với các cậu rằng tôi là Omega?”Biểu cảm của Alpha đó càng lúc càng ngập ngừng. Hắn cố hít nhẹ vài hơi, nhưng chẳng ngửi được bất kỳ dấu vết nào của pheromone Omega trên người tôi.Sắc mặt hắn dần trở nên khó coi, rồi như thể vừa bị lừa một cú đau điếng, hắn cau mày, lập tức giữ khoảng cách với tôi như tránh né điều gì dơ bẩn.“Không phải Omega mà còn cố tình giả bộ làm gì?”Những Alpha trước đó còn nửa vời tỏ ra thân thiện, lúc này cũng lặng lẽ tránh xa. Họ tụm năm tụm ba, thì thầm điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi đầy ghét bỏ, không còn chút dịu dàng nào như ban đầu nữa.Ánh mắt tôi thoáng trầm xuống, dù gương mặt vẫn bình thản như cũ.Lúc này, có người bước lại gần.Là Lý Mặc Nhiên.Anh liếc nhìn mấy Alpha đổi mặt kia, đôi mắt vàng kim mang theo hàn ý sắc lạnh.Không nói lời nào, anh cởi áo khoác choàng lên người tôi, rồi đưa tôi một cốc cà phê nóng.Tôi ngẩn người nhận lấy, nhìn anh đầy ngạc nhiên.“Anh… sao còn đến gần tôi?”Anh lại hỏi ngược lại:“Không phải Omega thì không được đến gần cậu sao?”Tôi bật cười:“Đúng nhỉ, giữa Alpha với nhau vẫn có thể làm bạn mà.”"Không phải." – Lý Mặc Nhiên khẽ đáp – “Là giữa tôi và cậu, có tình bạn.”Tôi hơi bất ngờ vì anh lại nói ra câu đó.Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô độc, trầm lặng thường ngày của anh, tôi lại thấy cũng hợp lý.Tôi ngửa cổ uống một hơi hết cà phê, lần đầu tiên trong hôm nay nở nụ cười thật lòng:“…Cảm ơn.”Anh nhìn tôi uống xong, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dần dịu lại, thoáng nét cười:“Không cần cảm ơn.”---