Trong khoảnh khắc nháy mắt, Tống Hi không biết mình nên đi nơi nào. Hắn là dược nhân của cha nuôi, nhưng mà cha nuôi đã chết rồi. Bầu trời ngày càng âm trầm, lên gió, xen lẫn theo hạt tuyết thật nhỏ. Lúc này mới là tháng 10 mà thôi, mà lịch âm cũng mới tháng 8. Chẳng lẽ thật sự giống như là cha nuôi đã nói, cần thay đổi thời tiết sao? Cha nuôi là một kỳ nhân, mười tuổi mở thiên nhãn, bị một lão đạo thu làm đệ tử mang ra thôn. Ba mươi năm sau trở về mù một đôi mắt, gãy không biết bao nhiêu tuổi thọ, cho dù có dược nhân có thân thể thuần dương tiên thiên như hắn cũng khó khăn lắm mới sống thêm được mười lăm năm. Cửa mở, một lão nhân lôi thôi đứng bên ngoài. Tống Hi lẳng lặng đối diện với người nọ. Năm đó chính là lão đầu này đem hắn đưa tới bên người cha nuôi, mỗi ngày một viên thuốc ba ngày một lần thuốc tắm bảy ngày phóng một lần máu, suốt mười lăm năm. Thật lâu sau lão nhân thở dài một hơi, buông một cái túi nhỏ, nói: - Đây là hắn để lại cho cậu, sau này cậu tự thu xếp ổn thỏa đi!…
Tác giả: