Ánh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc…

Chương 869: Không hay

Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Nhưng chớp mắt đó, nét mặt Phương Nguyên chuyển lạnh.  Cánh tay vẫn chộp thẳng tới Ngọc Như Ý được Hứa Ngọc Nhân bưng lên trong tay, không có chút nào biến hóa.  Xùy!  Ngân thương rơi xuống, cánh tay phải hắn bị ngân thương trực tiếp chém trúng.  Đám đông chung quanh đều cả kinh:  - Ngũ đạo khôi thủ rốt cục phải thua?  Song cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự kiến c*̉a bọn hắn.  Ngân thương vung lên, chặt đứt cánh tay phải Phương Nguyên, nhưng khắc sau, mũi thương vừa lướt qua, quang mang Bất Tử Liễu Lôi Linh sau lưng Phương Nguyên chợt ảm đạm, từng đạo lôi quang tràn vào nhục thân Phương Nguyên, cánh tay phải kia c*̉a hắn thuận thế bay thẳng đến trước mặt Hứa Ngọc Nhân, hung hăng đoạt lấy Ngọc Như Ý, sau đó cánh tay này bay trở lại nơi vừa bị chém rụng, lần nữa ráp lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.  Khắc tiếp sau, hắn tay cầm Ngọc Như Ý, quét ngang dọc theo mặt đất, đánh về phía Vi Long Tuyệt.  Tùy theo động tác này c*̉a hắn, Hứa Ngọc Nhân sau khi mất đi Ngọc Như Ý đột ngột quát lớn nhào tới, lao đến trước người Vi Long Tuyệt, hai tay mở ra ôm Vi Long Tuyệt vào trong lòng, trong kinh hãi Vi Long Tuyệt bị Phương Nguyên dùng Ngọc Như Ý trùng trùng kích lên ngực.  Phốc...  Vi Long Tuyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt ảm đạm, bước nhanh lui lại.  - Buông tay đi!  Một tiếng than nhẹ vang lên, nghe giọng thì là c*̉a Hứa Ngọc Nhân, nhưng tiếng nói lại không xuất phát từ bản thân Hứa Ngọc Nhân, mà xuất phát từ Ngọc Như Ý, tùy theo tiếng quát, trên Ngọc Như Ý vờn quanh bạch mang, biến hóa chợt sinh, bất ngờ hóa lại thành bộ dạng Hứa Ngọc Nhân, cổ vẫn bị Phương Nguyên bóp chặt, thần sắc ảo não, còn Hứa Ngọc Nhân ở đầu bên kia thì lại hóa thành Ngọc Như Ý.  Không chỉ bị Phương Nguyên nhìn ra chân thân, còn bị túm lấy cổ, còn dùng chân thân làm mồi, khiên động Khôi Lỗi Ngọc Nhân, xuất kỳ bất ý đánh bại Vi Long Tuyệt. Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân tự nhiên không mấy dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì phong độ bình thường, không giãy dụa, chỉ thở dài một hơi, lúc nói đến buông tay, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, rõ ràng là đã nhận thua.  - Đa tạ...  Phương Nguyên lỏng tay, thân hình lướt ra sau.  Hứa Ngọc Nhân ôm lấy cổ, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại, chầm chậm tránh sang một bên theo dõi chiến cuộc.  Ở bên cạnh hắn, có tu sĩ một mực đi theo Phương Nguyên tiến lại, cười hì hì đưa tay ra.  Hứa Ngọc Nhân thở dài một tiếng, tay áo vung lên, mấy trăm viên ma hạch rơi vào tay đối phương.  Tiếp sau, tên tu sĩ này lại đi tới chỗ Vi Long Tuyệt.  Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân khá là phức tạp, thậm chí còn nổi cáu, đến giờ hắn vẫn không biết vì đâu mà Phương Nguyên có thể khám phá ra Ngọc Như Ý là chân thân, nhưng đối với chiêu cướp đi Ngọc Như Ý, chế trụ chân thân thì đúng quả thực không lời nào để nói.  Rầm rầm...  Chỉ trong nháy mắt, chớp lấy cơ hội, liên tiếp đánh bại hai người, Phương Nguyên lại vẫn không có chút nào buông lỏng, tay áo vung lên như sóng triều, lao vút tới đám Thiết Vĩ Xích Đồng Phong đang phóng đến trước mặt, thanh khí phun trào, Chu Tước Lôi Linh lần nữa ngưng tụ, kết hợp c*̀ng Bất Tử Liễu Lôi Linh xông đến Thiết Vĩ Xích Đồng Phong, ngay cả Trương đà tử c*̃ng bị bao phủ, thế công cực cuồng mãnh.  Ở đầu bên kia, thanh khí c*̃ng tăng vọt, ngưng tụ ra một Thần Tướng, cường công Mạnh Quỷ Vương.  Trương đà tử vừa vung vẩy quải trượng hình đầu rồng chống đỡ thế công từ Chu Tước Lôi Linh, vừa âm thầm thi triển thần thông Điên Đảo Ngũ Hành Pháp bao phủ phương viên mấy chục trượng, ngăn cản vô số Lôi Tiên do Bất Tử Liễu Lôi Linh đánh tới. Thấy Phương Nguyên cường công mãnh liệt, thâm tâm hắn đã quyết định lấy thủ làm chủ, một lòng muốn kéo dài chiến cuộc, chờ khi Phương Nguyên kiệt lực mới phản kích, nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu, trong lòng đột nhiên trầm xuống.  - Hô...  Phương Nguyên bức hắn lui mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm bản mệnh thanh khí.  Mới đầu Trương đà tử không quá để ý thanh khí này, nhưng đột nhiên, sau lưng bỗng phát lạnh, chợt thấy thanh khí vòng ra sau người, hình dạng đột ngột biến hóa, hóa ra bộ dạng một Phương Nguyên khác, tay nắm pháp ấn, đánh tới sau lưng...  - Không hay, đây là...  Trương đà tử thất thanh kêu to, sau lưng chịu một kích, miệng phun máu tươi.  Từ trong lưng còng bỗng đột nhiên bay ra mấy đạo phi kiếm, giảo sát Phương Nguyên kia thành mảnh vụn.  Đáng tiếc là, Phương Nguyên kia vô hình vô chất, sau khi bị xoắn thành mảnh vụn, thoáng chốc đã lần nữa thành hình, hoàn hảo như lúc mới đầu, tiếp tục công tới, trước có Lôi Linh, sau có truy kích, Trương đà tử rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thối lui ra khỏi chiến trường.  - Một đạo thần pháp thì đúng là không cách nào dễ dàng đánh bại các ngươi...  Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!  Vừa cất tiếng, hắn vừa thở ra một hơi, vô tận thần thông thi triển, một hơi công liền hơn mười chiêu.  Mạnh Quỷ Vương thấy thế công này c*̉a hắn, sắc mặt lập tức đại biến, lôi quang màu đen quấn quanh người, cường hành đón đỡ thế công từ ba đại Lôi Linh c*̉a Phương Nguyên. Nhưng sau khi tiếp hơn mười chiêu, đằng sau lưng hắn, một đạo thanh khí khác hiển hóa, điều khiển các loại thần thông, phong hỏa sơn thủy đồng thời bao phủ mà tới, Mạnh Quỷ Vương rốt cục khó mà phòng bị, hai tay bắt đầu run rẩy.

