Tác giả:

Ngày của Nick Dunne Khi nghĩ đến vợ mình, tôi thường nghĩ tới cái đầu của cô ấy. Trước hết là dáng hình của nó. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, gáy cô ấy là hình ảnh đập vào mắt tôi trước tiên và các góc cạnh của nó có gì đó thật duyên dáng. Tựa như một hạt ngô bóng bẩy, cứng cáp hay một hóa thạch dưới lòng sông. Dưới thời Victoria, hình dáng như vậy sẽ được thán tụng là tuyệt đẹp. Các bạn hẳn có thể hình dung một cách dễ dàng. Dù ở bất cứ nơi đâu, tôi đều nhận ra đầu cô ấy. Và cả những gì đang diễn ra trong đó. Tôi cũng quan tâm tới suy nghĩ của cô ấy nữa. Bộ não, tất cả các nếp nhăn, và dòng chảy suy nghĩ lan chạy qua những nếp nhăn đó, chằng chịt như chân rết. Giống như một đứa trẻ, tôi mường tượng rằng mình đang hé mở hộp sọ của vợ, gỡ bộ não ra và nghiên cứu nó, cố gắng để bắt kịp và tóm chặt lấy những suy nghĩ của cô ấy. Em đang nghĩ gì vậy, Amy? Đó là câu hỏi mà tôi vẫn thường đặt ra trong suốt cuộc hôn nhân của mình, một cách âm thầm và không phải dành cho người có thể trả lời được.…

Chương 51: Nick Dunne

Gone Girl - Cô Gái Mất TíchTác giả: Gillian FlynnTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNgày của Nick Dunne Khi nghĩ đến vợ mình, tôi thường nghĩ tới cái đầu của cô ấy. Trước hết là dáng hình của nó. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, gáy cô ấy là hình ảnh đập vào mắt tôi trước tiên và các góc cạnh của nó có gì đó thật duyên dáng. Tựa như một hạt ngô bóng bẩy, cứng cáp hay một hóa thạch dưới lòng sông. Dưới thời Victoria, hình dáng như vậy sẽ được thán tụng là tuyệt đẹp. Các bạn hẳn có thể hình dung một cách dễ dàng. Dù ở bất cứ nơi đâu, tôi đều nhận ra đầu cô ấy. Và cả những gì đang diễn ra trong đó. Tôi cũng quan tâm tới suy nghĩ của cô ấy nữa. Bộ não, tất cả các nếp nhăn, và dòng chảy suy nghĩ lan chạy qua những nếp nhăn đó, chằng chịt như chân rết. Giống như một đứa trẻ, tôi mường tượng rằng mình đang hé mở hộp sọ của vợ, gỡ bộ não ra và nghiên cứu nó, cố gắng để bắt kịp và tóm chặt lấy những suy nghĩ của cô ấy. Em đang nghĩ gì vậy, Amy? Đó là câu hỏi mà tôi vẫn thường đặt ra trong suốt cuộc hôn nhân của mình, một cách âm thầm và không phải dành cho người có thể trả lời được.… Ba mươi ba ngày trôi quaNgày như vô định và dài lê thê, thời gian trở thành một bức tường thành vây hãm. Một buổi sáng tháng Tám, tôi ra ngoài mua ít rau quả, rồi tôi về nhà và thấy Tanner đang ở trong phòng khách cùng với Boney và Gilpin. Trên bàn, trong chiếc túi nhựa đựng vật chứng, là một đoạn gậy dài chắc nịch, có những đường xẻ rãnh tinh xảo để cầm nắm."Chúng tôi đã phát hiện ra vật này ở dưới sông sau nhà anh ngay trong lần tìm kiếm đầu tiên đó." Boney nói. "Lúc ấy trông nó không giống bất cứ vật gì cả, quả thực là vậy. Chỉ là một vật gì đó nổi lềnh bềnh khá kỳ quặc ở ven bờ sông, nhưng chúng tôi giữ lại mọi thứ trong các cuộc tìm kiếm như vậy. Sau khi anh cho chúng tôi biết về con rối Punch và Judy, vật này trở nên có nghĩa. Vậy nên chúng tôi đã đưa cho đội khám nghiệm kiểm tra.""Rồi sao?" Tôi hỏi, giọng lạc đi.Boney đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng cô ta có vẻ buồn. "Chúng tôi đã phát hiện thấy máu của Amy ở trên nó. Vụ án này giờ đã được nhận định là một vụ cố ý mưu sát. Và chúng tôi cho rằng chắc chắn đây là hung khí giết người.""Thôi nào, Rhonda!""Đã đến lúc rồi, Nick ạ." Cô ta nói. "Đến lúc rồi."Vậy là phần tiếp theo đã bắt đầu.

