Lý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp…
Chương 24: Extra - Góc nhìn của Trình Chi Hành (2)
Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Lý Từ vốn là người thụ động, Trình Chi Hành chẳng những không phiền mà còn thích thế. Hắn thích vô cùng tính cách ấy của anh. Thế là Trình Chi Hành chủ động rủ Lý Từ đi ăn, đi thư viện, đi dạo, xem phim, mời anh đến xem hắn đánh bóng. Lý Từ ít nói, trầm lặng, may mà Trình Chi Hành rất giỏi kể chuyện. Hắn kể hết chuyện mình từ thuở lọt lòng rồi lại hỏi han anh từng chuyện nhỏ nhặt trong đời. Đôi khi hắn cũng sợ mình quá ồn ào sẽ khiến người ta chạy mất. Chẳng hạn như chiều nay, khi hai người đi dưới hàng ngô đồng, Trình Chi Hành đang say sưa kể chuyện dị ứng thịt bò thì chợt nhận ra ánh mắt thất thần của Lý Từ. "Anh nói nhiều quá phải không?" Trình Chi Hành bất chợt hỏi. "Em có nghe gì đâu." "Vậy anh đang nói gì?" "Chuyện anh dị ứng thịt bò." Lý Từ lắp bắp bổ sung, "Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không ăn nữa." Trình Chi Hành tim đập thình thịch: "Gì cơ?" "Không... không có gì." Chú thỏ nhỏ đột nhiên chuồn mất. Sao có thể để Lý Từ có thể trốn thoát được? Không đời nào. Trình Chi Hành đuổi theo nắm chặt cổ tay anh, "Sao tự nhiên em đi nhanh thế?" Lý Từ không trả lời. Sự tĩnh lặng như thuỷ triều dâng bao trùm lấy Trình Chi Hành. Lẽ ra nên tiếp tục câu chuyện thịt bò dang dở, nhưng... Tiếng ve rền rĩ, tiếng xe cộ ồn ã, nhịp tim hắn còn đập thình thịch hơn cả. Giữa bao nhiêu ồn ào, Trình Chi Hành hoàn toàn có thể nói tiếp, nhưng hắn im lặng. Trình Chi Hành đang tận hưởng cảm giác được bao bọc bởi sự yên tĩnh này. Mà sự yên tĩnh ấy lại chính là Lý Từ. Trình Chi Hành siết chặt bàn tay anh hơn. Lý Từ không kháng cự. Lẽ ra nên hỏi "chúng mình yêu nhau nhé?", nhưng hắn không nỡ phá vỡ khoảnh khắc này. Đến cổng trường, Trình Chi Hành bỗng trở nên độc đoán. Không hỏi ý kiến, hắn kéo Lý Từ ra công viên bên cạnh. Công viên rộng, nhiều cây, ít người. Dưới gốc cây, Trình Chi Hành dừng lại, phát hiện đôi tai đang đỏ bừng của Lý Từ. Dễ thương thật. Muốn hôn quá. "Sao em không nói gì?" "Anh cũng có nói gì đâu." Giọng Lý Từ hiếm khi biến đổi sắc điệu, nhưng nhưng Trình Chi Hành như có năng lực đọc suy nghĩ người khác, hoặc do tưởng tượng của kẻ si tình, mà nghe được cả sự hờn dỗi trong đó. Đáng yêu. Thích quá. Muốn hôn. Trêu chú thỏ nhỏ thú vị thật đấy. Trình Chi Hành nhìn xuống bàn tay đan vào nhau, bỗng bịa chuyện: "Tay em đổ mồ hôi nhiều quá." "Không phải! Là của anh dính sang em!" "Ừ, vậy không nắm nữa." Trình Chi Hành giả vờ buông tay. ——Không buông được. Bởi vì Lý Từ đã nhanh chóng nắm lấy tay hắn. "Không đâu, không buông." Ánh mắt ngước lên từ dưới khiến Trình Chi Hành thầm cảm ơn trời đất đã ban cho hắn chiều cao này. "Vậy thế nào mới được?" Ba giây im lặng. Khi Trình Chi Hành gần như không nhịn được nữa. Lý Từ đỏ tai, nhón chân, chạm nhẹ đôi môi hắn.
Lý Từ vốn là người thụ động, Trình Chi Hành chẳng những không phiền mà còn thích thế.
Hắn thích vô cùng tính cách ấy của anh.
Thế là Trình Chi Hành chủ động rủ Lý Từ đi ăn, đi thư viện, đi dạo, xem phim, mời anh đến xem hắn đánh bóng.
