Vào mười giờ sáng ba ngày trước tôi và Kỷ Minh Khải đã ly hôn, thời điểm bước ra từ Cục Dân Chính tôi hít một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành, sau đó nói với hắn: “Cả đời này chúng ta sẽ không qua lại với nhau nữa, chồng cũ.” Hắn không thèm nhìn tôi, chỉ mở tờ giấy chứng nhận ly hôn ra, kế đó khép lại cất vào trong túi nói: “Được.” Song cũng vào buổi tối ba ngày sau, tôi và Kỷ Minh Khải lại cùng có mặt trên chiếc bàn ăn ở nhà ba mẹ tôi. Cả hai ngồi bên cạnh nhau, còn dùng chung một bát canh nữa. Bởi vì ba mẹ chưa biết chuyện hai đứa ly hôn, thế nên bọn họ lấy cớ “Được bạn tặng cho thịt bò tươi rói” để gọi Kỷ Minh Khải tới cùng nhau thưởng thức, còn thân mật mà bưng lên cho chàng rể một chén canh thịt bò nóng hôi hổi. Kỷ Minh Khải lễ phép nhận lấy, mẹ tôi chờ mong nhìn hắn hỏi: “Con thấy canh vừa ăn không?” Kiểu người như Kỷ Minh Khải biết cách lấy lòng người lớn nhất, hắn húp thêm một hớp lớn, sau đó cười với mẹ tôi: “Không mặn cũng không nhạt, tay nghề của mẹ rất tuyệt.” Thế…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...