Ba mươi ba ngày trôi qua

Ngày như vô định và dài lê thê, thời gian trở thành một bức tường thành vây hãm. Một buổi sáng tháng Tám, tôi ra ngoài mua ít rau quả, rồi tôi về nhà và thấy Tanner đang ở trong phòng khách cùng với Boney và Gilpin. Trên bàn, trong chiếc túi nhựa đựng vật chứng, là một đoạn gậy dài chắc nịch, có những đường xẻ rãnh tinh xảo để cầm nắm.

"Chúng tôi đã phát hiện ra vật này ở dưới sông sau nhà anh ngay trong lần tìm kiếm đầu tiên đó." Boney nói. "Lúc ấy trông nó không giống bất cứ vật gì cả, quả thực là vậy. Chỉ là một vật gì đó nổi lềnh bềnh khá kỳ quặc ở ven bờ sông, nhưng chúng tôi giữ lại mọi thứ trong các cuộc tìm kiếm như vậy. Sau khi anh cho chúng tôi biết về con rối Punch và Judy, vật này trở nên có nghĩa. Vậy nên chúng tôi đã đưa cho đội khám nghiệm kiểm tra."

"Rồi sao?" Tôi hỏi, giọng lạc đi.

Boney đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng cô ta có vẻ buồn. "Chúng tôi đã phát hiện thấy máu của Amy ở trên nó. Vụ án này giờ đã được nhận định là một vụ cố ý mưu sát. Và chúng tôi cho rằng chắc chắn đây là hung khí giết người."

"Thôi nào, Rhonda!"

"Đã đến lúc rồi, Nick ạ." Cô ta nói. "Đến lúc rồi."

Vậy là phần tiếp theo đã bắt đầu.

Gone Girl - Cô Gái Mất TíchTác giả: Gillian FlynnTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámNgày của Nick Dunne Khi nghĩ đến vợ mình, tôi thường nghĩ tới cái đầu của cô ấy. Trước hết là dáng hình của nó. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, gáy cô ấy là hình ảnh đập vào mắt tôi trước tiên và các góc cạnh của nó có gì đó thật duyên dáng. Tựa như một hạt ngô bóng bẩy, cứng cáp hay một hóa thạch dưới lòng sông. Dưới thời Victoria, hình dáng như vậy sẽ được thán tụng là tuyệt đẹp. Các bạn hẳn có thể hình dung một cách dễ dàng. Dù ở bất cứ nơi đâu, tôi đều nhận ra đầu cô ấy. Và cả những gì đang diễn ra trong đó. Tôi cũng quan tâm tới suy nghĩ của cô ấy nữa. Bộ não, tất cả các nếp nhăn, và dòng chảy suy nghĩ lan chạy qua những nếp nhăn đó, chằng chịt như chân rết. Giống như một đứa trẻ, tôi mường tượng rằng mình đang hé mở hộp sọ của vợ, gỡ bộ não ra và nghiên cứu nó, cố gắng để bắt kịp và tóm chặt lấy những suy nghĩ của cô ấy. Em đang nghĩ gì vậy, Amy? Đó là câu hỏi mà tôi vẫn thường đặt ra trong suốt cuộc hôn nhân của mình, một cách âm thầm và không phải dành cho người có thể trả lời được.… Ba mươi ba ngày trôi quaNgày như vô định và dài lê thê, thời gian trở thành một bức tường thành vây hãm. Một buổi sáng tháng Tám, tôi ra ngoài mua ít rau quả, rồi tôi về nhà và thấy Tanner đang ở trong phòng khách cùng với Boney và Gilpin. Trên bàn, trong chiếc túi nhựa đựng vật chứng, là một đoạn gậy dài chắc nịch, có những đường xẻ rãnh tinh xảo để cầm nắm."Chúng tôi đã phát hiện ra vật này ở dưới sông sau nhà anh ngay trong lần tìm kiếm đầu tiên đó." Boney nói. "Lúc ấy trông nó không giống bất cứ vật gì cả, quả thực là vậy. Chỉ là một vật gì đó nổi lềnh bềnh khá kỳ quặc ở ven bờ sông, nhưng chúng tôi giữ lại mọi thứ trong các cuộc tìm kiếm như vậy. Sau khi anh cho chúng tôi biết về con rối Punch và Judy, vật này trở nên có nghĩa. Vậy nên chúng tôi đã đưa cho đội khám nghiệm kiểm tra.""Rồi sao?" Tôi hỏi, giọng lạc đi.Boney đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng cô ta có vẻ buồn. "Chúng tôi đã phát hiện thấy máu của Amy ở trên nó. Vụ án này giờ đã được nhận định là một vụ cố ý mưu sát. Và chúng tôi cho rằng chắc chắn đây là hung khí giết người.""Thôi nào, Rhonda!""Đã đến lúc rồi, Nick ạ." Cô ta nói. "Đến lúc rồi."Vậy là phần tiếp theo đã bắt đầu.

Chương 51: Nick Dunne