Nhưng chớp mắt đó, nét mặt Phương Nguyên chuyển lạnh. 

 Cánh tay vẫn chộp thẳng tới Ngọc Như Ý được Hứa Ngọc Nhân bưng lên trong tay, không có chút nào biến hóa. 

 Xùy! 

 Ngân thương rơi xuống, cánh tay phải hắn bị ngân thương trực tiếp chém trúng. 

 Đám đông chung quanh đều cả kinh: 

 - Ngũ đạo khôi thủ rốt cục phải thua? 

 Song cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự kiến c*̉a bọn hắn. 

 Ngân thương vung lên, chặt đứt cánh tay phải Phương Nguyên, nhưng khắc sau, mũi thương vừa lướt qua, quang mang Bất Tử Liễu Lôi Linh sau lưng Phương Nguyên chợt ảm đạm, từng đạo lôi quang tràn vào nhục thân Phương Nguyên, cánh tay phải kia c*̉a hắn thuận thế bay thẳng đến trước mặt Hứa Ngọc Nhân, hung hăng đoạt lấy Ngọc Như Ý, sau đó cánh tay này bay trở lại nơi vừa bị chém rụng, lần nữa ráp lại, hoàn hảo như lúc ban đầu. 

 Khắc tiếp sau, hắn tay cầm Ngọc Như Ý, quét ngang dọc theo mặt đất, đánh về phía Vi Long Tuyệt. 

