Tác giả:

Lý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.   Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.   —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.   Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.   Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.   Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.   Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.   "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.   Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."   Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp…

Chương 11

Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.   Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.   —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.   Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.   Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.   Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.   Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.   "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.   Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."   Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Suốt mười năm qua, những hàng cây trong trường đã thay mấy loài, ánh nắng xuyên qua tán lá cũng đổi hình dáng bao lần, nhưng Lý Từ và Trình Chi Hành vẫn yêu nhau. Thế mà đến năm thứ mười, họ dừng lại. Những năm cuối bên nhau, Lý Từ từng mường tượng vô số lần cảnh chia tay. Trình Chi Hành vốn hướng ngoại nên trong tưởng tượng của anh, đó hẳn phải là một cảnh tượng dữ dội lắm. Hắn sẽ cãi nhau với anh một trận, anh buột miệng buông lời chia tay, rồi hắn đạp cửa bỏ đi. — Đạp cửa đi, nhưng vài ngày sau sẽ quay về, ôm anh thật chặt như thời đại học. Trình Chi Hành sẽ nói: "Dấu yêu à, mình đừng chia tay nữa." Lý Từ tự cười nhạo mình. Đúng vậy, anh từng nghĩ đến hàng trăm kiểu chia tay, nhưng chưa lần nào tưởng tượng thành hiện thực. Mọi kịch bản đều kết thúc bằng việc họ không thể rời xa nhau, rồi tất cả sẽ cứ thế tiếp nối trong thập kỷ tiếp theo. Ấy thế mà mà đến năm thứ mười, người đó lại có thể dứt áo quyết đoán bình tĩnh đến vậy. "Lý Từ, em chắc chứ?" Ngày hôm đó, Trình Chi Hành ngồi ở một góc sofa bình tĩnh hỏi anh. Lý Từ ngồi bên bàn ăn, cách hắn một khoảng rất xa. "Ừ." Giọng anh khẽ khàng như gió thoảng. Nhưng Trình Chi Hành vẫn nghe thấy. Hắn im lặng hồi lâu, gật đầu đáp: "OK." Chẳng bao lâu sau, hắn dọn khỏi căn nhà thuê chung suốt năm năm, hoàn tất mọi thủ tục phân chia tài sản, thông báo công khai với bạn bè 一 tất cả những bước cần thiết cho một cuộc chia tay êm đẹp. Lý Từ hợp tác từ đầu đến cuối, không một giọt nước mắt, không một lời thừa thãi. Đúng một tháng sau ngày chia tay, Trình Chi Hành đến nhà Lý Từ lần cuối để lấy đồ đạc còn sót lại. Đó là bộ vest Lý Từ dùng tháng lương đầu tiên sau khi tốt nghiệp mua tặng Trình Chi Hành. Trình Chi Hành luôn chọn nó cho những sự kiện quan trọng, kể cả hội nghị thương mại định mệnh năm đó. Hắn đến lấy đồ nhưng quên mang túi. Lý Từ thản nhiên đưa đại chiếc túi đựng đồ ăn mang về còn dư. Trình Chi Hành cầm chiếc túi in dòng "Healthy Bowl - Ăn nhẹ sống xanh" đứng im hồi lâu trước khi bỏ bộ vest vào. Lý Từ thấy hắn hé miệng như muốn nói điều gì rồi lại đóng chặt. Nhận xong đồ, Trình Chi Hành quay lưng đi về. Lý Từ mở cửa tiễn hắn. Chia tay êm đẹp thì tiễn một đoạn cũng phải. Trình Chi Hành bước chân trái ra khỏi nhà nhưng chân phải lại quay ngược vào. Hắn quay lại đối mặt với anh lần nữa. "Lý Từ, tôi tưởng ít nhất cậu sẽ đưa tôi cái túi tử tế hơn." "Như tôi từng tưởng—" Câu nói bỏ ngỏ tại đó. Lý Từ nghĩ, ừ, anh cũng từng tưởng thế. Tưởng rằng đi qua mười năm là sẽ đi trọn một đời. Nhưng mà. "Trình Chi Hành, chúng ta đã không còn yêu nhau từ lâu rồi." Lý Từ nhẹ nhàng thốt lên. Trình Chi Hành nhìn anh vài giây, mặt không biểu cảm xoay người rời đi. Lý Từ lặng nhìn bóng hắn khuất sau cầu thang. Anh vẫn còn nhớ hồi anh và Trình Chi Hành mới chuyển đến căn nhà này cách đây năm năm. Tối hôm đó họ l@m tình thâu đêm. Xong xuôi, Trình Chi Hành ôm anh thì thầm: "Hôm nay em tuyệt lắm, có nhà riêng khác hẳn." Lý Từ ngẩng mặt, ghé sát vào miệng hắn đòi hôn, lơ mơ nói: "Nhưng là nhà thuê mà, đâu phải nhà mình." Trình Chi Hành siết chặt anh, hôn khẽ: "Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em căn nhà thật lớn." Rồi đột nhiên nghiêm giọng: "Lý Từ, anh nhất định sẽ mua. Em không được bỏ anh đâu đấy." Và bây giờ họ chia tay. Bóng lưng Trình Chi Hành biến mất nơi cuối cầu thang. Lý Từ đóng cửa, nằm vật ra sofa lướt ứng dụng đặt đồ ăn. Khi nhìn thấy dòng chữ "Healthy Bowl", ngón tay anh khựng lại và nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu. Rất rất lâu sau. Lý Từ đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm gối đè lên đôi mắt đang ướt đẫm.