Lý Từ ít nói, trầm lặng, may mà Trình Chi Hành rất giỏi kể chuyện. Hắn kể hết chuyện mình từ thuở lọt lòng rồi lại hỏi han anh từng chuyện nhỏ nhặt trong đời.
Đôi khi hắn cũng sợ mình quá ồn ào sẽ khiến người ta chạy mất.
Chẳng hạn như chiều nay, khi hai người đi dưới hàng ngô đồng, Trình Chi Hành đang say sưa kể chuyện dị ứng thịt bò thì chợt nhận ra ánh mắt thất thần của Lý Từ.
"Anh nói nhiều quá phải không?" Trình Chi Hành bất chợt hỏi. "Em có nghe gì đâu."
"Vậy anh đang nói gì?"
"Chuyện anh dị ứng thịt bò." Lý Từ lắp bắp bổ sung, "Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không ăn nữa."
Trình Chi Hành tim đập thình thịch: "Gì cơ?"
"Không... không có gì."
Chú thỏ nhỏ đột nhiên chuồn mất.
Sao có thể để Lý Từ có thể trốn thoát được? Không đời nào.
Trình Chi Hành đuổi theo nắm chặt cổ tay anh, "Sao tự nhiên em đi nhanh thế?"
Lý Từ không trả lời.
Sự tĩnh lặng như thuỷ triều dâng bao trùm lấy Trình Chi Hành. Lẽ ra nên tiếp tục câu chuyện thịt bò dang dở, nhưng...
Tiếng ve rền rĩ, tiếng xe cộ ồn ã, nhịp tim hắn còn đập thình thịch hơn cả. Giữa bao nhiêu ồn ào, Trình Chi Hành hoàn toàn có thể nói tiếp, nhưng hắn im lặng.
Trình Chi Hành đang tận hưởng cảm giác được bao bọc bởi sự yên tĩnh này.
Mà sự yên tĩnh ấy lại chính là Lý Từ.
Trình Chi Hành siết chặt bàn tay anh hơn. Lý Từ không kháng cự.
Lẽ ra nên hỏi "chúng mình yêu nhau nhé?", nhưng hắn không nỡ phá vỡ khoảnh khắc này.
Đến cổng trường, Trình Chi Hành bỗng trở nên độc đoán. Không hỏi ý kiến, hắn kéo Lý Từ ra công viên bên cạnh.
Công viên rộng, nhiều cây, ít người.
Dưới gốc cây, Trình Chi Hành dừng lại, phát hiện đôi tai đang đỏ bừng của Lý Từ. Dễ thương thật. Muốn hôn quá.
"Sao em không nói gì?"
"Anh cũng có nói gì đâu."
Giọng Lý Từ hiếm khi biến đổi sắc điệu, nhưng nhưng Trình Chi Hành như có năng lực đọc suy nghĩ người khác, hoặc do tưởng tượng của kẻ si tình, mà nghe được cả sự hờn dỗi trong đó.
Đáng yêu. Thích quá. Muốn hôn.
Trêu chú thỏ nhỏ thú vị thật đấy. Trình Chi Hành nhìn xuống bàn tay đan vào nhau, bỗng bịa chuyện: "Tay em đổ mồ hôi nhiều quá."
"Không phải! Là của anh dính sang em!"
"Ừ, vậy không nắm nữa." Trình Chi Hành giả vờ buông tay.
——Không buông được.
Bởi vì Lý Từ đã nhanh chóng nắm lấy tay hắn.
"Không đâu, không buông."
Ánh mắt ngước lên từ dưới khiến Trình Chi Hành thầm cảm ơn trời đất đã ban cho hắn chiều cao này.
"Vậy thế nào mới được?"
Ba giây im lặng.
Khi Trình Chi Hành gần như không nhịn được nữa.
Lý Từ đỏ tai, nhón chân, chạm nhẹ đôi môi hắn.
