Quyển 1: Bất Tri Ẩn   [Miếu Minh Công canh ba, mưa to như trút nước.]   Editor: Gấu Gầy   Canh ba, mưa như trút nước.   Sương mù dày đặc bao phủ núi non, một đoàn người đang lội mưa tiến về phía trước. Người dẫn đầu dáng vẻ mệt mỏi, bước đi loạng choạng, giống như một con rối giấy mỏng manh sắp bị gió mưa cuốn đi. Rối giấy xách một chiếc đèn lồng giấy trắng, ánh sáng le lói chiếu lên khuôn mặt gã, lộ ra đôi mắt dài và hẹp, hai má thoa phấn hồng, mặc y phục của người mai mối.   "Đưa dâu chứ có phải đưa tang đâu mà mặt mày ủ rũ thế?" Ông mai tỏ ra bất mãn. "Đây là chuyện vui, ai cũng phải vui vẻ lên cho ta."   Những người phía sau khiêng một chiếc kiệu hoa, mặt mày ủ ê, không giống đưa dâu mà giống như đưa đám. Tuy nhiên, ông mai đã lên tiếng, họ không dám không nghe, cả đám người cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo giữa cơn mưa, trông vô cùng quỷ dị.   Ông mai dầm mưa, tâm trạng không tốt, thấy họ cười khó coi như vậy thì mỉa mai: "Mấy năm nay hạn hán…

