Tác giả:

     Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn…      “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó.      Bốp!      “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn.     “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ!     “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết…

Chương 18

Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean     Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn…      “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó.      Bốp!      “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn.     “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ!     “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… Tôi chạy mà cảm tưởng như cả người mình đang bay trên đường. Cũng đúng thôi, giờ mà không bay về kịp thì chỉ có nước đứng chờ ông thầy quản sinh ra bắt ngay tại trận. Đây rồi, cổng trường đây rồi, cũng may là nó chưa đóng. Đợi một chút xíu thôi, tôi sẽ đến ngay. Tôi lao đến thật nhanh. Hơ, cổng sắp đóng vào rồi, cố thêm chút nữa thôi. Nghĩ lại vẫn thấy mình quá hên! Cổng trường thuộc dạng đóng mở tự động chứ không cần dùng sức người, vì vậy nên tôi đây mới liều mình chạy đến đó chứ! Dù vậy nhưng nó vẫn có tính khí cực kì xấu xa. Ví dụ như hiện tại đây này.Trong khi tôi gồng mình chạy chỉ để có cơ hội lẻn được vào trong thì ông cổng ‘tôn kính’ ấy lại vô tình (cũng có thể nói là cố ý) đóng sập ‘cánh tay’ lại. Hơn nữa… chiếc cổng vô cảm ấy đã không nhượng bộ cho tôi đi qua mà còn “ngoạm” hẳn một miếng ở quần tôi mới đau. Híc, chiếc cổng xấu xa…ta… hận miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tôi dùng cả hai tay cầm chặt lấy miếng vải ở quần đã bị thần cổng kia giành lấy, giật một cái thật mạnh. Cuối cùng thì cũng giật được nhưng điều quan trọng là phải làm thế nào để vào được trường đây??? Không còn cách nào khác đành phải trèo tường vào thôi. Bật tường cũng không tệ, mặc dù chân vẫn đang đau. Hiện tại, tôi vẫn đang ngồi trên chiếc tường thành vững chãi. Một tia sáng lướt nhanh qua người tôi. Thầy quản sinh?!“ Ai đó?” Giọng thầy vang vọng đến tai tôi. Chân tay tôi cứ luống ca luống cuống hết cả lên. Và chắc cũng vì vậy mà tôi lỡ “đánh rơi” mình xuống. Người tôi nghiêng nghiêng, cảm tưởng như sắp lao xuống vực thẳm. Tôi chắp tay cầu nguyện sao cho cái đầu và cả cái ‘thân tàn ma dại’ này được bình yên vô sự. Tưởng chừng như tôi sẽ phải gặp thần đất thì bỗng có một đôi bàn tay đỡ lấy tôi. Đôi bàn tay ấm áp, vươn rộng ra đón lấy thân hình ‘con kiến’ của tôi khiến tôi rung rinh. *cảm động-ing*“ Đừng lo, là anh đây.” Người đó nói. Giọng này nghe quen quen, là ai vậy ta?Chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, người đó đã ‘khiêng’ tôi vô lùm cây gần nhất trốn. Sự hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Gần quá! Không gian im ắng bao trùm lên tất cả. Ngoài tiếng bước chân của thầy quản sinh và hơi thở phì phò của hai chúng tôi ra, dường như tôi không còn nghe thấy gì nữa. Hơi thở nhè nhẹ của người ấy phả vào tai tôi tựa như hơi ấm ngày đông mà tôi hằng ao ước khi ở một mình. Rốt cuộc người đó là ai?Ánh đèn loáng thoáng của phòng truyền thống hắt lên qua từng lá. Tôi thấp thoáng nhìn thấy bóng thầy đi xa dần mới yên tâm thở phù nhẹ nhõm. Người ấy cũng vậy.“ Em không sao chứ? Ủa, mà sao mặt em nóng dữ vậy?” Anh ấy đặt hai tay lên đôi má phúng phính hết sức trẻ con của tôi mà cảm nhận.“ Ha ha, không có gì đâu anh! Tại vừa nãy trốn trong  bụi cây nóng quá nên mặt em mới đỏ đó mà! Mà anh là ai vậy?” Tôi lấy tay quạt quạt, giả vờ như đang rất nóng nhưng thực ra thì lạnh muốn chết đi được!“Giờ này lạnh thế mà em bảo nóng à, em nói dối hay thật đó!?” Hớ?!“ Anh…em…em…” Tôi ngập ngừng đáp. Xấu hổ quá đi, chỉ muốn độn thổ xuống luôn cho rồi!“ Thôi được rồi, không đùa em nữa, anh Thành nè!” Hội trưởng Hội học sinh? @@“Là thật sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi. Đêm hôm, Hội trưởng bỗng dưng đi ra đây làm gì?“ Ừa, thôi em về phòng đi, kẻo Kỳ Phong nó đợi lâu! À mà mai nhớ cẩn thận khi đi ra khỏi kí túc xá nhé!”“ Là sao?” Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu.“ Mai sẽ biết thôi!” Anh ấy nói xong là vẫy tay đi biệt tăm. Mai thì có gì hot nhỉ? Tò mò ghê!

Tôi chạy mà cảm tưởng như cả người mình đang bay trên đường. Cũng đúng thôi, giờ mà không bay về kịp thì chỉ có nước đứng chờ ông thầy quản sinh ra bắt ngay tại trận. Đây rồi, cổng trường đây rồi, cũng may là nó chưa đóng. Đợi một chút xíu thôi, tôi sẽ đến ngay. Tôi lao đến thật nhanh. Hơ, cổng sắp đóng vào rồi, cố thêm chút nữa thôi. Nghĩ lại vẫn thấy mình quá hên! Cổng trường thuộc dạng đóng mở tự động chứ không cần dùng sức người, vì vậy nên tôi đây mới liều mình chạy đến đó chứ! Dù vậy nhưng nó vẫn có tính khí cực kì xấu xa. Ví dụ như hiện tại đây này.

Trong khi tôi gồng mình chạy chỉ để có cơ hội lẻn được vào trong thì ông cổng ‘tôn kính’ ấy lại vô tình (cũng có thể nói là cố ý) đóng sập ‘cánh tay’ lại. Hơn nữa… chiếc cổng vô cảm ấy đã không nhượng bộ cho tôi đi qua mà còn “ngoạm” hẳn một miếng ở quần tôi mới đau. Híc, chiếc cổng xấu xa…ta… hận miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi dùng cả hai tay cầm chặt lấy miếng vải ở quần đã bị thần cổng kia giành lấy, giật một cái thật mạnh. Cuối cùng thì cũng giật được nhưng điều quan trọng là phải làm thế nào để vào được trường đây??? Không còn cách nào khác đành phải trèo tường vào thôi. Bật tường cũng không tệ, mặc dù chân vẫn đang đau. Hiện tại, tôi vẫn đang ngồi trên chiếc tường thành vững chãi. Một tia sáng lướt nhanh qua người tôi. Thầy quản sinh?!

“ Ai đó?” Giọng thầy vang vọng đến tai tôi. Chân tay tôi cứ luống ca luống cuống hết cả lên. Và chắc cũng vì vậy mà tôi lỡ “đánh rơi” mình xuống. Người tôi nghiêng nghiêng, cảm tưởng như sắp lao xuống vực thẳm. Tôi chắp tay cầu nguyện sao cho cái đầu và cả cái ‘thân tàn ma dại’ này được bình yên vô sự. Tưởng chừng như tôi sẽ phải gặp thần đất thì bỗng có một đôi bàn tay đỡ lấy tôi. Đôi bàn tay ấm áp, vươn rộng ra đón lấy thân hình ‘con kiến’ của tôi khiến tôi rung rinh. *cảm động-ing*

“ Đừng lo, là anh đây.” Người đó nói. Giọng này nghe quen quen, là ai vậy ta?

Chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, người đó đã ‘khiêng’ tôi vô lùm cây gần nhất trốn. Sự hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Gần quá! Không gian im ắng bao trùm lên tất cả. Ngoài tiếng bước chân của thầy quản sinh và hơi thở phì phò của hai chúng tôi ra, dường như tôi không còn nghe thấy gì nữa. Hơi thở nhè nhẹ của người ấy phả vào tai tôi tựa như hơi ấm ngày đông mà tôi hằng ao ước khi ở một mình. Rốt cuộc người đó là ai?

Ánh đèn loáng thoáng của phòng truyền thống hắt lên qua từng lá. Tôi thấp thoáng nhìn thấy bóng thầy đi xa dần mới yên tâm thở phù nhẹ nhõm. Người ấy cũng vậy.

“ Em không sao chứ? Ủa, mà sao mặt em nóng dữ vậy?” Anh ấy đặt hai tay lên đôi má phúng phính hết sức trẻ con của tôi mà cảm nhận.

“ Ha ha, không có gì đâu anh! Tại vừa nãy trốn trong  bụi cây nóng quá nên mặt em mới đỏ đó mà! Mà anh là ai vậy?” Tôi lấy tay quạt quạt, giả vờ như đang rất nóng nhưng thực ra thì lạnh muốn chết đi được!

“Giờ này lạnh thế mà em bảo nóng à, em nói dối hay thật đó!?” Hớ?!

“ Anh…em…em…” Tôi ngập ngừng đáp. Xấu hổ quá đi, chỉ muốn độn thổ xuống luôn cho rồi!

“ Thôi được rồi, không đùa em nữa, anh Thành nè!” Hội trưởng Hội học sinh? @@

“Là thật sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi. Đêm hôm, Hội trưởng bỗng dưng đi ra đây làm gì?

“ Ừa, thôi em về phòng đi, kẻo Kỳ Phong nó đợi lâu! À mà mai nhớ cẩn thận khi đi ra khỏi kí túc xá nhé!”

“ Là sao?” Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu.

“ Mai sẽ biết thôi!” Anh ấy nói xong là vẫy tay đi biệt tăm. Mai thì có gì hot nhỉ? Tò mò ghê!

