"Ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Thây chất thành núi, máu chảy thành sông."
"Ngươi vì cái gì mà đến?"
"Giết người mà tới."
"Tịnh Lâm." Chân Phật thương xót mà rũ mắt, "Quay đầu lại là bờ."
Tịnh Lâm ngẩng đầu lên, toàn thân tản ra nhiệt khí.
Edit: Huyên
Mùa hè nóng bức không thể chịu nổi, nhất là sau khi ăn cơm trưa xong, không khí xung quanh yên tĩnh làm người ta cũng lơ mơ trong cái không gian như lồng hấp này.
Nguyễn Thắng Lợi đội mũ rơm đã có vết mòn, tay cầm cần câu híp mắt nhìn mặt nước trên ao cá.
Quyển 1: Bất Tri Ẩn
[Miếu Minh Công canh ba, mưa to như trút nước.]
Editor: Gấu Gầy
Vào trong Nam mới biết màn thầu có nhân, trước giờ chỉ ăn bánh đặc ruột.
Hồi bé toàn ở nhà ông bà ngoại, tại một con xóm nhỏ giáp ranh Tây Bắc.
Bà ngoại nấu đồ bột đảm lắm, nào màn thầu nào bánh bao nào bánh nướng đều là chuyện nhỏ.
“Số 01AE86, tên là Thời Sơn Duyên, chiều cao 189cm, cân nặng 82kg.
Năm 2160, thông qua thử nghiệm Hắc Báo được đưa vào lực lượng quân đội đặc biệt, năm 2162 bị trục xuất khỏi quân đội và bị giam giữ tại nhà giam Quang Đồng.
[1]
Trời đêm rét đậm, gió tuyết kéo đến. Cờ treo của tửu quán tung bay, mành lều tán loạn.
Thanh Niểu vội vàng búi tóc, phủ thêm áo tơi bước ra ngoài tháo cờ rượu xuống.
“Kiến Hưng vương Thẩm Vệ binh bại tại sông Trà Thạch phía đông bắc, tuyến Đôn Châu lập tức rơi vào tay giặc, ba vạn quân sĩ bị chôn sống trong hố trời Trà Thạch. Ngươi cũng ở trong đó, vì sao chỉ mỗi ngươi sống sót?”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên tan rã, y không trả lời.
“Mấy ngày trước ‘Hình Thiên[1]’ đã tấn công hệ thống Chủ Thần.” Ẩn Sĩ ngồi ngay ngắn trong quán trà, trên cổ áo của chiếc áo tay rộng để lộ ra vết thương đã được băng bó: “Chết mất năm mươi, sáu mươi người.”
1.