Tôi bị ép buộc tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam theo hệ thống ABO. Nghe nói ban tổ chức đã tuyển chọn tới 30 thí sinh Alpha. Là một Omega, tôi bắt buộc phải che giấu thân phận thật, cố gắng hoà nhập với họ. Nếu đến cuối cùng không bị phát hiện, tôi sẽ một mình ôm trọn phần thưởng ba triệu. Trong giai đoạn đầu của cuộc thi, tất cả đều nhìn tôi như thú săn mồi nhìn con mồi—ánh mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi mà nuốt sống. Tiếc thay, bọn họ đều đoán sai. Tôi chỉ là một Beta giả làm Omega mà thôi. --- 01 Tôi kéo vali bước vào đảo Hạ Nhật, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi giả vờ không thấy gì, quẹt thẻ rồi bước vào. Sau lưng liền vang lên tiếng thì thầm. “Người đó...” “Da trắng thật, chân cũng dài, là Omega à?” “Làm gì có Omega dễ gặp đến thế?” Tôi hơi vất vả nhấc vali lên, định đi thẳng lên tầng. Tất nhiên là... nhấc không nổi. Một đôi tay thon dài, các khớp rõ ràng chìa ra từ bên cạnh. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một thanh niên vang lên: “Để tôi…
Chương 9
Đấu Trường Idol: Tôi Phải Sống Sót Giữa Bầy AlphaTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTôi bị ép buộc tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam theo hệ thống ABO. Nghe nói ban tổ chức đã tuyển chọn tới 30 thí sinh Alpha. Là một Omega, tôi bắt buộc phải che giấu thân phận thật, cố gắng hoà nhập với họ. Nếu đến cuối cùng không bị phát hiện, tôi sẽ một mình ôm trọn phần thưởng ba triệu. Trong giai đoạn đầu của cuộc thi, tất cả đều nhìn tôi như thú săn mồi nhìn con mồi—ánh mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi mà nuốt sống. Tiếc thay, bọn họ đều đoán sai. Tôi chỉ là một Beta giả làm Omega mà thôi. --- 01 Tôi kéo vali bước vào đảo Hạ Nhật, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi giả vờ không thấy gì, quẹt thẻ rồi bước vào. Sau lưng liền vang lên tiếng thì thầm. “Người đó...” “Da trắng thật, chân cũng dài, là Omega à?” “Làm gì có Omega dễ gặp đến thế?” Tôi hơi vất vả nhấc vali lên, định đi thẳng lên tầng. Tất nhiên là... nhấc không nổi. Một đôi tay thon dài, các khớp rõ ràng chìa ra từ bên cạnh. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một thanh niên vang lên: “Để tôi… Từ bãi biển trở về, đạo diễn đã đợi sẵn, hào hứng kéo tôi sang một bên, giơ bảng số liệu lên:“Tiểu Thu! Chỉ số người xem của chúng ta vừa nhảy vọt mấy điểm liền!”“Khán giả đang điên cuồng đoán thân phận thật của cậu đó!”Ông ta vỗ mạnh vào vai tôi:“Cứ tiếp tục thế này nhé! Chính là kiểu drama khán giả thích đó!”Sau khi đạo diễn hí hửng rời đi, tôi quay đầu sang bên…Lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt hoa đào.Trì Cửu từ sau trụ cột bước ra, không biết đã đứng đó từ khi nào, đã nghe được bao nhiêu.Anh nhìn tôi chằm chằm, bỗng khẽ bật cười. Những ngón tay trắng nõn thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi.Khói thuốc lượn lờ tỏa ra trong gió, anh nheo mắt, khẳng định từng chữ:“Cậu là Omega.”Tôi nhàn nhạt đáp:“Nếu tôi không phải thì sao?”Trì Cửu nheo mắt lại, đôi mắt đào hoa trở nên hẹp dài, thấp thoáng một tia yêu mị và tính toán lướt qua đáy mắt."Tôi từng gặp cậu rồi, số 1.Ở phòng thí nghiệm nhà họ Phí."