Chương 120

Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu KhanhTác giả: Đường Tửu KhanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị                            Quyển 1: Bất Tri Ẩn   [Miếu Minh Công canh ba, mưa to như trút nước.]   Editor: Gấu Gầy   Canh ba, mưa như trút nước.   Sương mù dày đặc bao phủ núi non, một đoàn người đang lội mưa tiến về phía trước. Người dẫn đầu dáng vẻ mệt mỏi, bước đi loạng choạng, giống như một con rối giấy mỏng manh sắp bị gió mưa cuốn đi. Rối giấy xách một chiếc đèn lồng giấy trắng, ánh sáng le lói chiếu lên khuôn mặt gã, lộ ra đôi mắt dài và hẹp, hai má thoa phấn hồng, mặc y phục của người mai mối.   "Đưa dâu chứ có phải đưa tang đâu mà mặt mày ủ rũ thế?" Ông mai tỏ ra bất mãn. "Đây là chuyện vui, ai cũng phải vui vẻ lên cho ta."   Những người phía sau khiêng một chiếc kiệu hoa, mặt mày ủ ê, không giống đưa dâu mà giống như đưa đám. Tuy nhiên, ông mai đã lên tiếng, họ không dám không nghe, cả đám người cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo giữa cơn mưa, trông vô cùng quỷ dị.   Ông mai dầm mưa, tâm trạng không tốt, thấy họ cười khó coi như vậy thì mỉa mai: "Mấy năm nay hạn hán… Editor: Gấu Gầy [Khúc Song Thần (1)] Minh Trạc đi tuần tra trong phủ đệ Thiên Hải, theo sau là Tiểu Lạc Tư và Tiểu Lạc Du. Tiểu Lạc Tư đang đói bụng, nhặt được một quả từ miếu thần nhỏ ven đường, vừa lau quả vừa hỏi: "Ngươi vừa nói bốn người là bốn người nào? Ở đây ngoài ngươi và ta, còn có ai khác sao? 'Cục diện' là gì?" Tiểu Lạc Tư lau sạch quả, đang định cho vào miệng thì bị Minh Trạc chặn lại. Minh Trạc cắn một miếng, vị chua chát, y nhăn mũi, qua loa trả lời: "Không có ai khác, ngươi và ta chính là bốn người." "Thật ra ta cũng học sơ qua tính toán, phân biệt được một hai ba..." Tiểu Lạc Tư cúi đầu, nhìn quả bị nhét lại vào tay, trên đó thiếu một miếng không to không nhỏ, ngay chính giữa, "Ngươi không ăn nữa à?" Minh Trạc đáp: "Ta cắn miếng đó, không phải vì ta muốn ăn." Tiểu Lạc Tư không có đao trong tay, lập tức trở nên hiểu chuyện, gật đầu nói: "Ta biết, ngươi cảm thấy mọi thứ trong 'cục diện' này đều không bình thường, sợ ta ăn bậy ăn bạ rồi đau bụng, nên muốn nếm thử cho ta. Vậy tiền bối, ca ca, người tốt à, quả này ta ăn được chưa?" Cậu ứng biến linh hoạt, biết co biết duỗi, là một tiểu hồ ly rất thông minh. Tuy cậu mất đao, lại bị tháo giáp, nhưng đi theo Minh Trạc không hề sốt ruột. Hai người mới ở gần nhau nửa ngày, cậu đã biết cách "vuốt lông" thế nào. "Ngươi gọi ta là gì?" Minh Trạc chắp tay sau lưng, bóp khớp ngón trỏ, trên đó có nhẫn xích Ngự quân. Y không quay đầu lại, vẻ mặt vừa gian xảo vừa hài lòng: "Gọi thêm vài tiếng nữa, gọi to lên chút." "Ta gọi ngươi ba tiếng," Tiểu Lạc Tư cân nhắc mức độ thân mật của