Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…
Chương 17
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “Ukm, nói thật với anh…em…không phải là một đứa con gái hư hỏng đâu, chỉ vì…muốn có anh nên em…mới làm vậy.”“Không sao, dù gì thì tôi có nói gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn xã hội có thêm một người tốt nên mới làm vậy thôi.” Tôi nháy mắt tinh nghịch với cô gái ấy. Ai mà ngờ lại khiến cô ta càng like tôi hơn.“ Anh…có thể cho em biết tên và trường học của anh được không?” Một ngọn gió thoang thoảng lượn qua sau gáy tôi khiến tôi lạnh hết sống lưng. Tôi giật mình nhìn cô ta. Rốt cuộc cô ta định toan tính gì đây. Không lẽ định đến trước cổng trường mình hô: ‘Bảo Nam, Bảo Nam, I love you’ chắc?!“ Trần Bảo Nam, trường Gyleo.”“ Thì ra anh là người đã liền lúc ghi 5 bàn đó! Thật tiếc là em không được trực tiếp xem anh thi đấu. Nhưng không sao, thật vui vì hôm nay được gặp anh như thế này. Rất hân hạnh được gặp anh, em là Nguyễn Ngọc Linh Nhi, lớp 10A2 trường Sang Dong.” Cô ấy nói rồi cười tít mắt lại. Haizz, vừa gặp mấy tên kia thì mặt lạnh te, gặp tôi thì cười toe toét. Kỳ lạ quá đê!“ Hơ, ra cô học cùng lớp với bạn tôi à?” Ôi chết, lỡ mồm rồi.“ Bạn anh tên gì?”“ Ngọc Tuyết.” Thôi, đã đâm lao thì phải theo lao thôi! Quả này về thể nào cũng bị nhỏ Tuyết ca cho một bài vì tội kết bạn lung tung, đã thế lại còn lôi nhỏ vào nữa thì sao nhỏ không ca.“ Nếu đó là bạn anh thì cũng là bạn em.”“ Có lẽ tôi phải nói điều này với cô thôi. Tôi nghĩ nó cũng chẳng thú vị gì nên phải nói cho cô biết thôi chứ cô cứ mơ tưởng mãi thì hại cô quá.”“ Anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.” Linh Nhi nhìn tôi, chớp chớp đôi mắt được gắn cặp mi giả cong vút.“ Này cô, nếu tôi nói tôi không thích con gái thì sao?”“ Không lẽ, anh… thích con trai?!?” Linh Nhi tròn mắt nhìn tôi. Có vẻ cô ta sốc thật.“ Ừ, nếu tôi nói tôi không khác giới với cô thì sao?”“ Tất nhiên là anh khác giới với em rồi….mà gì cơ….anh nói ANH KHÔNG KHÁC GIỚI VỚI EM Á?” Thiếu chút nữa là cô ta làm thủng lỗ tai tôi luôn rồi.“ Ừ, vậy nên cô đừng thích tôi nữa. Tôi cũng chả thích lừa dối cô làm gì.” Dù sao đó cũng là sự thật mà, mong là cô ta không có sốc quá mà ngất.“ Anh lừa em, trông anh men thế kia thì làm sao mà là con gái được?!” Cái cô này, giải thích như thế rồi mà còn…“ Nói lại lần cuối, tôi cùng giới với cô nên chúng ta không thể yêu nhau được. Không còn việc gì nữa, tôi về đây.”“ Vậy… tại sao… cô lại phải đóng giả con trai?”“ Bất đắc dĩ.” Tôi trả lời thật ngắn gọn, xúc tích cho nhanh rồi về.“ Nói thật với cô, sau khi biết thân phận thật của cô, tôi vẫn mong cô có thể làm bạn với tôi.”“ Ok, tôi sẽ làm bạn với cô.” Có thêm một người bạn cũng tốt đó chứ.“ Hic, cảm ơn cậu đã đồng ý. Không được làm bạn gái cậu quả là tiếc, vậy đành làm bạn với cậu thôi! Zui wá!” Niềm vui quá khích có lẽ đã điều khiển cô ấy thì phải. Cô ấy hết bắt tay, rồi lại ôm tôi. Haizz, tuy vui nhưng có vẻ sau này mình sẽ phiền đây.(Ví dụ tiêu biểu cho nỗi phiền muộn là tập ảnh mà Tuyết đưa cho, nhỏ bạn đểu nhất trần đời mà Nam từng gặp.)“ Nhi à, tớ nghĩ cậu nên bỏ tớ ra thôi, chúng ta là con gái mà!”“ Ờ, ừ, tại tớ vui quá ý mà, trả lại tự do cho cậu nè!” Nói rồi, Linh Nhi buông tôi ra. Hai đứa chúng tôi cứ cười suốt. Sau khi trò chuyện, tâm sự với nhau, tôi mới nhận ra tôi và Linh Nhi cũng có nhiều điểm chung ra phết. Hai bọn tôi đều có sở thích ăn kem, đều thích màu trắng, đều ưa dùng hiệu VL nhưng hầu như là không có đủ tiền để mua. Giờ cũng đã muộn rồi, phải nói lời chia tay thôi.“ Tớ về đây. Cậu về nhà cẩn thận nhé, đừng để bọn con trai bắt nạt nữa đó.” Tôi vẫy tay chào Linh Nhi rồi rảo bước về kí túc xá.“ Ừ, cảm ơn cậu nhé!” Linh Nhi nói to ở đằng sau.Tôi cũng hét to: “ Không có gì, cậu về đi nhé!” Nói rồi tôi chạy thẳng một mạch luôn. Chết tọi, cổng sắp đóng rồi!
“Ukm, nói thật với anh…em…không phải là một đứa con gái hư hỏng đâu, chỉ vì…muốn có anh nên em…mới làm vậy.”
“Không sao, dù gì thì tôi có nói gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn xã hội có thêm một người tốt nên mới làm vậy thôi.” Tôi nháy mắt tinh nghịch với cô gái ấy. Ai mà ngờ lại khiến cô ta càng like tôi hơn.
“ Anh…có thể cho em biết tên và trường học của anh được không?” Một ngọn gió thoang thoảng lượn qua sau gáy tôi khiến tôi lạnh hết sống lưng. Tôi giật mình nhìn cô ta. Rốt cuộc cô ta định toan tính gì đây. Không lẽ định đến trước cổng trường mình hô: ‘Bảo Nam, Bảo Nam, I love you’ chắc?!
“ Trần Bảo Nam, trường Gyleo.”
“ Thì ra anh là người đã liền lúc ghi 5 bàn đó! Thật tiếc là em không được trực tiếp xem anh thi đấu. Nhưng không sao, thật vui vì hôm nay được gặp anh như thế này. Rất hân hạnh được gặp anh, em là Nguyễn Ngọc Linh Nhi, lớp 10A2 trường Sang Dong.” Cô ấy nói rồi cười tít mắt lại. Haizz, vừa gặp mấy tên kia thì mặt lạnh te, gặp tôi thì cười toe toét. Kỳ lạ quá đê!
“ Hơ, ra cô học cùng lớp với bạn tôi à?” Ôi chết, lỡ mồm rồi.
“ Bạn anh tên gì?”
“ Ngọc Tuyết.” Thôi, đã đâm lao thì phải theo lao thôi! Quả này về thể nào cũng bị nhỏ Tuyết ca cho một bài vì tội kết bạn lung tung, đã thế lại còn lôi nhỏ vào nữa thì sao nhỏ không ca.
“ Nếu đó là bạn anh thì cũng là bạn em.”
“ Có lẽ tôi phải nói điều này với cô thôi. Tôi nghĩ nó cũng chẳng thú vị gì nên phải nói cho cô biết thôi chứ cô cứ mơ tưởng mãi thì hại cô quá.”
“ Anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.” Linh Nhi nhìn tôi, chớp chớp đôi mắt được gắn cặp mi giả cong vút.
“ Này cô, nếu tôi nói tôi không thích con gái thì sao?”
“ Không lẽ, anh… thích con trai?!?” Linh Nhi tròn mắt nhìn tôi. Có vẻ cô ta sốc thật.
“ Ừ, nếu tôi nói tôi không khác giới với cô thì sao?”
“ Tất nhiên là anh khác giới với em rồi….mà gì cơ….anh nói ANH KHÔNG KHÁC GIỚI VỚI EM Á?” Thiếu chút nữa là cô ta làm thủng lỗ tai tôi luôn rồi.