---09Đêm xuống, tổ chương trình dựng lên một bếp lửa trại lớn bên bờ biển.Tôi ngồi bên ánh lửa, mặc cho ánh sáng hắt lên khuôn mặt mình.Tả Trầm đưa cho tôi một xiên nướng, ánh mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi:“Cậu trông có vẻ không vui.”Không cần nhìn, tôi cũng biết mình lúc này sắc mặt nhất định rất tái nhợt.Tay chân lạnh toát, trong lòng lại có một thứ gì đó bất an đang dâng lên.Tôi không ngờ… sẽ gặp Trì Cửu ở đây.Chỉ một câu bâng quơ ban sáng của anh ta, lúc này lại khiến tôi như ngồi trên đống lửa, toàn thân đều không yên.Tôi luôn là người làm việc cẩn trọng, nhưng lần này kế hoạch đã xuất hiện biến số.Mà kỳ lạ thay… chiếc mặt nạ đeo trên mặt tôi vẫn chưa thể gỡ xuống."Thật sao?" Tôi nhận lấy xiên nướng, khẽ chạm tay lên mặt mình.Tôi cười nhạt với Tả Trầm:“…Cảm ơn anh.”Thấy anh ta còn định nói thêm điều gì, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.—Tả Trầm không được phân vào nhóm đi biển, cho nên đến giờ vẫn chưa biết chuyện tôi lặn xuống biển được.Tôi đột nhiên rất muốn vứt bỏ lớp ngụy trang, đi đến một nơi không có ai.Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với anh, rồi xoay người bước đi.Gió biển thổi tới, cuốn theo những suy nghĩ hỗn loạn.Tôi bước dọc theo mép nước, từng bước một rời xa ánh lửa, đi tới một góc bờ biển không người.---Đoán xem có chuyện gì nè?Đọc đến đây rồi cho t xin 1 ♥️ truyện và 1 fl nhé, không tim ế suốt đời liu liu😚A b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w x y z A b c d e f
Từ bãi biển trở về, đạo diễn đã đợi sẵn, hào hứng kéo tôi sang một bên, giơ bảng số liệu lên:
“Tiểu Thu! Chỉ số người xem của chúng ta vừa nhảy vọt mấy điểm liền!”
“Khán giả đang điên cuồng đoán thân phận thật của cậu đó!”
Ông ta vỗ mạnh vào vai tôi:
“Cứ tiếp tục thế này nhé! Chính là kiểu drama khán giả thích đó!”
Sau khi đạo diễn hí hửng rời đi, tôi quay đầu sang bên…
Lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt hoa đào.
Trì Cửu từ sau trụ cột bước ra, không biết đã đứng đó từ khi nào, đã nghe được bao nhiêu.
Anh nhìn tôi chằm chằm, bỗng khẽ bật cười. Những ngón tay trắng nõn thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi.
Khói thuốc lượn lờ tỏa ra trong gió, anh nheo mắt, khẳng định từng chữ:
“Cậu là Omega.”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Nếu tôi không phải thì sao?”
Trì Cửu nheo mắt lại, đôi mắt đào hoa trở nên hẹp dài, thấp thoáng một tia yêu mị và tính toán lướt qua đáy mắt.
"Tôi từng gặp cậu rồi, số 1.
Ở phòng thí nghiệm nhà họ Phí."
---
09
Đêm xuống, tổ chương trình dựng lên một bếp lửa trại lớn bên bờ biển.
Tôi ngồi bên ánh lửa, mặc cho ánh sáng hắt lên khuôn mặt mình.
Tả Trầm đưa cho tôi một xiên nướng, ánh mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi:
“Cậu trông có vẻ không vui.”
Không cần nhìn, tôi cũng biết mình lúc này sắc mặt nhất định rất tái nhợt.
Tay chân lạnh toát, trong lòng lại có một thứ gì đó bất an đang dâng lên.
Tôi không ngờ… sẽ gặp Trì Cửu ở đây.
Chỉ một câu bâng quơ ban sáng của anh ta, lúc này lại khiến tôi như ngồi trên đống lửa, toàn thân đều không yên.
Tôi luôn là người làm việc cẩn trọng, nhưng lần này kế hoạch đã xuất hiện biến số.
Mà kỳ lạ thay… chiếc mặt nạ đeo trên mặt tôi vẫn chưa thể gỡ xuống.
"Thật sao?" Tôi nhận lấy xiên nướng, khẽ chạm tay lên mặt mình.
Tôi cười nhạt với Tả Trầm:
“…Cảm ơn anh.”
Thấy anh ta còn định nói thêm điều gì, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
—Tả Trầm không được phân vào nhóm đi biển, cho nên đến giờ vẫn chưa biết chuyện tôi lặn xuống biển được.
Tôi đột nhiên rất muốn vứt bỏ lớp ngụy trang, đi đến một nơi không có ai.
Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với anh, rồi xoay người bước đi.
Gió biển thổi tới, cuốn theo những suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi bước dọc theo mép nước, từng bước một rời xa ánh lửa, đi tới một góc bờ biển không người.
---
Đoán xem có chuyện gì nè?