từng cách gọi, thử từng cái một, "Ngươi muốn nghe ta gọi tiền bối hay là ca ca?" "Đương nhiên là ca ca," Minh Trạc vén rèm ở cuối hành lang lên, lại trở về căn điện đầy xác chết, "Tiền bối thì có gì lạ đâu? Chỉ cần lớn hơn ngươi, ai cũng làm tiền bối của ngươi được. Ta không muốn giống người ta." Tiểu Lạc Tư nói: "Cách xưng hô trên đời chỉ có bấy nhiêu thôi, kiểu gì cũng trùng, chi bằng ngươi nói tên cho ta, ta gọi ngươi một cách độc nhất vô nhị." Cậu không đồng ý ngay, vì cậu vẫn chưa biết ý đồ của Minh Trạc. Phủ Thiên Hải hôm nay rất kỳ lạ, họ ngang nhiên đi lại thế này mà chẳng gặp một Ngự vệ Thiên Hải nào. Có lẽ đúng như Minh Trạc nói, bọn họ đang ở trong một "cục diện" kỳ quái. Tiểu Lạc Tư đi theo Minh Trạc, một là vì tu vi của Minh Trạc khó lường, vượt ngoài dự đoán; hai là vì Minh Trạc đã giải vây cho cậu giữa vòng vây của Á Phụ, lại còn bế cậu đang ngất xỉu vào trong, từ đầu đến cuối không hề làm hại cậu. Cậu nhớ ơn này, nhưng cũng biết rõ phải đề phòng người khác. Nếu Minh Trạc đối xử với cậu chỉ là nhất thời hứng thú, vậy cậu phải khiến Minh Trạc luôn cảm thấy cậu "thú vị", vì vậy cậu không thể quá nghe lời, cũng không thể quá xuôi theo. "Biết tên là có thể gọi một cách độc nhất vô nhị sao?" Minh Trạc bước qua xác Á Phụ, phát hiện rèm và lối đi lúc đến đã biến mất, "Dù ngươi biết, cũng chỉ gọi ta bằng danh xưng tầm thường nhất." Tiểu Lạc Tư hỏi: "Tầm thường nhất là danh xưng gì?" Minh Trạc bảo: "Tự nghĩ đi." "Ít nhất phải cho ta gợi ý chứ," Tiểu Lạc Tư cũng bước qua xác Á Phụ, "Nếu không thì đoán kiểu gì? Dù ta là ta, cũng chưa chắc đã hiểu rõ một ta khác." Minh Trạc quay đầu lại, vẻ mặt thích thú: "Sao ngươi biết còn có một ngươi khác?" "Ở đây chỉ có ngươi và ta, hai người muốn biến thành bốn người, vậy chẳng phải chỉ có thể là hai ngươi và hai ta sao?" Tiểu Lạc Tư cắn một miếng quả to, vẻ mặt vô hại, nhưng giọng điệu lại thoáng chút xảo trá quen thuộc với Minh Trạc, "Ngươi đeo nhẫn của ta, lại còn biết chú quyết cởi giáp của ta, lúc thì bảo ta lớn rồi chỉ biết cắn người, lúc lại nói ta còn nhỏ mà đã bá đạo. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một khả năng, đó là ngươi quen một ta khác." Cậu ăn xong quả, thuận tay nhét lõi vào miệng Tiểu Lạc Du: "Nếu nói gọi bằng danh xưng tầm thường nhất, để ta đoán xem, có phải ta vẫn luôn gọi ngươi là 'Thái tử' hoặc 'Quân chủ' không?" Tiểu Ngự quân tóc bạc rối bời, áo choàng cũng khoác lệch lạc. Cậu còn chưa cao bằng Minh Trạc, nhưng khí thế đã bắt đầu lộ ra. Có câu 'ba tuổi thấy về già', Minh Trạc hơi ngẩng cằm, đôi mắt hổ phách như cười như không, khẽ hừ một tiếng: "Quả nhiên người đời nói không sai, một tên đạo tặc mạnh mẽ khó chơi, lúc nhỏ cũng sẽ mạnh mẽ khó chơi. Sao ngươi biết ta là Minh Trạc?"