Suốt mười năm qua, những hàng cây trong trường đã thay mấy loài, ánh nắng xuyên qua tán lá cũng đổi hình dáng bao lần, nhưng Lý Từ và Trình Chi Hành vẫn yêu nhau.

 

Thế mà đến năm thứ mười, họ dừng lại.

 

Những năm cuối bên nhau, Lý Từ từng mường tượng vô số lần cảnh chia tay.

 

Trình Chi Hành vốn hướng ngoại nên trong tưởng tượng của anh, đó hẳn phải là một cảnh tượng dữ dội lắm. Hắn sẽ cãi nhau với anh một trận, anh buột miệng buông lời chia tay, rồi hắn đạp cửa bỏ đi.

 

— Đạp cửa đi, nhưng vài ngày sau sẽ quay về, ôm anh thật chặt như thời đại học.

 

Trình Chi Hành sẽ nói: "Dấu yêu à, mình đừng chia tay nữa."

 

Lý Từ tự cười nhạo mình.

 

Đúng vậy, anh từng nghĩ đến hàng trăm kiểu chia tay, nhưng chưa lần nào tưởng tượng thành hiện thực. Mọi kịch bản đều kết thúc bằng việc họ không thể rời xa nhau, rồi tất cả sẽ cứ thế tiếp nối trong thập kỷ tiếp theo.

 

Ấy thế mà mà đến năm thứ mười, người đó lại có thể dứt áo quyết đoán bình tĩnh đến vậy.

 

"Lý Từ, em chắc chứ?"

 

Ngày hôm đó, Trình Chi Hành ngồi ở một góc sofa bình tĩnh hỏi anh.

 

Lý Từ ngồi bên bàn ăn, cách hắn một khoảng rất xa.

 

"Ừ." Giọng anh khẽ khàng như gió thoảng.

 

Nhưng Trình Chi Hành vẫn nghe thấy. Hắn im lặng hồi lâu, gật đầu đáp: "OK."

 

Chẳng bao lâu sau, hắn dọn khỏi căn nhà thuê chung suốt năm năm, hoàn tất mọi thủ tục phân chia tài sản, thông báo công khai với bạn bè 一 tất cả những bước cần thiết cho một cuộc chia tay êm đẹp.

 

Lý Từ hợp tác từ đầu đến cuối, không một giọt nước mắt, không một lời thừa thãi.

 

Đúng một tháng sau ngày chia tay, Trình Chi Hành đến nhà Lý Từ lần cuối để lấy đồ đạc còn sót lại.

 

Đó là bộ vest Lý Từ dùng tháng lương đầu tiên sau khi tốt nghiệp mua tặng Trình Chi Hành.

 

Trình Chi Hành luôn chọn nó cho những sự kiện quan trọng, kể cả hội nghị thương mại định mệnh năm đó.

 

Hắn đến lấy đồ nhưng quên mang túi.

 

Lý Từ thản nhiên đưa đại chiếc túi đựng đồ ăn mang về còn dư.

 

Trình Chi Hành cầm chiếc túi in dòng "Healthy Bowl - Ăn nhẹ sống xanh" đứng im hồi lâu trước khi bỏ bộ vest vào.

 

Lý Từ thấy hắn hé miệng như muốn nói điều gì rồi lại đóng chặt.

 

Nhận xong đồ, Trình Chi Hành quay lưng đi về.

 

Lý Từ mở cửa tiễn hắn. Chia tay êm đẹp thì tiễn một đoạn cũng phải.

 

Trình Chi Hành bước chân trái ra khỏi nhà nhưng chân phải lại quay ngược vào. Hắn quay lại đối mặt với anh lần nữa.

 

"Lý Từ, tôi tưởng ít nhất cậu sẽ đưa tôi cái túi tử tế hơn."

 

"Như tôi từng tưởng—"

 

Câu nói bỏ ngỏ tại đó.

 

Lý Từ nghĩ, ừ, anh cũng từng tưởng thế.

 

Tưởng rằng đi qua mười năm là sẽ đi trọn một đời.

 

Nhưng mà.

 

"Trình Chi Hành, chúng ta đã không còn yêu nhau từ lâu rồi."

 

Lý Từ nhẹ nhàng thốt lên.

 

Trình Chi Hành nhìn anh vài giây, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

 

Lý Từ lặng nhìn bóng hắn khuất sau cầu thang.

 

Anh vẫn còn nhớ hồi anh và Trình Chi Hành mới chuyển đến căn nhà này cách đây năm năm.

 

Tối hôm đó họ l@m tình thâu đêm. Xong xuôi, Trình Chi Hành ôm anh thì thầm: "Hôm nay em tuyệt lắm, có nhà riêng khác hẳn."

 

Lý Từ ngẩng mặt, ghé sát vào miệng hắn đòi hôn, lơ mơ nói: "Nhưng là nhà thuê mà, đâu phải nhà mình."

 

Trình Chi Hành siết chặt anh, hôn khẽ: "Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em căn nhà thật lớn."

 

Rồi đột nhiên nghiêm giọng: "Lý Từ, anh nhất định sẽ mua. Em không được bỏ anh đâu đấy."

 

Và bây giờ họ chia tay.

 

Bóng lưng Trình Chi Hành biến mất nơi cuối cầu thang.

 

Lý Từ đóng cửa, nằm vật ra sofa lướt ứng dụng đặt đồ ăn.

 

Khi nhìn thấy dòng chữ "Healthy Bowl", ngón tay anh khựng lại và nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.

 

Rất rất lâu sau.

 

Lý Từ đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm gối đè lên đôi mắt đang ướt đẫm.

Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay.   Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào.   —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp.   Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay.   Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà.   Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng.   Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau.   "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh.   Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi."   Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Suốt mười năm qua, những hàng cây trong trường đã thay mấy loài, ánh nắng xuyên qua tán lá cũng đổi hình dáng bao lần, nhưng Lý Từ và Trình Chi Hành vẫn yêu nhau. Thế mà đến năm thứ mười, họ dừng lại. Những năm cuối bên nhau, Lý Từ từng mường tượng vô số lần cảnh chia tay. Trình Chi Hành vốn hướng ngoại nên trong tưởng tượng của anh, đó hẳn phải là một cảnh tượng dữ dội lắm. Hắn sẽ cãi nhau với anh một trận, anh buột miệng buông lời chia tay, rồi hắn đạp cửa bỏ đi. — Đạp cửa đi, nhưng vài ngày sau sẽ quay về, ôm anh thật chặt như thời đại học. Trình Chi Hành sẽ nói: "Dấu yêu à, mình đừng chia tay nữa." Lý Từ tự cười nhạo mình. Đúng vậy, anh từng nghĩ đến hàng trăm kiểu chia tay, nhưng chưa lần nào tưởng tượng thành hiện thực. Mọi kịch bản đều kết thúc bằng việc họ không thể rời xa nhau, rồi tất cả sẽ cứ thế tiếp nối trong thập kỷ tiếp theo. Ấy thế mà mà đến năm thứ mười, người đó lại có thể dứt áo quyết đoán bình tĩnh đến vậy. "Lý Từ, em chắc chứ?" Ngày hôm đó, Trình Chi Hành ngồi ở một góc sofa bình tĩnh hỏi anh. Lý Từ ngồi bên bàn ăn, cách hắn một khoảng rất xa. "Ừ." Giọng anh khẽ khàng như gió thoảng. Nhưng Trình Chi Hành vẫn nghe thấy. Hắn im lặng hồi lâu, gật đầu đáp: "OK." Chẳng bao lâu sau, hắn dọn khỏi căn nhà thuê chung suốt năm năm, hoàn tất mọi thủ tục phân chia tài sản, thông báo công khai với bạn bè 一 tất cả những bước cần thiết cho một cuộc chia tay êm đẹp. Lý Từ hợp tác từ đầu đến cuối, không một giọt nước mắt, không một lời thừa thãi. Đúng một tháng sau ngày chia tay, Trình Chi Hành đến nhà Lý Từ lần cuối để lấy đồ đạc còn sót lại. Đó là bộ vest Lý Từ dùng tháng lương đầu tiên sau khi tốt nghiệp mua tặng Trình Chi Hành. Trình Chi Hành luôn chọn nó cho những sự kiện quan trọng, kể cả hội nghị thương mại định mệnh năm đó. Hắn đến lấy đồ nhưng quên mang túi. Lý Từ thản nhiên đưa đại chiếc túi đựng đồ ăn mang về còn dư. Trình Chi Hành cầm chiếc túi in dòng "Healthy Bowl - Ăn nhẹ sống xanh" đứng im hồi lâu trước khi bỏ bộ vest vào. Lý Từ thấy hắn hé miệng như muốn nói điều gì rồi lại đóng chặt. Nhận xong đồ, Trình Chi Hành quay lưng đi về. Lý Từ mở cửa tiễn hắn. Chia tay êm đẹp thì tiễn một đoạn cũng phải. Trình Chi Hành bước chân trái ra khỏi nhà nhưng chân phải lại quay ngược vào. Hắn quay lại đối mặt với anh lần nữa. "Lý Từ, tôi tưởng ít nhất cậu sẽ đưa tôi cái túi tử tế hơn." "Như tôi từng tưởng—" Câu nói bỏ ngỏ tại đó. Lý Từ nghĩ, ừ, anh cũng từng tưởng thế. Tưởng rằng đi qua mười năm là sẽ đi trọn một đời. Nhưng mà. "Trình Chi Hành, chúng ta đã không còn yêu nhau từ lâu rồi." Lý Từ nhẹ nhàng thốt lên. Trình Chi Hành nhìn anh vài giây, mặt không biểu cảm xoay người rời đi. Lý Từ lặng nhìn bóng hắn khuất sau cầu thang. Anh vẫn còn nhớ hồi anh và Trình Chi Hành mới chuyển đến căn nhà này cách đây năm năm. Tối hôm đó họ l@m tình thâu đêm. Xong xuôi, Trình Chi Hành ôm anh thì thầm: "Hôm nay em tuyệt lắm, có nhà riêng khác hẳn." Lý Từ ngẩng mặt, ghé sát vào miệng hắn đòi hôn, lơ mơ nói: "Nhưng là nhà thuê mà, đâu phải nhà mình." Trình Chi Hành siết chặt anh, hôn khẽ: "Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em căn nhà thật lớn." Rồi đột nhiên nghiêm giọng: "Lý Từ, anh nhất định sẽ mua. Em không được bỏ anh đâu đấy." Và bây giờ họ chia tay. Bóng lưng Trình Chi Hành biến mất nơi cuối cầu thang. Lý Từ đóng cửa, nằm vật ra sofa lướt ứng dụng đặt đồ ăn. Khi nhìn thấy dòng chữ "Healthy Bowl", ngón tay anh khựng lại và nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu. Rất rất lâu sau. Lý Từ đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm gối đè lên đôi mắt đang ướt đẫm.

Chương 11