*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”…
Chương 7: Chạm thử
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc thời tiết nóng nực, họ còn c** tr*n trong ký túc xá, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn chỉ mặc độc chiếc quần đùi, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng như bây giờ.“Vậy… tớ xem nhé.” Dụ Nhiên không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn dán chặt vào bụng Sở Thụy. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Sở Thụy, mãi vẫn chưa dám vén lên.Càng không thẳng thắn, bầu không khí càng thêm mờ ám.Một lúc lâu sau, Sở Thụy như cầu xin lên tiếng: “A Nhiên…”Có người “yếu thế”, tự nhiên sẽ có người mạnh mẽ lên.Dụ Nhiên lập tức xua tan hết ngại ngùng, trở nên hăng hái.Cậu có gì phải sợ chứ? Trúc mã của cậu là một học bá thuần khiết, kinh nghiệm tình cảm trắng tinh, đâu thể so sánh với cậu – người đã “khai sáng” rồi? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!“Xem đây, xem đây.” Dụ Nhiên tự tay vén áo Sở Thụy lên, hơn nữa vì quá phấn khích, cậu dùng lực hơi mạnh, kéo thẳng lên tận trên cùng.Đừng nói là cơ bụng, cơ ngực cũng nhìn rõ mồn một.Dụ Nhiên nhìn không chớp mắt. Trúc mã nhà cậu lúc mặc quần áo thì như một quân tử khiêm nhường, sao dưới lớp vải lại ẩn giấu thân hình thế này… Cậu bất giác nuốt khan một tiếng.Chạm thử đi?Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Dụ Nhiên.Mỹ sắc trước mắt, lý trí là cái thá gì?Bàn tay Dụ Nhiên như đang v**t v*, m*n tr*n một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trên thế giới, men theo những đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.Xương cổ tay c** nh* hơn con trai bình thường, nhưng ngón tay lại rất dài, thon thả xinh đẹp, cùng với cơ thể mà cậu đang v**t v* tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.Ngay lúc khóe miệng Dụ Nhiên sắp không nhịn được cười, giọng Sở Thụy đáng thương vang lên đánh thức cậu: “A Nhiên, lạ quá…”
Dụ Nhiên cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc thời tiết nóng nực, họ còn c** tr*n trong ký túc xá, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn chỉ mặc độc chiếc quần đùi, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng như bây giờ.
“Vậy… tớ xem nhé.” Dụ Nhiên không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn dán chặt vào bụng Sở Thụy. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Sở Thụy, mãi vẫn chưa dám vén lên.
Càng không thẳng thắn, bầu không khí càng thêm mờ ám.
Một lúc lâu sau, Sở Thụy như cầu xin lên tiếng: “A Nhiên…”
Có người “yếu thế”, tự nhiên sẽ có người mạnh mẽ lên.
Dụ Nhiên lập tức xua tan hết ngại ngùng, trở nên hăng hái.
Cậu có gì phải sợ chứ? Trúc mã của cậu là một học bá thuần khiết, kinh nghiệm tình cảm trắng tinh, đâu thể so sánh với cậu – người đã “khai sáng” rồi? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!
“Xem đây, xem đây.” Dụ Nhiên tự tay vén áo Sở Thụy lên, hơn nữa vì quá phấn khích, cậu dùng lực hơi mạnh, kéo thẳng lên tận trên cùng.
Đừng nói là cơ bụng, cơ ngực cũng nhìn rõ mồn một.
Dụ Nhiên nhìn không chớp mắt. Trúc mã nhà cậu lúc mặc quần áo thì như một quân tử khiêm nhường, sao dưới lớp vải lại ẩn giấu thân hình thế này… Cậu bất giác nuốt khan một tiếng.
Chạm thử đi?
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Dụ Nhiên.
Mỹ sắc trước mắt, lý trí là cái thá gì?
Bàn tay Dụ Nhiên như đang v**t v*, m*n tr*n một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trên thế giới, men theo những đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.