Editor: Gấu Gầy

 

[Khúc Song Thần (1)]

 

Minh Trạc đi tuần tra trong phủ đệ Thiên Hải, theo sau là Tiểu Lạc Tư và Tiểu Lạc Du. Tiểu Lạc Tư đang đói bụng, nhặt được một quả từ miếu thần nhỏ ven đường, vừa lau quả vừa hỏi: "Ngươi vừa nói bốn người là bốn người nào? Ở đây ngoài ngươi và ta, còn có ai khác sao? 'Cục diện' là gì?"

 

Tiểu Lạc Tư lau sạch quả, đang định cho vào miệng thì bị Minh Trạc chặn lại. Minh Trạc cắn một miếng, vị chua chát, y nhăn mũi, qua loa trả lời: "Không có ai khác, ngươi và ta chính là bốn người."

 

"Thật ra ta cũng học sơ qua tính toán, phân biệt được một hai ba..." Tiểu Lạc Tư cúi đầu, nhìn quả bị nhét lại vào tay, trên đó thiếu một miếng không to không nhỏ, ngay chính giữa, "Ngươi không ăn nữa à?"

 

Minh Trạc đáp: "Ta cắn miếng đó, không phải vì ta muốn ăn."

 

Tiểu Lạc Tư không có đao trong tay, lập tức trở nên hiểu chuyện, gật đầu nói: "Ta biết, ngươi cảm thấy mọi thứ trong 'cục diện' này đều không bình thường, sợ ta ăn bậy ăn bạ rồi đau bụng, nên muốn nếm thử cho ta. Vậy tiền bối, ca ca, người tốt à, quả này ta ăn được chưa?"

 

Cậu ứng biến linh hoạt, biết co biết duỗi, là một tiểu hồ ly rất thông minh. Tuy cậu mất đao, lại bị tháo giáp, nhưng đi theo Minh Trạc không hề sốt ruột. Hai người mới ở gần nhau nửa ngày, cậu đã biết cách "vuốt lông" thế nào.

 

"Ngươi gọi ta là gì?" Minh Trạc chắp tay sau lưng, bóp khớp ngón trỏ, trên đó có nhẫn xích Ngự quân. Y không quay đầu lại, vẻ mặt vừa gian xảo vừa hài lòng: "Gọi thêm vài tiếng nữa, gọi to lên chút."

 

"Ta gọi ngươi ba tiếng," Tiểu Lạc Tư cân nhắc mức độ thân mật của từng cách gọi, thử từng cái một, "Ngươi muốn nghe ta gọi tiền bối hay là ca ca?"

