Đêm bên ngoài tối đen như mực, nhìn vào không thấy một ngôi sao nào, ngay cả trăng tròn cũng bị tầng tầng mây đen che kín, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua. Cuối cùng cũng viết xong. Tống Ngôn Trần ngồi trước máy tính, mơ mơ màng màng gõ xuống phím dấu chấm cuối cùng. Màn hình máy tính phản chiếu lên mắt kính của cậu, thoạt nhìn càng khiến khuôn mặt cậu thêm phần tái nhợt ốm yếu, tựa như một búp bê sứ để người ta ngắm nhìn, làn da ở phần gò má chợt ửng lên vài phần ửng đỏ, vừa xinh đẹp vừa tinh xảo. Cửa sổ nửa mở rộng, thỉnh thoảng sẽ thổi vào vài luồng gió lạnh, ngay cả rèm cửa sổ cũng nhẹ nhàng di chuyển theo. Một đôi mắt đen nhánh núp sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trong phòng, giống như con rắn độc săn mồi, hai mắt gã dựng thẳng lên, như thể đang trong trạng thái cảnh giác. Gã gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, tham lam cùng si mê nhìn chằm chằm vào cặp đùi để lộ ra của đối phương, như thể đang thưởng thức bức tranh nổi tiếng thế giới.…

Truyện chữ