Thiên Thần Trong MơTác giả: Joon Bean     Người đó… đâu rồi… thiên thần….Trong giấc mơ huyền ảo….thiên thần….với đôi cánh trắng muốt….sẽ nói cho bạn biết…người trong cuộc đời của bạn…      “ Tất cả, tập trung. Trần Bảo Nam, mau đứng vào hàng cho thầy. Còn không mau!” Thầy huấn luyện viên vừa hô hiệu lệnh, ra hiệu cho tất cả tập trung, riêng tôi – đứa đang ngu ngơ, nghĩ vu vơ đứng trơ ra đó.      Bốp!      “ Tôi đã ra lệnh mà sao em không chịu nghe theo hả? Có muốn tôi phạt em không hả? may cho em là kết quả học tập của em tốt nên lần này tôi tha cho đấy. Nhớ lấy, lần sau cấm tái phạm, giờ thì mau đứng vào hàng cho tôi đi!” Ông thầy độc ác này cầm hẳn cái thước kẻ phang vào đầu tôi rồi giáo huấn.     “ Dạ.” Tôi trả lời nhưng không sao rời khỏi được suy nghĩ về giấc mơ đó.Một thiên thần sẽ nói cho tôi bạn đời của mình ư? Thật là nực cười, làm sao có chuyện đó được chứ!     “ Bảo Nam, bóng kìa, mau sút bóng đi chứ, cậu sao vậy?” Kỳ Phong – người bạn thân nhất của tôi đang đứng đằng xa hét lớn. Theo phản ứng, tôi dùng hết… Tôi chạy mà cảm tưởng như cả người mình đang bay trên đường. Cũng đúng thôi, giờ mà không bay về kịp thì chỉ có nước đứng chờ ông thầy quản sinh ra bắt ngay tại trận. Đây rồi, cổng trường đây rồi, cũng may là nó chưa đóng. Đợi một chút xíu thôi, tôi sẽ đến ngay. Tôi lao đến thật nhanh. Hơ, cổng sắp đóng vào rồi, cố thêm chút nữa thôi. Nghĩ lại vẫn thấy mình quá hên! Cổng trường thuộc dạng đóng mở tự động chứ không cần dùng sức người, vì vậy nên tôi đây mới liều mình chạy đến đó chứ! Dù vậy nhưng nó vẫn có tính khí cực kì xấu xa. Ví dụ như hiện tại đây này.Trong khi tôi gồng mình chạy chỉ để có cơ hội lẻn được vào trong thì ông cổng ‘tôn kính’ ấy lại vô tình (cũng có thể nói là cố ý) đóng sập ‘cánh tay’ lại. Hơn nữa… chiếc cổng vô cảm ấy đã không nhượng bộ cho tôi đi qua mà còn “ngoạm” hẳn một miếng ở quần tôi mới đau. Híc, chiếc cổng xấu xa…ta… hận miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tôi dùng cả hai tay cầm chặt lấy miếng vải ở quần đã bị thần cổng kia giành lấy, giật một cái thật mạnh. Cuối cùng thì cũng giật được nhưng điều quan trọng là phải làm thế nào để vào được trường đây??? Không còn cách nào khác đành phải trèo tường vào thôi. Bật tường cũng không tệ, mặc dù chân vẫn đang đau. Hiện tại, tôi vẫn đang ngồi trên chiếc tường thành vững chãi. Một tia sáng lướt nhanh qua người tôi. Thầy quản sinh?!“ Ai đó?” Giọng thầy vang vọng đến tai tôi. Chân tay tôi cứ luống ca luống cuống hết cả lên. Và chắc cũng vì vậy mà tôi lỡ “đánh rơi” mình xuống. Người tôi nghiêng nghiêng, cảm tưởng như sắp lao xuống vực thẳm. Tôi chắp tay cầu nguyện sao cho cái đầu và cả cái ‘thân tàn ma dại’ này được bình yên vô sự. Tưởng chừng như tôi sẽ phải gặp thần đất thì bỗng có một đôi bàn tay đỡ lấy tôi. Đôi bàn tay ấm áp, vươn rộng ra đón lấy thân hình ‘con kiến’ của tôi khiến tôi rung rinh. *cảm động-ing*“ Đừng lo, là anh đây.” Người đó nói. Giọng này nghe quen quen, là ai vậy ta?Chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, người đó đã ‘khiêng’ tôi vô lùm cây gần nhất trốn. Sự hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Gần quá! Không gian im ắng bao trùm lên tất cả. Ngoài tiếng bước chân của thầy quản sinh và hơi thở phì phò của hai chúng tôi ra, dường như tôi không còn nghe thấy gì nữa. Hơi thở nhè nhẹ của người ấy phả vào tai tôi tựa như hơi ấm ngày đông mà tôi hằng ao ước khi ở một mình. Rốt cuộc người đó là ai?Ánh đèn loáng thoáng của phòng truyền thống hắt lên qua từng lá. Tôi thấp thoáng nhìn thấy bóng thầy đi xa dần mới yên tâm thở phù nhẹ nhõm. Người ấy cũng vậy.“ Em không sao chứ? Ủa, mà sao mặt em nóng dữ vậy?” Anh ấy đặt hai tay lên đôi má phúng phính hết sức trẻ con của tôi mà cảm nhận.“ Ha ha, không có gì đâu anh! Tại vừa nãy trốn trong  bụi cây nóng quá nên mặt em mới đỏ đó mà! Mà anh là ai vậy?” Tôi lấy tay quạt quạt, giả vờ như đang rất nóng nhưng thực ra thì lạnh muốn chết đi được!“Giờ này lạnh thế mà em bảo nóng à, em nói dối hay thật đó!?” Hớ?!“ Anh…em…em…” Tôi ngập ngừng đáp. Xấu hổ quá đi, chỉ muốn độn thổ xuống luôn cho rồi!“ Thôi được rồi, không đùa em nữa, anh Thành nè!” Hội trưởng Hội học sinh? @@“Là thật sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi. Đêm hôm, Hội trưởng bỗng dưng đi ra đây làm gì?“ Ừa, thôi em về phòng đi, kẻo Kỳ Phong nó đợi lâu! À mà mai nhớ cẩn thận khi đi ra khỏi kí túc xá nhé!”“ Là sao?” Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu.“ Mai sẽ biết thôi!” Anh ấy nói xong là vẫy tay đi biệt tăm. Mai thì có gì hot nhỉ? Tò mò ghê!

Chương 18