 Tùy theo động tác này c*̉a hắn, Hứa Ngọc Nhân sau khi mất đi Ngọc Như Ý đột ngột quát lớn nhào tới, lao đến trước người Vi Long Tuyệt, hai tay mở ra ôm Vi Long Tuyệt vào trong lòng, trong kinh hãi Vi Long Tuyệt bị Phương Nguyên dùng Ngọc Như Ý trùng trùng kích lên ngực. 

 Phốc... 

 Vi Long Tuyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt ảm đạm, bước nhanh lui lại. 

 - Buông tay đi! 

 Một tiếng than nhẹ vang lên, nghe giọng thì là c*̉a Hứa Ngọc Nhân, nhưng tiếng nói lại không xuất phát từ bản thân Hứa Ngọc Nhân, mà xuất phát từ Ngọc Như Ý, tùy theo tiếng quát, trên Ngọc Như Ý vờn quanh bạch mang, biến hóa chợt sinh, bất ngờ hóa lại thành bộ dạng Hứa Ngọc Nhân, cổ vẫn bị Phương Nguyên bóp chặt, thần sắc ảo não, còn Hứa Ngọc Nhân ở đầu bên kia thì lại hóa thành Ngọc Như Ý. 

 Không chỉ bị Phương Nguyên nhìn ra chân thân, còn bị túm lấy cổ, còn dùng chân thân làm mồi, khiên động Khôi Lỗi Ngọc Nhân, xuất kỳ bất ý đánh bại Vi Long Tuyệt. Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân tự nhiên không mấy dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì phong độ bình thường, không giãy dụa, chỉ thở dài một hơi, lúc nói đến buông tay, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, rõ ràng là đã nhận thua. 

 - Đa tạ... 

 Phương Nguyên lỏng tay, thân hình lướt ra sau. 

 Hứa Ngọc Nhân ôm lấy cổ, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại, chầm chậm tránh sang một bên theo dõi chiến cuộc. 

 Ở bên cạnh hắn, có tu sĩ một mực đi theo Phương Nguyên tiến lại, cười hì hì đưa tay ra. 

 Hứa Ngọc Nhân thở dài một tiếng, tay áo vung lên, mấy trăm viên ma hạch rơi vào tay đối phương. 

 Tiếp sau, tên tu sĩ này lại đi tới chỗ Vi Long Tuyệt. 

 Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân khá là phức tạp, thậm chí còn nổi cáu, đến giờ hắn vẫn không biết vì đâu mà Phương Nguyên có thể khám phá ra Ngọc Như Ý là chân thân, nhưng đối với chiêu cướp đi Ngọc Như Ý, chế trụ chân thân thì đúng quả thực không lời nào để nói. 

 Rầm rầm... 

 Chỉ trong nháy mắt, chớp lấy cơ hội, liên tiếp đánh bại hai người, Phương Nguyên lại vẫn không có chút nào buông lỏng, tay áo vung lên như sóng triều, lao vút tới đám Thiết Vĩ Xích Đồng Phong đang phóng đến trước mặt, thanh khí phun trào, Chu Tước Lôi Linh lần nữa ngưng tụ, kết hợp c*̀ng Bất Tử Liễu Lôi Linh xông đến Thiết Vĩ Xích Đồng Phong, ngay cả Trương đà tử c*̃ng bị bao phủ, thế công cực cuồng mãnh. 

 Ở đầu bên kia, thanh khí c*̃ng tăng vọt, ngưng tụ ra một Thần Tướng, cường công Mạnh Quỷ Vương. 

 Trương đà tử vừa vung vẩy quải trượng hình đầu rồng chống đỡ thế công từ Chu Tước Lôi Linh, vừa âm thầm thi triển thần thông Điên Đảo Ngũ Hành Pháp bao phủ phương viên mấy chục trượng, ngăn cản vô số Lôi Tiên do Bất Tử Liễu Lôi Linh đánh tới. Thấy Phương Nguyên cường công mãnh liệt, thâm tâm hắn đã quyết định lấy thủ làm chủ, một lòng muốn kéo dài chiến cuộc, chờ khi Phương Nguyên kiệt lực mới phản kích, nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu, trong lòng đột nhiên trầm xuống. 

 - Hô... 

 Phương Nguyên bức hắn lui mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm bản mệnh thanh khí. 

 Mới đầu Trương đà tử không quá để ý thanh khí này, nhưng đột nhiên, sau lưng bỗng phát lạnh, chợt thấy thanh khí vòng ra sau người, hình dạng đột ngột biến hóa, hóa ra bộ dạng một Phương Nguyên khác, tay nắm pháp ấn, đánh tới sau lưng... 

