*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy thì anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.” ——— “Tri Dịch, mau lên lầu xem chút đi! Phòng làm việc của cha cậu sắp tanh bành rồi.”
Vào mười giờ sáng ba ngày trước tôi và Kỷ Minh Khải đã ly hôn, thời điểm bước ra từ Cục Dân Chính tôi hít một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành, sau đó nói với hắn: “Cả đời này chúng ta sẽ không qua lại với nhau nữa, chồng cũ.”
Khi Lục Chiếu Thâm xuống tầng, đúng lúc bố hắn, Lục Quốc Nguyên, đi tới. Ông cố gắng nở nụ cười, xoa tay cười gượng, hạ giọng nói với Lục Chiếu Thâm: "Thiếu gia nhà họ Hứa đang ở trong xe."
Khi nào thì Tiểu Khởi mới lớn lên đây? Đây là câu hỏi mà bé Quyển Quyển bốn tuổi rưỡi đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm ra câu trả lời. Người lớn nói, chờ thêm chút nữa, Tiểu Khởi lớn hơn một chút sẽ không nghịch ngợm như vậy nữa.
Sau khi Lục Bắc Nghiêu về đến nhà, Thích Tích đã nấu cơm xong, đang ngồi dựa trên ghế sô pha chơi điện thoại. Thịt hến xào trứng, bắp cải xào lại thêm một nồi súp gà hầm khoai mỡ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Cháo 01 Năm nay Giang Nghiễn Hàn 24 tuổi, cha mẹ tặng anh một căn hộ làm quà sinh nhật.
Hỏi: Bạn có bí mật gì không thể để nửa kia biết hay không? Người dùng ẩn danh: Mỗi lần nhìn người ấy, tôi đều tự nói với chính mình đừng nên yêu người ấy thêm nữa. Thoải mái đi nào, chỉ là yêu đương mà thôi.
Hỏi: Bị đội nón xanh là loại cảm giác gì? Người ẩn danh: Không cần cảm ơn, bởi vì chẳng ai mời tôi nói.
Hạ Thanh Lâm trước giờ luôn rất may mắn. May đến nỗi khiến chính cậu cũng phải nghi ngờ rất có thể kiếp trước cậu đã cứu vớt cả hệ ngân hà.