“ Ừ, vậy nên cô đừng thích tôi nữa. Tôi cũng chả thích lừa dối cô làm gì.” Dù sao đó cũng là sự thật mà, mong là cô ta không có sốc quá mà ngất.
“ Anh lừa em, trông anh men thế kia thì làm sao mà là con gái được?!” Cái cô này, giải thích như thế rồi mà còn…
“ Nói lại lần cuối, tôi cùng giới với cô nên chúng ta không thể yêu nhau được. Không còn việc gì nữa, tôi về đây.”
“ Vậy… tại sao… cô lại phải đóng giả con trai?”
“ Bất đắc dĩ.” Tôi trả lời thật ngắn gọn, xúc tích cho nhanh rồi về.
“ Nói thật với cô, sau khi biết thân phận thật của cô, tôi vẫn mong cô có thể làm bạn với tôi.”
“ Ok, tôi sẽ làm bạn với cô.” Có thêm một người bạn cũng tốt đó chứ.
“ Hic, cảm ơn cậu đã đồng ý. Không được làm bạn gái cậu quả là tiếc, vậy đành làm bạn với cậu thôi! Zui wá!” Niềm vui quá khích có lẽ đã điều khiển cô ấy thì phải. Cô ấy hết bắt tay, rồi lại ôm tôi. Haizz, tuy vui nhưng có vẻ sau này mình sẽ phiền đây.(Ví dụ tiêu biểu cho nỗi phiền muộn là tập ảnh mà Tuyết đưa cho, nhỏ bạn đểu nhất trần đời mà Nam từng gặp.)
“ Nhi à, tớ nghĩ cậu nên bỏ tớ ra thôi, chúng ta là con gái mà!”
“ Ờ, ừ, tại tớ vui quá ý mà, trả lại tự do cho cậu nè!” Nói rồi, Linh Nhi buông tôi ra. Hai đứa chúng tôi cứ cười suốt. Sau khi trò chuyện, tâm sự với nhau, tôi mới nhận ra tôi và Linh Nhi cũng có nhiều điểm chung ra phết. Hai bọn tôi đều có sở thích ăn kem, đều thích màu trắng, đều ưa dùng hiệu VL nhưng hầu như là không có đủ tiền để mua. Giờ cũng đã muộn rồi, phải nói lời chia tay thôi.
“ Tớ về đây. Cậu về nhà cẩn thận nhé, đừng để bọn con trai bắt nạt nữa đó.” Tôi vẫy tay chào Linh Nhi rồi rảo bước về kí túc xá.
“ Ừ, cảm ơn cậu nhé!” Linh Nhi nói to ở đằng sau.
Tôi cũng hét to: “ Không có gì, cậu về đi nhé!” Nói rồi tôi chạy thẳng một mạch luôn. Chết tọi, cổng sắp đóng rồi!
Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn… “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó. Bốp! “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn. “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ! “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… “Ukm, nói thật với anh…em…không phải là một đứa con gái hư hỏng đâu, chỉ vì…muốn có anh nên em…mới làm vậy.”“Không sao, dù gì thì tôi có nói gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn xã hội có thêm một người tốt nên mới làm vậy thôi.” Tôi nháy mắt tinh nghịch với cô gái ấy. Ai mà ngờ lại khiến cô ta càng like tôi hơn.“ Anh…có thể cho em biết tên và trường học của anh được không?” Một ngọn gió thoang thoảng lượn qua sau gáy tôi khiến tôi lạnh hết sống lưng. Tôi giật mình nhìn cô ta. Rốt cuộc cô ta định toan tính gì đây. Không lẽ định đến trước cổng trường mình hô: ‘Bảo Nam, Bảo Nam, I love you’ chắc?!“ Trần Bảo Nam, trường Gyleo.”