 - Không hay, đây là... 

 Trương đà tử thất thanh kêu to, sau lưng chịu một kích, miệng phun máu tươi. 

 Từ trong lưng còng bỗng đột nhiên bay ra mấy đạo phi kiếm, giảo sát Phương Nguyên kia thành mảnh vụn. 

 Đáng tiếc là, Phương Nguyên kia vô hình vô chất, sau khi bị xoắn thành mảnh vụn, thoáng chốc đã lần nữa thành hình, hoàn hảo như lúc mới đầu, tiếp tục công tới, trước có Lôi Linh, sau có truy kích, Trương đà tử rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thối lui ra khỏi chiến trường. 

 - Một đạo thần pháp thì đúng là không cách nào dễ dàng đánh bại các ngươi... 

 Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! 

 Vừa cất tiếng, hắn vừa thở ra một hơi, vô tận thần thông thi triển, một hơi công liền hơn mười chiêu. 

 Mạnh Quỷ Vương thấy thế công này c*̉a hắn, sắc mặt lập tức đại biến, lôi quang màu đen quấn quanh người, cường hành đón đỡ thế công từ ba đại Lôi Linh c*̉a Phương Nguyên. Nhưng sau khi tiếp hơn mười chiêu, đằng sau lưng hắn, một đạo thanh khí khác hiển hóa, điều khiển các loại thần thông, phong hỏa sơn thủy đồng thời bao phủ mà tới, Mạnh Quỷ Vương rốt cục khó mà phòng bị, hai tay bắt đầu run rẩy.

Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Nhưng chớp mắt đó, nét mặt Phương Nguyên chuyển lạnh.  Cánh tay vẫn chộp thẳng tới Ngọc Như Ý được Hứa Ngọc Nhân bưng lên trong tay, không có chút nào biến hóa.  Xùy!  Ngân thương rơi xuống, cánh tay phải hắn bị ngân thương trực tiếp chém trúng.  Đám đông chung quanh đều cả kinh:  - Ngũ đạo khôi thủ rốt cục phải thua?  Song cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự kiến c*̉a bọn hắn.  Ngân thương vung lên, chặt đứt cánh tay phải Phương Nguyên, nhưng khắc sau, mũi thương vừa lướt qua, quang mang Bất Tử Liễu Lôi Linh sau lưng Phương Nguyên chợt ảm đạm, từng đạo lôi quang tràn vào nhục thân Phương Nguyên, cánh tay phải kia c*̉a hắn thuận thế bay thẳng đến trước mặt Hứa Ngọc Nhân, hung hăng đoạt lấy Ngọc Như Ý, sau đó cánh tay này bay trở lại nơi vừa bị chém rụng, lần nữa ráp lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.  Khắc tiếp sau, hắn tay cầm Ngọc Như Ý, quét ngang dọc theo mặt đất, đánh về phía Vi Long Tuyệt.  Tùy theo động tác này c*̉a hắn, Hứa Ngọc Nhân sau khi mất đi Ngọc Như Ý đột ngột quát lớn nhào tới, lao đến trước người Vi Long Tuyệt, hai tay mở ra ôm Vi Long Tuyệt vào trong lòng, trong kinh hãi Vi Long Tuyệt bị Phương Nguyên dùng Ngọc Như Ý trùng trùng kích lên ngực.  Phốc...  Vi Long Tuyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt ảm đạm, bước nhanh lui lại.  - Buông tay đi!  Một tiếng than nhẹ vang lên, nghe giọng thì là c*̉a Hứa Ngọc Nhân, nhưng tiếng nói lại không xuất phát từ bản thân Hứa Ngọc Nhân, mà xuất phát từ Ngọc Như Ý, tùy theo tiếng quát, trên Ngọc Như Ý vờn quanh bạch mang, biến hóa chợt sinh, bất ngờ hóa lại thành bộ dạng Hứa Ngọc Nhân, cổ vẫn bị Phương Nguyên bóp chặt, thần sắc ảo não, còn Hứa Ngọc Nhân ở đầu bên kia thì lại hóa thành Ngọc Như Ý.  Không chỉ bị Phương Nguyên nhìn ra chân thân, còn bị túm lấy cổ, còn dùng chân thân làm mồi, khiên động Khôi Lỗi Ngọc Nhân, xuất kỳ bất ý đánh bại Vi Long Tuyệt. Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân tự nhiên không mấy dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì phong độ bình thường, không giãy dụa, chỉ thở dài một hơi, lúc nói đến buông tay, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, rõ ràng là đã nhận thua.  - Đa tạ...  Phương Nguyên lỏng tay, thân hình lướt ra sau.  Hứa Ngọc Nhân ôm lấy cổ, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại, chầm chậm tránh sang một bên theo dõi chiến cuộc.  Ở bên cạnh hắn, có tu sĩ một mực đi theo Phương Nguyên tiến lại, cười hì hì đưa tay ra.  Hứa Ngọc Nhân thở dài một tiếng, tay áo vung lên, mấy trăm viên ma hạch rơi vào tay đối phương.  Tiếp sau, tên tu sĩ này lại đi tới chỗ Vi Long Tuyệt.  Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân khá là phức tạp, thậm chí còn nổi cáu, đến giờ hắn vẫn không biết vì đâu mà Phương Nguyên có thể khám phá ra Ngọc Như Ý là chân thân, nhưng đối với chiêu cướp đi Ngọc Như Ý, chế trụ chân thân thì đúng quả thực không lời nào để nói.  Rầm rầm...  Chỉ trong nháy mắt, chớp lấy cơ hội, liên tiếp đánh bại hai người, Phương Nguyên lại vẫn không có chút nào buông lỏng, tay áo vung lên như sóng triều, lao vút tới đám Thiết Vĩ Xích Đồng Phong đang phóng đến trước mặt, thanh khí phun trào, Chu Tước Lôi Linh lần nữa ngưng tụ, kết hợp c*̀ng Bất Tử Liễu Lôi Linh xông đến Thiết Vĩ Xích Đồng Phong, ngay cả Trương đà tử c*̃ng bị bao phủ, thế công cực cuồng mãnh.  Ở đầu bên kia, thanh khí c*̃ng tăng vọt, ngưng tụ ra một Thần Tướng, cường công Mạnh Quỷ Vương.  Trương đà tử vừa vung vẩy quải trượng hình đầu rồng chống đỡ thế công từ Chu Tước Lôi Linh, vừa âm thầm thi triển thần thông Điên Đảo Ngũ Hành Pháp bao phủ phương viên mấy chục trượng, ngăn cản vô số Lôi Tiên do Bất Tử Liễu Lôi Linh đánh tới. Thấy Phương Nguyên cường công mãnh liệt, thâm tâm hắn đã quyết định lấy thủ làm chủ, một lòng muốn kéo dài chiến cuộc, chờ khi Phương Nguyên kiệt lực mới phản kích, nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu, trong lòng đột nhiên trầm xuống.  - Hô...  Phương Nguyên bức hắn lui mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm bản mệnh thanh khí.  Mới đầu Trương đà tử không quá để ý thanh khí này, nhưng đột nhiên, sau lưng bỗng phát lạnh, chợt thấy thanh khí vòng ra sau người, hình dạng đột ngột biến hóa, hóa ra bộ dạng một Phương Nguyên khác, tay nắm pháp ấn, đánh tới sau lưng...  - Không hay, đây là...  Trương đà tử thất thanh kêu to, sau lưng chịu một kích, miệng phun máu tươi.  Từ trong lưng còng bỗng đột nhiên bay ra mấy đạo phi kiếm, giảo sát Phương Nguyên kia thành mảnh vụn.  Đáng tiếc là, Phương Nguyên kia vô hình vô chất, sau khi bị xoắn thành mảnh vụn, thoáng chốc đã lần nữa thành hình, hoàn hảo như lúc mới đầu, tiếp tục công tới, trước có Lôi Linh, sau có truy kích, Trương đà tử rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thối lui ra khỏi chiến trường.  - Một đạo thần pháp thì đúng là không cách nào dễ dàng đánh bại các ngươi...  Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!  Vừa cất tiếng, hắn vừa thở ra một hơi, vô tận thần thông thi triển, một hơi công liền hơn mười chiêu.  Mạnh Quỷ Vương thấy thế công này c*̉a hắn, sắc mặt lập tức đại biến, lôi quang màu đen quấn quanh người, cường hành đón đỡ thế công từ ba đại Lôi Linh c*̉a Phương Nguyên. Nhưng sau khi tiếp hơn mười chiêu, đằng sau lưng hắn, một đạo thanh khí khác hiển hóa, điều khiển các loại thần thông, phong hỏa sơn thủy đồng thời bao phủ mà tới, Mạnh Quỷ Vương rốt cục khó mà phòng bị, hai tay bắt đầu run rẩy.

Chương 869: Không hay