Tác giả:

Nửa tháng trước, Cục Thiên Văn thông báo Bắc bán cầu sẽ đón trận mưa sao băng lớn nhất lịch sử. Chạng vạng ngày có mưa sao băng, một mình Lâm Gia đứng trên ban công nhà mình ngắm sao băng. Dường như tất cả mọi thứ trở nên kỳ quái bởi trận mưa sao băng này. Không ngừng có người đột ngột mất năng lực ngôn ngữ, chỉ biết nói Đúng và Không. Ban đầu số người mất năng lực ngôn ngữ không nhiều, người đầu tiên mất năng lực ngôn ngữ Lâm Gia quen biết là cấp dưới của cậu. Trong hội nghị báo cáo công việc, một giây trước hắn còn thề son sắt sẽ đạt mục tiêu quý sau, giây tiếp theo đột ngột ngất xỉu. Không đợi mọi người hoảng hồn tới gần xem xét, hắn đã tự đứng dậy, mặt mày hớn hở thay bằng biểu cảm cứng đơ, gương mặt không chút huyết sắc, hỏi cái gì cũng chỉ đáp ‘Đúng’ hoặc ‘Không’, làm hội nghị không thể tiếp tục tiến hành. Dần dà, công ty càng ngày càng xuất hiện nhiều người bị như vậy. Thiếu nhân viên, công ty điêu đứng, hao tổn càng lúc càng lớn. Xã hội cũng thế. Khủng hoảng, bất an, cảm xúc…

Truyện chữ