Lúc leo lên cầu thang, lũ trẻ đùn đẩy nhau không đứa nào chịu cầm bì thư. Tới đỉnh cầu thang, Lydia lợi dụng chiều cao dúi bì thư vào quần yếm của Christopher. Christopher giật phắt bì thư ra, và cố ấn nó vào tay Natalie. “Này, Natty,” nó nói. “Đưa cho bố đi.” Natalie lắc đầu nguầy nguậy khiến tóc quật ửng hồng hai má. Cô bé đan ngón tay lại phía sau lưng. Christopher nhét bì thư vào sau những chú vịt con màu vàng trên váy em gái. Mắt Natalie ngấn nước, và khi bố Daniel Hilliard vừa mở cửa, cô bé liền bật khóc ngon lành. Anh cúi xuống bế con gái lên. “Sao lúc nào các con cũng trêu em khóc thế?” anh hỏi hai đứa lớn. Lydia ngó lơ chỗ khác. Christopher đỏ mặt thẹn thùng. “Con xin lỗi,” hai đứa đồng thanh. Daniel bế Natalie qua sảnh vào bếp rồi đặt cô bé ngồi xuống mép bàn. Nghe thấy tiếng giấy sột soạt khe khẽ trong váy cô bé, anh thọc tay vào sau những chú vịt con màu vàng để rút thư ra. “À ha,” anh kêu lên. “Lại thư của Ngòi bút Độc địa. Thế mẹ các con giờ thế nào?” “Cảm ơn bố, mẹ rất…
Tác giả: