Cả người Tây Du Ngạn vừa lạnh vừa đau, mí mắt nóng lên, cậu cố gắng mở to đôi mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ, đầu cũng choáng váng. Tây Du Ngạn chớp chớp đôi mắt, một giọt mồ hôi theo đó rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Cậu lại tiếp tục chớp mắt, lúc này mọi thứ mới rõ ràng hơn. Đây là một gian phòng chất củi, xung quanh tối tăm, không khí lạnh đến nỗi kết băng. Ánh trăng ảm đạm xuyên qua tầng cửa sổ giấy mỏng chiếu vào, ánh trăng phủ trên người cậu như là rải thêm một tầng sương lạnh. Tây Du Ngạn lạnh run cầm cập, cậu nhìn bộ quần áo cũ đơn bạc trên người, chỉ nghi hoặc chớp mắt một cái, rất nhanh sau đó giống như là không sao cả tiếp tục nhắm mắt, rồi một lần nữa nằm im trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn. Nhưng vào lúc này, một quyển sách từ đâu đó bỗng xuất hiện trong đầu cậu. Quyển sách bắt đầu lật từng trang từng trang, rất nhanh, cốt truyện chính đã in sâu vào trong đầu Tây Du Ngạn, rồi biến mất không thấy. Cậu đây là xuyên vào một quyển ngược văn có bối cảnh thời xưa, trở thành tổng thụ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...