 

"Đương nhiên là ca ca," Minh Trạc vén rèm ở cuối hành lang lên, lại trở về căn điện đầy xác chết, "Tiền bối thì có gì lạ đâu? Chỉ cần lớn hơn ngươi, ai cũng làm tiền bối của ngươi được. Ta không muốn giống người ta."

 

Tiểu Lạc Tư nói: "Cách xưng hô trên đời chỉ có bấy nhiêu thôi, kiểu gì cũng trùng, chi bằng ngươi nói tên cho ta, ta gọi ngươi một cách độc nhất vô nhị."

 

Cậu không đồng ý ngay, vì cậu vẫn chưa biết ý đồ của Minh Trạc. Phủ Thiên Hải hôm nay rất kỳ lạ, họ ngang nhiên đi lại thế này mà chẳng gặp một Ngự vệ Thiên Hải nào. Có lẽ đúng như Minh Trạc nói, bọn họ đang ở trong một "cục diện" kỳ quái.

 

Tiểu Lạc Tư đi theo Minh Trạc, một là vì tu vi của Minh Trạc khó lường, vượt ngoài dự đoán; hai là vì Minh Trạc đã giải vây cho cậu giữa vòng vây của Á Phụ, lại còn bế cậu đang ngất xỉu vào trong, từ đầu đến cuối không hề làm hại cậu. Cậu nhớ ơn này, nhưng cũng biết rõ phải đề phòng người khác. Nếu Minh Trạc đối xử với cậu chỉ là nhất thời hứng thú, vậy cậu phải khiến Minh Trạc luôn cảm thấy cậu "thú vị", vì vậy cậu không thể quá nghe lời, cũng không thể quá xuôi theo.

 

"Biết tên là có thể gọi một cách độc nhất vô nhị sao?" Minh Trạc bước qua xác Á Phụ, phát hiện rèm và lối đi lúc đến đã biến mất, "Dù ngươi biết, cũng chỉ gọi ta bằng danh xưng tầm thường nhất."

 

Tiểu Lạc Tư hỏi: "Tầm thường nhất là danh xưng gì?"

 

Minh Trạc bảo: "Tự nghĩ đi."

 

"Ít nhất phải cho ta gợi ý chứ," Tiểu Lạc Tư cũng bước qua xác Á Phụ, "Nếu không thì đoán kiểu gì? Dù ta là ta, cũng chưa chắc đã hiểu rõ một ta khác."

 

Minh Trạc quay đầu lại, vẻ mặt thích thú: "Sao ngươi biết còn có một ngươi khác?"

 

"Ở đây chỉ có ngươi và ta, hai người muốn biến thành bốn người, vậy chẳng phải chỉ có thể là hai ngươi và hai ta sao?" Tiểu Lạc Tư cắn một miếng quả to, vẻ mặt vô hại, nhưng giọng điệu lại thoáng chút xảo trá quen thuộc với Minh Trạc, "Ngươi đeo nhẫn của ta, lại còn biết chú quyết cởi giáp của ta, lúc thì bảo ta lớn rồi chỉ biết cắn người, lúc lại nói ta còn nhỏ mà đã bá đạo. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một khả năng, đó là ngươi quen một ta khác."

 

Cậu ăn xong quả, thuận tay nhét lõi vào miệng Tiểu Lạc Du: "Nếu nói gọi bằng danh xưng tầm thường nhất, để ta đoán xem, có phải ta vẫn luôn gọi ngươi là 'Thái tử' hoặc 'Quân chủ' không?"

 

Tiểu Ngự quân tóc bạc rối bời, áo choàng cũng khoác lệch lạc. Cậu còn chưa cao bằng Minh Trạc, nhưng khí thế đã bắt đầu lộ ra. Có câu 'ba tuổi thấy về già', Minh Trạc hơi ngẩng cằm, đôi mắt hổ phách như cười như không, khẽ hừ một tiếng: "Quả nhiên người đời nói không sai, một tên đạo tặc mạnh mẽ khó chơi, lúc nhỏ cũng sẽ mạnh mẽ khó chơi. Sao ngươi biết ta là Minh Trạc?"

Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu KhanhTác giả: Đường Tửu KhanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị                            Quyển 1: Bất Tri Ẩn   [Miếu Minh Công canh ba, mưa to như trút nước.]   Editor: Gấu Gầy   Canh ba, mưa như trút nước.   Sương mù dày đặc bao phủ núi non, một đoàn người đang lội mưa tiến về phía trước. Người dẫn đầu dáng vẻ mệt mỏi, bước đi loạng choạng, giống như một con rối giấy mỏng manh sắp bị gió mưa cuốn đi. Rối giấy xách một chiếc đèn lồng giấy trắng, ánh sáng le lói chiếu lên khuôn mặt gã, lộ ra đôi mắt dài và hẹp, hai má thoa phấn hồng, mặc y phục của người mai mối.   "Đưa dâu chứ có phải đưa tang đâu mà mặt mày ủ rũ thế?" Ông mai tỏ ra bất mãn. "Đây là chuyện vui, ai cũng phải vui vẻ lên cho ta."   Những người phía sau khiêng một chiếc kiệu hoa, mặt mày ủ ê, không giống đưa dâu mà giống như đưa đám. Tuy nhiên, ông mai đã lên tiếng, họ không dám không nghe, cả đám người cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo giữa cơn mưa, trông vô cùng quỷ dị.   Ông mai dầm mưa, tâm trạng không tốt, thấy họ cười khó coi như vậy thì mỉa mai: "Mấy năm nay hạn hán… Editor: Gấu Gầy [Khúc Song Thần (1)] Minh Trạc đi tuần tra trong phủ đệ Thiên Hải, theo sau là Tiểu Lạc Tư và Tiểu Lạc Du. Tiểu Lạc Tư đang đói bụng, nhặt được một quả từ miếu thần nhỏ ven đường, vừa lau quả vừa hỏi: "Ngươi vừa nói bốn người là bốn người nào? Ở đây ngoài ngươi và ta, còn có ai khác sao? 'Cục diện' là gì?" Tiểu Lạc Tư lau sạch quả, đang định cho vào miệng thì bị Minh Trạc chặn lại. Minh Trạc cắn một miếng, vị chua chát, y nhăn mũi, qua loa trả lời: "Không có ai khác, ngươi và ta chính là bốn người." "Thật ra ta cũng học sơ qua tính toán, phân biệt được một hai ba..." Tiểu Lạc Tư cúi đầu, nhìn quả bị nhét lại vào tay, trên đó thiếu một miếng không to không nhỏ, ngay chính giữa, "Ngươi không ăn nữa à?" Minh Trạc đáp: "Ta cắn miếng đó, không phải vì ta muốn ăn." Tiểu Lạc Tư không có đao trong tay, lập tức trở nên hiểu chuyện, gật đầu nói: "Ta biết, ngươi cảm thấy mọi thứ trong 'cục diện' này đều không bình thường, sợ ta ăn bậy ăn bạ rồi đau bụng, nên muốn nếm thử cho ta. Vậy tiền bối, ca ca, người tốt à, quả này ta ăn được chưa?" Cậu ứng biến linh hoạt, biết co biết duỗi, là một tiểu hồ ly rất thông minh. Tuy cậu mất đao, lại bị tháo giáp, nhưng đi theo Minh Trạc không hề sốt ruột. Hai người mới ở gần nhau nửa ngày, cậu đã biết cách "vuốt lông" thế nào. "Ngươi gọi ta là gì?" Minh Trạc chắp tay sau lưng, bóp khớp ngón trỏ, trên đó có nhẫn xích Ngự quân. Y không quay đầu lại, vẻ mặt vừa gian xảo vừa hài lòng: "Gọi thêm vài tiếng nữa, gọi to lên chút." "Ta gọi ngươi ba tiếng," Tiểu Lạc Tư cân nhắc mức độ thân mật của từng cách gọi, thử từng cái một, "Ngươi muốn nghe ta gọi tiền bối hay là ca ca?" "Đương nhiên là ca ca," Minh Trạc vén rèm ở cuối hành lang lên, lại trở về căn điện đầy xác chết, "Tiền bối thì có gì lạ đâu? Chỉ cần lớn hơn ngươi, ai cũng làm tiền bối của ngươi được. Ta không muốn giống người ta." Tiểu Lạc Tư nói: "Cách xưng hô trên đời chỉ có bấy nhiêu thôi, kiểu gì cũng trùng, chi bằng ngươi nói tên cho ta, ta gọi ngươi một cách độc nhất vô nhị." Cậu không đồng ý ngay, vì cậu vẫn chưa biết ý đồ của Minh Trạc. Phủ Thiên Hải hôm nay rất kỳ lạ, họ ngang nhiên đi lại thế này mà chẳng gặp một Ngự vệ Thiên Hải nào. Có lẽ đúng như Minh Trạc nói, bọn họ đang ở trong một "cục diện" kỳ quái. Tiểu Lạc Tư đi theo Minh Trạc, một là vì tu vi của Minh Trạc khó lường, vượt ngoài dự đoán; hai là vì Minh Trạc đã giải vây cho cậu giữa vòng vây của Á Phụ, lại còn bế cậu đang ngất xỉu vào trong, từ đầu đến cuối không hề làm hại cậu. Cậu nhớ ơn này, nhưng cũng biết rõ phải đề phòng người khác. Nếu Minh Trạc đối xử với cậu chỉ là nhất thời hứng thú, vậy cậu phải khiến Minh Trạc luôn cảm thấy cậu "thú vị", vì vậy cậu không thể quá nghe lời, cũng không thể quá xuôi theo. "Biết tên là có thể gọi một cách độc nhất vô nhị sao?" Minh Trạc bước qua xác Á Phụ, phát hiện rèm và lối đi lúc đến đã biến mất, "Dù ngươi biết, cũng chỉ gọi ta bằng danh xưng tầm thường nhất." Tiểu Lạc Tư hỏi: "Tầm thường nhất là danh xưng gì?" Minh Trạc bảo: "Tự nghĩ đi." "Ít nhất phải cho ta gợi ý chứ," Tiểu Lạc Tư cũng bước qua xác Á Phụ, "Nếu không thì đoán kiểu gì? Dù ta là ta, cũng chưa chắc đã hiểu rõ một ta khác." Minh Trạc quay đầu lại, vẻ mặt thích thú: "Sao ngươi biết còn có một ngươi khác?" "Ở đây chỉ có ngươi và ta, hai người muốn biến thành bốn người, vậy chẳng phải chỉ có thể là hai ngươi và hai ta sao?" Tiểu Lạc Tư cắn một miếng quả to, vẻ mặt vô hại, nhưng giọng điệu lại thoáng chút xảo trá quen thuộc với Minh Trạc, "Ngươi đeo nhẫn của ta, lại còn biết chú quyết cởi giáp của ta, lúc thì bảo ta lớn rồi chỉ biết cắn người, lúc lại nói ta còn nhỏ mà đã bá đạo. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một khả năng, đó là ngươi quen một ta khác." Cậu ăn xong quả, thuận tay nhét lõi vào miệng Tiểu Lạc Du: "Nếu nói gọi bằng danh xưng tầm thường nhất, để ta đoán xem, có phải ta vẫn luôn gọi ngươi là 'Thái tử' hoặc 'Quân chủ' không?" Tiểu Ngự quân tóc bạc rối bời, áo choàng cũng khoác lệch lạc. Cậu còn chưa cao bằng Minh Trạc, nhưng khí thế đã bắt đầu lộ ra. Có câu 'ba tuổi thấy về già', Minh Trạc hơi ngẩng cằm, đôi mắt hổ phách như cười như không, khẽ hừ một tiếng: "Quả nhiên người đời nói không sai, một tên đạo tặc mạnh mẽ khó chơi, lúc nhỏ cũng sẽ mạnh mẽ khó chơi. Sao ngươi biết ta là Minh Trạc?"

Chương 120