Xương cổ tay c** nh* hơn con trai bình thường, nhưng ngón tay lại rất dài, thon thả xinh đẹp, cùng với cơ thể mà cậu đang v**t v* tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.
Ngay lúc khóe miệng Dụ Nhiên sắp không nhịn được cười, giọng Sở Thụy đáng thương vang lên đánh thức cậu: “A Nhiên, lạ quá…”
Dỗ Dành Em Đi - Nịnh LộcTác giả: Nịnh LộcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dạo gần đây, xảy ra một chuyện rất lớn. Dụ Nhiên phát hiện ra mình thích cậu bạn trúc mã từ rất lâu rồi. Cậu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại: cậu có được lợi thế về địa lý, cùng trường đại học, cùng chuyên ngành, lại còn ở chung phòng ký túc xá với trúc mã. Chỉ có điều, cậu lại không có được thiên thời và nhân hòa. Cậu là con trai, mà trúc mã cũng là con trai, vậy là coi như mất đi thiên thời. Hơn nữa, trước đây chính cậu còn mạnh miệng bảo với trúc mã rằng mình thích kiểu con gái dịu dàng như đàn chị trong câu lạc bộ, còn háo hức muốn tìm cơ hội tiếp cận thêm. Thế là nhân hòa cũng tự bay màu luôn. Dụ Nhiên nhờ trúc mã giữ chỗ, sau đó hẹn đàn chị đi ăn một bữa. Lúc ấy, đàn chị nhìn theo bóng lưng trúc mã rời đi, rồi khẽ cười hỏi cậu: “Em thích chơi Anipop à?” Dụ Nhiên chỉ cảm thấy đàn chị cười lên càng thêm xinh đẹp, cậu ngơ ngác: “Ý chị là sao ạ?”… Dụ Nhiên cũng không biết tại sao, rõ ràng lúc thời tiết nóng nực, họ còn c** tr*n trong ký túc xá, thậm chí thỉnh thoảng cậu còn chỉ mặc độc chiếc quần đùi, nhưng chẳng hề thấy ngại ngùng như bây giờ.“Vậy… tớ xem nhé.” Dụ Nhiên không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn dán chặt vào bụng Sở Thụy. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Sở Thụy, mãi vẫn chưa dám vén lên.Càng không thẳng thắn, bầu không khí càng thêm mờ ám.Một lúc lâu sau, Sở Thụy như cầu xin lên tiếng: “A Nhiên…”Có người “yếu thế”, tự nhiên sẽ có người mạnh mẽ lên.Dụ Nhiên lập tức xua tan hết ngại ngùng, trở nên hăng hái.Cậu có gì phải sợ chứ? Trúc mã của cậu là một học bá thuần khiết, kinh nghiệm tình cảm trắng tinh, đâu thể so sánh với cậu – người đã “khai sáng” rồi? Chuyện này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!“Xem đây, xem đây.” Dụ Nhiên tự tay vén áo Sở Thụy lên, hơn nữa vì quá phấn khích, cậu dùng lực hơi mạnh, kéo thẳng lên tận trên cùng.Đừng nói là cơ bụng, cơ ngực cũng nhìn rõ mồn một.Dụ Nhiên nhìn không chớp mắt. Trúc mã nhà cậu lúc mặc quần áo thì như một quân tử khiêm nhường, sao dưới lớp vải lại ẩn giấu thân hình thế này… Cậu bất giác nuốt khan một tiếng.Chạm thử đi?Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Dụ Nhiên.Mỹ sắc trước mắt, lý trí là cái thá gì?Bàn tay Dụ Nhiên như đang v**t v*, m*n tr*n một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trên thế giới, men theo những đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.Xương cổ tay c** nh* hơn con trai bình thường, nhưng ngón tay lại rất dài, thon thả xinh đẹp, cùng với cơ thể mà cậu đang v**t v* tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.Ngay lúc khóe miệng Dụ Nhiên sắp không nhịn được cười, giọng Sở Thụy đáng thương vang lên đánh thức cậu: “A Nhiên, lạ quá…”