“ Thì ra anh là người đã liền lúc ghi 5 bàn đó! Thật tiếc là em không được trực tiếp xem anh thi đấu. Nhưng không sao, thật vui vì hôm nay được gặp anh như thế này. Rất hân hạnh được gặp anh, em là Nguyễn Ngọc Linh Nhi, lớp 10A2 trường Sang Dong.” Cô ấy nói rồi cười tít mắt lại. Haizz, vừa gặp mấy tên kia thì mặt lạnh te, gặp tôi thì cười toe toét. Kỳ lạ quá đê!“ Hơ, ra cô học cùng lớp với bạn tôi à?” Ôi chết, lỡ mồm rồi.“ Bạn anh tên gì?”“ Ngọc Tuyết.” Thôi, đã đâm lao thì phải theo lao thôi! Quả này về thể nào cũng bị nhỏ Tuyết ca cho một bài vì tội kết bạn lung tung, đã thế lại còn lôi nhỏ vào nữa thì sao nhỏ không ca.“ Nếu đó là bạn anh thì cũng là bạn em.”“ Có lẽ tôi phải nói điều này với cô thôi. Tôi nghĩ nó cũng chẳng thú vị gì nên phải nói cho cô biết thôi chứ cô cứ mơ tưởng mãi thì hại cô quá.”“ Anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.” Linh Nhi nhìn tôi, chớp chớp đôi mắt được gắn cặp mi giả cong vút.“ Này cô, nếu tôi nói tôi không thích con gái thì sao?”“ Không lẽ, anh… thích con trai?!?” Linh Nhi tròn mắt nhìn tôi. Có vẻ cô ta sốc thật.“ Ừ, nếu tôi nói tôi không khác giới với cô thì sao?”“ Tất nhiên là anh khác giới với em rồi….mà gì cơ….anh nói ANH KHÔNG KHÁC GIỚI VỚI EM Á?” Thiếu chút nữa là cô ta làm thủng lỗ tai tôi luôn rồi.“ Ừ, vậy nên cô đừng thích tôi nữa. Tôi cũng chả thích lừa dối cô làm gì.” Dù sao đó cũng là sự thật mà, mong là cô ta không có sốc quá mà ngất.“ Anh lừa em, trông anh men thế kia thì làm sao mà là con gái được?!” Cái cô này, giải thích như thế rồi mà còn…“ Nói lại lần cuối, tôi cùng giới với cô nên chúng ta không thể yêu nhau được. Không còn việc gì nữa, tôi về đây.”“ Vậy… tại sao… cô lại phải đóng giả con trai?”“ Bất đắc dĩ.” Tôi trả lời thật ngắn gọn, xúc tích cho nhanh rồi về.“ Nói thật với cô, sau khi biết thân phận thật của cô, tôi vẫn mong cô có thể làm bạn với tôi.”“ Ok, tôi sẽ làm bạn với cô.” Có thêm một người bạn cũng tốt đó chứ.“ Hic, cảm ơn cậu đã đồng ý. Không được làm bạn gái cậu quả là tiếc, vậy đành làm bạn với cậu thôi! Zui wá!” Niềm vui quá khích có lẽ đã điều khiển cô ấy thì phải. Cô ấy hết bắt tay, rồi lại ôm tôi. Haizz, tuy vui nhưng có vẻ sau này mình sẽ phiền đây.(Ví dụ tiêu biểu cho nỗi phiền muộn là tập ảnh mà Tuyết đưa cho, nhỏ bạn đểu nhất trần đời mà Nam từng gặp.)“ Nhi à, tớ nghĩ cậu nên bỏ tớ ra thôi, chúng ta là con gái mà!”“ Ờ, ừ, tại tớ vui quá ý mà, trả lại tự do cho cậu nè!” Nói rồi, Linh Nhi buông tôi ra. Hai đứa chúng tôi cứ cười suốt. Sau khi trò chuyện, tâm sự với nhau, tôi mới nhận ra tôi và Linh Nhi cũng có nhiều điểm chung ra phết. Hai bọn tôi đều có sở thích ăn kem, đều thích màu trắng, đều ưa dùng hiệu VL nhưng hầu như là không có đủ tiền để mua. Giờ cũng đã muộn rồi, phải nói lời chia tay thôi.“ Tớ về đây. Cậu về nhà cẩn thận nhé, đừng để bọn con trai bắt nạt nữa đó.” Tôi vẫy tay chào Linh Nhi rồi rảo bước về kí túc xá.“ Ừ, cảm ơn cậu nhé!” Linh Nhi nói to ở đằng sau.Tôi cũng hét to: “ Không có gì, cậu về đi nhé!” Nói rồi tôi chạy thẳng một mạch luôn. Chết tọi, cổng sắp đóng rồi!