Đọc đến đây rồi cho t xin 1 ♥️ truyện và 1 fl nhé, không tim ế suốt đời liu liu😚
A b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w x y z
A b c d e f
Đấu Trường Idol: Tôi Phải Sống Sót Giữa Bầy AlphaTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTôi bị ép buộc tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam theo hệ thống ABO. Nghe nói ban tổ chức đã tuyển chọn tới 30 thí sinh Alpha. Là một Omega, tôi bắt buộc phải che giấu thân phận thật, cố gắng hoà nhập với họ. Nếu đến cuối cùng không bị phát hiện, tôi sẽ một mình ôm trọn phần thưởng ba triệu. Trong giai đoạn đầu của cuộc thi, tất cả đều nhìn tôi như thú săn mồi nhìn con mồi—ánh mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi mà nuốt sống. Tiếc thay, bọn họ đều đoán sai. Tôi chỉ là một Beta giả làm Omega mà thôi. --- 01 Tôi kéo vali bước vào đảo Hạ Nhật, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi giả vờ không thấy gì, quẹt thẻ rồi bước vào. Sau lưng liền vang lên tiếng thì thầm. “Người đó...” “Da trắng thật, chân cũng dài, là Omega à?” “Làm gì có Omega dễ gặp đến thế?” Tôi hơi vất vả nhấc vali lên, định đi thẳng lên tầng. Tất nhiên là... nhấc không nổi. Một đôi tay thon dài, các khớp rõ ràng chìa ra từ bên cạnh. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của một thanh niên vang lên: “Để tôi… Từ bãi biển trở về, đạo diễn đã đợi sẵn, hào hứng kéo tôi sang một bên, giơ bảng số liệu lên:“Tiểu Thu! Chỉ số người xem của chúng ta vừa nhảy vọt mấy điểm liền!”“Khán giả đang điên cuồng đoán thân phận thật của cậu đó!”Ông ta vỗ mạnh vào vai tôi:“Cứ tiếp tục thế này nhé! Chính là kiểu drama khán giả thích đó!”Sau khi đạo diễn hí hửng rời đi, tôi quay đầu sang bên…Lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt hoa đào.Trì Cửu từ sau trụ cột bước ra, không biết đã đứng đó từ khi nào, đã nghe được bao nhiêu.Anh nhìn tôi chằm chằm, bỗng khẽ bật cười. Những ngón tay trắng nõn thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi.Khói thuốc lượn lờ tỏa ra trong gió, anh nheo mắt, khẳng định từng chữ:“Cậu là Omega.”Tôi nhàn nhạt đáp:“Nếu tôi không phải thì sao?”Trì Cửu nheo mắt lại, đôi mắt đào hoa trở nên hẹp dài, thấp thoáng một tia yêu mị và tính toán lướt qua đáy mắt."Tôi từng gặp cậu rồi, số 1.Ở phòng thí nghiệm nhà họ Phí."---09Đêm xuống, tổ chương trình dựng lên một bếp lửa trại lớn bên bờ biển.Tôi ngồi bên ánh lửa, mặc cho ánh sáng hắt lên khuôn mặt mình.Tả Trầm đưa cho tôi một xiên nướng, ánh mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi:“Cậu trông có vẻ không vui.”Không cần nhìn, tôi cũng biết mình lúc này sắc mặt nhất định rất tái nhợt.Tay chân lạnh toát, trong lòng lại có một thứ gì đó bất an đang dâng lên.Tôi không ngờ… sẽ gặp Trì Cửu ở đây.Chỉ một câu bâng quơ ban sáng của anh ta, lúc này lại khiến tôi như ngồi trên đống lửa, toàn thân đều không yên.Tôi luôn là người làm việc cẩn trọng, nhưng lần này kế hoạch đã xuất hiện biến số.Mà kỳ lạ thay… chiếc mặt nạ đeo trên mặt tôi vẫn chưa thể gỡ xuống."Thật sao?" Tôi nhận lấy xiên nướng, khẽ chạm tay lên mặt mình.Tôi cười nhạt với Tả Trầm:“…Cảm ơn anh.”Thấy anh ta còn định nói thêm điều gì, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.—Tả Trầm không được phân vào nhóm đi biển, cho nên đến giờ vẫn chưa biết chuyện tôi lặn xuống biển được.Tôi đột nhiên rất muốn vứt bỏ lớp ngụy trang, đi đến một nơi không có ai.Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với anh, rồi xoay người bước đi.Gió biển thổi tới, cuốn theo những suy nghĩ hỗn loạn.Tôi bước dọc theo mép nước, từng bước một rời xa ánh lửa, đi tới một góc bờ biển không người.---Đoán xem có chuyện gì nè?Đọc đến đây rồi cho t xin 1 ♥️ truyện và 1 fl nhé, không tim ế suốt đời liu liu😚A b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w x y z A b c d e f