Parting With Honour - Tinh ThấtTác giả: Tinh ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănLý Từ gặp lại Trình Chi Hành tại hội nghị thương mại năm nay. Anh không thích tham gia những sự kiện kiểu như thế này. Ồn ào, xã giao, khói thuốc, rượu chè... tất cả đều khiến anh không thoải mái. Ngoại trừ Trình Chi Hành. Không phải bởi anh vẫn còn để ý đến hắn, ngược lại, anh chẳng quan tâm, thậm chí chẳng còn chút cảm xúc nào. —— Ai cũng biết, anh và Trình Chi Hành đã chia tay trong êm đẹp. Lý Từ vẫn nhớ rõ lý do hai người chia tay. Năm ngoái, cũng tại một hội nghị tương tự, Trình Chi Hành muốn tham dự nhưng Lý Từ lại muốn hắn ở nhà. Anh hiểu người trưởng thành khó tránh khỏi những buổi xã giao như thế. Anh tự nhận mình không phải loại người vô lý, trước đây cũng chưa từng ngăn cản Trình Chi Hành tham gia các buổi tiệc tùng. Chẳng qua ngày hôm đó là kỷ niệm mười năm họ bên nhau. "Cuối cùng cậu cũng đến rồi sao?" Một đồng nghiệp nhìn thấy anh. Lý Từ sực tỉnh từ trong hồi tưởng, trả lời hờ hững: "Thích thì đến thôi." Người đồng nghiệp thì thầm: "Cậu đến đây để gặp… Lý Từ vốn là người thụ động, Trình Chi Hành chẳng những không phiền mà còn thích thế. Hắn thích vô cùng tính cách ấy của anh. Thế là Trình Chi Hành chủ động rủ Lý Từ đi ăn, đi thư viện, đi dạo, xem phim, mời anh đến xem hắn đánh bóng. Lý Từ ít nói, trầm lặng, may mà Trình Chi Hành rất giỏi kể chuyện. Hắn kể hết chuyện mình từ thuở lọt lòng rồi lại hỏi han anh từng chuyện nhỏ nhặt trong đời. Đôi khi hắn cũng sợ mình quá ồn ào sẽ khiến người ta chạy mất. Chẳng hạn như chiều nay, khi hai người đi dưới hàng ngô đồng, Trình Chi Hành đang say sưa kể chuyện dị ứng thịt bò thì chợt nhận ra ánh mắt thất thần của Lý Từ. "Anh nói nhiều quá phải không?" Trình Chi Hành bất chợt hỏi. "Em có nghe gì đâu." "Vậy anh đang nói gì?" "Chuyện anh dị ứng thịt bò." Lý Từ lắp bắp bổ sung, "Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không ăn nữa." Trình Chi Hành tim đập thình thịch: "Gì cơ?" "Không... không có gì." Chú thỏ nhỏ đột nhiên chuồn mất. Sao có thể để Lý Từ có thể trốn thoát được? Không đời nào. Trình Chi Hành đuổi theo nắm chặt cổ tay anh, "Sao tự nhiên em đi nhanh thế?" Lý Từ không trả lời. Sự tĩnh lặng như thuỷ triều dâng bao trùm lấy Trình Chi Hành. Lẽ ra nên tiếp tục câu chuyện thịt bò dang dở, nhưng... Tiếng ve rền rĩ, tiếng xe cộ ồn ã, nhịp tim hắn còn đập thình thịch hơn cả. Giữa bao nhiêu ồn ào, Trình Chi Hành hoàn toàn có thể nói tiếp, nhưng hắn im lặng. Trình Chi Hành đang tận hưởng cảm giác được bao bọc bởi sự yên tĩnh này. Mà sự yên tĩnh ấy lại chính là Lý Từ. Trình Chi Hành siết chặt bàn tay anh hơn. Lý Từ không kháng cự. Lẽ ra nên hỏi "chúng mình yêu nhau nhé?", nhưng hắn không nỡ phá vỡ khoảnh khắc này. Đến cổng trường, Trình Chi Hành bỗng trở nên độc đoán. Không hỏi ý kiến, hắn kéo Lý Từ ra công viên bên cạnh. Công viên rộng, nhiều cây, ít người. Dưới gốc cây, Trình Chi Hành dừng lại, phát hiện đôi tai đang đỏ bừng của Lý Từ. Dễ thương thật. Muốn hôn quá. "Sao em không nói gì?" "Anh cũng có nói gì đâu." Giọng Lý Từ hiếm khi biến đổi sắc điệu, nhưng nhưng Trình Chi Hành như có năng lực đọc suy nghĩ người khác, hoặc do tưởng tượng của kẻ si tình, mà nghe được cả sự hờn dỗi trong đó. Đáng yêu. Thích quá. Muốn hôn. Trêu chú thỏ nhỏ thú vị thật đấy. Trình Chi Hành nhìn xuống bàn tay đan vào nhau, bỗng bịa chuyện: "Tay em đổ mồ hôi nhiều quá." "Không phải! Là của anh dính sang em!" "Ừ, vậy không nắm nữa." Trình Chi Hành giả vờ buông tay. ——Không buông được. Bởi vì Lý Từ đã nhanh chóng nắm lấy tay hắn. "Không đâu, không buông." Ánh mắt ngước lên từ dưới khiến Trình Chi Hành thầm cảm ơn trời đất đã ban cho hắn chiều cao này. "Vậy thế nào mới được?" Ba giây im lặng. Khi Trình Chi Hành gần như không nhịn được nữa. Lý Từ đỏ tai, nhón chân, chạm nhẹ đôi môi hắn.