Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”…

Chương 6: Đỏ mặt

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên và Sở Thụy đồng thời im lặng một lúc.Dụ Nhiên cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám nhìn Sở Thụy, quả bóng rổ trong tay cậu dần trở nên nóng rực.Ngay lúc quả bóng sắp tuột khỏi tay, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đã nắm lấy nó. Giọng Sở Thụy vang lên bên tai Dụ Nhiên: “…Được thôi.”“Nhưng có thể về rồi xem không?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi.Mặt Dụ Nhiên đỏ bừng lên.Vốn dĩ, việc đánh bóng rồi vén áo lau mồ hôi là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện bình thường này đã biến chất kể từ khi cậu buột miệng nói muốn xem cơ bụng. Sự im lặng càng làm tăng thêm vẻ lúng túng khó tả, và sự ngập ngừng của Sở Thụy lại càng là một đòn chí mạng.Về rồi xem…Lời này Sở Thụy dám nói, cậu còn chẳng dám nghe.Trên đường về ký túc xá, Dụ Nhiên hết nhìn trái lại nhìn phải, hoàn toàn không dám đối diện với Sở Thụy.Vừa vào đến phòng, Dụ Nhiên chỉ muốn lẻn ngay vào phòng tắm, hy vọng tắm xong Sở Thụy sẽ quên chuyện xem cơ bụng. Thế nhưng Sở Thụy lại đưa tay ngăn cậu lại.“Hay là xem bây giờ đi, sau vận động sẽ rõ hơn.” Sở Thụy vừa nói, gò má hơi đỏ lên.Dụ Nhiên: “…”Trúc mã của cậu vẫn luôn dịu dàng và thật thà như vậy.Những chuyện đã hứa với cậu đều sẽ hoàn thành 100%.Nhưng… lúc này có lẽ là ngại ngùng, Sở Thụy nói xong cũng không tự mình vén áo lên.Dụ Nhiên vất vả lắm mới làm cho mặt hết đỏ, bây giờ tai lại nóng ran. Chẳng lẽ cậu phải tự mình vén lên sao? Như vậy có phải là quá mờ ám rồi không?

Dụ Nhiên và Sở Thụy đồng thời im lặng một lúc.

Dụ Nhiên cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám nhìn Sở Thụy, quả bóng rổ trong tay cậu dần trở nên nóng rực.

Ngay lúc quả bóng sắp tuột khỏi tay, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đã nắm lấy nó. Giọng Sở Thụy vang lên bên tai Dụ Nhiên: “…Được thôi.”

“Nhưng có thể về rồi xem không?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi.

Mặt Dụ Nhiên đỏ bừng lên.

Vốn dĩ, việc đánh bóng rồi vén áo lau mồ hôi là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện bình thường này đã biến chất kể từ khi cậu buột miệng nói muốn xem cơ bụng. Sự im lặng càng làm tăng thêm vẻ lúng túng khó tả, và sự ngập ngừng của Sở Thụy lại càng là một đòn chí mạng.

Về rồi xem…

Lời này Sở Thụy dám nói, cậu còn chẳng dám nghe.

Trên đường về ký túc xá, Dụ Nhiên hết nhìn trái lại nhìn phải, hoàn toàn không dám đối diện với Sở Thụy.

Vừa vào đến phòng, Dụ Nhiên chỉ muốn lẻn ngay vào phòng tắm, hy vọng tắm xong Sở Thụy sẽ quên chuyện xem cơ bụng. Thế nhưng Sở Thụy lại đưa tay ngăn cậu lại.

“Hay là xem bây giờ đi, sau vận động sẽ rõ hơn.” Sở Thụy vừa nói, gò má hơi đỏ lên.

Dụ Nhiên: “…”

Trúc mã của cậu vẫn luôn dịu dàng và thật thà như vậy.

Những chuyện đã hứa với cậu đều sẽ hoàn thành 100%.

Nhưng… lúc này có lẽ là ngại ngùng, Sở Thụy nói xong cũng không tự mình vén áo lên.

Dụ Nhiên vất vả lắm mới làm cho mặt hết đỏ, bây giờ tai lại nóng ran. Chẳng lẽ cậu phải tự mình vén lên sao? Như vậy có phải là quá mờ ám rồi không?

Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi  Anipop  à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên và Sở Thụy đồng thời im lặng một lúc.Dụ Nhiên cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám nhìn Sở Thụy, quả bóng rổ trong tay cậu dần trở nên nóng rực.Ngay lúc quả bóng sắp tuột khỏi tay, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đã nắm lấy nó. Giọng Sở Thụy vang lên bên tai Dụ Nhiên: “…Được thôi.”“Nhưng có thể về rồi xem không?” Sở Thụy ngập ngừng hỏi.Mặt Dụ Nhiên đỏ bừng lên.Vốn dĩ, việc đánh bóng rồi vén áo lau mồ hôi là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện bình thường này đã biến chất kể từ khi cậu buột miệng nói muốn xem cơ bụng. Sự im lặng càng làm tăng thêm vẻ lúng túng khó tả, và sự ngập ngừng của Sở Thụy lại càng là một đòn chí mạng.Về rồi xem…Lời này Sở Thụy dám nói, cậu còn chẳng dám nghe.Trên đường về ký túc xá, Dụ Nhiên hết nhìn trái lại nhìn phải, hoàn toàn không dám đối diện với Sở Thụy.Vừa vào đến phòng, Dụ Nhiên chỉ muốn lẻn ngay vào phòng tắm, hy vọng tắm xong Sở Thụy sẽ quên chuyện xem cơ bụng. Thế nhưng Sở Thụy lại đưa tay ngăn cậu lại.“Hay là xem bây giờ đi, sau vận động sẽ rõ hơn.” Sở Thụy vừa nói, gò má hơi đỏ lên.Dụ Nhiên: “…”Trúc mã của cậu vẫn luôn dịu dàng và thật thà như vậy.Những chuyện đã hứa với cậu đều sẽ hoàn thành 100%.Nhưng… lúc này có lẽ là ngại ngùng, Sở Thụy nói xong cũng không tự mình vén áo lên.Dụ Nhiên vất vả lắm mới làm cho mặt hết đỏ, bây giờ tai lại nóng ran. Chẳng lẽ cậu phải tự mình vén lên sao? Như vậy có phải là quá mờ ám rồi không?

Chương 6: Đỏ mặt