Tác giả:

“Gần đây có rất ít phim bắt đầu quay.” “Năm nay, số đoàn làm phim ở thành phố điện ảnh chỉ bằng một nửa so với trước đây.” “Gần đây có rất nhiều diễn viên phải thắt lưng buộc bụng mà sống.” “Chúng tôi cũng vậy...!tiền trả góp nhà tháng tới của tôi vẫn chưa có đâu.” “Gần đây tôi chẳng kiếm được tài nguyên nào.” ... Giải trí Tinh Diệu, một vài nhân viên đang trò chuyện, vừa nói vừa than thở cuộc sống quá khó khăn. Vài năm trước, trong ngành đã bắt đầu nói về mùa ngủ đông của ngành điện ảnh, nhưng lúc đó Tinh Diệu vẫn còn ổn, nhưng năm nay...!thực sự không dễ dàng gì. Trước đây, bọn họ đều tràn đầy tham vọng, nghĩ thu nhập trong tương lai sẽ tăng gấp đôi, nhưng kết quả là gì? Trong những năm qua, thu nhập của họ không tăng mà còn giảm, thậm chí còn không đủ tiền trả góp nhà. Một nhóm người than ngắn thở dài, nói được một lúc thì một người quản lý nói: “Bây giờ hình như chỉ có người của Tô Hướng Dương mới có phim để nhận?” “Đúng vậy...!người của anh ta diễn xuất tốt, giá cũng rẻ, các đạo…

Chương 23: Chương 23

Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần ChúngTác giả: Quyết TuyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Gần đây có rất ít phim bắt đầu quay.” “Năm nay, số đoàn làm phim ở thành phố điện ảnh chỉ bằng một nửa so với trước đây.” “Gần đây có rất nhiều diễn viên phải thắt lưng buộc bụng mà sống.” “Chúng tôi cũng vậy...!tiền trả góp nhà tháng tới của tôi vẫn chưa có đâu.” “Gần đây tôi chẳng kiếm được tài nguyên nào.” ... Giải trí Tinh Diệu, một vài nhân viên đang trò chuyện, vừa nói vừa than thở cuộc sống quá khó khăn. Vài năm trước, trong ngành đã bắt đầu nói về mùa ngủ đông của ngành điện ảnh, nhưng lúc đó Tinh Diệu vẫn còn ổn, nhưng năm nay...!thực sự không dễ dàng gì. Trước đây, bọn họ đều tràn đầy tham vọng, nghĩ thu nhập trong tương lai sẽ tăng gấp đôi, nhưng kết quả là gì? Trong những năm qua, thu nhập của họ không tăng mà còn giảm, thậm chí còn không đủ tiền trả góp nhà. Một nhóm người than ngắn thở dài, nói được một lúc thì một người quản lý nói: “Bây giờ hình như chỉ có người của Tô Hướng Dương mới có phim để nhận?” “Đúng vậy...!người của anh ta diễn xuất tốt, giá cũng rẻ, các đạo… Ngôi miếu đó thật sự không phải nơi dành cho người ở, không có điện nước thì thôi đi, còn rất nhiều muỗi.Nếu không vì sợ bị bắt trở về, lo lắng chưa có thu nhập mà đã miệng ăn núi lở, hắn đã không ở đó.Thỏa thuận xong, Tô Hướng Dương hỏi Quý Vệ Ngôn có gì cần thu dọn gì không.Quý Vệ Ngôn nói: "Không có gì cần thu dọn."Không có gì cần thu dọn? Quý Vệ Ngôn ở miếu không có chăn gối? Tô Hướng Dương có chút sững sờ, sau đó cười bói: "Vậy cậu lên xe đi, tôi chở cậu về nhà."Chiếc xe đạp của Tô Hướng Dương có yên sau khá rộng, nhưng là sắt, ngồi không thoải mái.Thấy Quý Vệ Ngôn ngồi ổn định, Tô Hướng Dương nói: "Lần sau về tôi sẽ làm đệm ngồi, để cậu ngồi thoải mái hơn.""Ừ." Quý Vệ Ngôn lạnh lùng đáp, hai tay nắm chặt lò xo dưới yên xe, không chạm vào Tô Hướng Dương.Quý Vệ Ngôn đến trấn Trường Khê chưa lâu, từ khi bỏ nhà ra đi, hắn bắt nhiều một chuyến xe không cần dùng đến chứng minh thư, cuối cùng xuống xe ở trấn Trường Khê.Lúc đi chỉ mang theo chứng minh thư, một bộ quần áo và năm trăm tệ, không có gì khác.Khách sạn đắt đỏ, cần chứng minh thư, hắn sợ dùng chứng minh thư sẽ bị phát hiện, không dám ở.Nhà cho thuê ở thị trấn khá ít, giá lại cao, thuê phòng và đặt cọc xong, sẽ hết tiền luôn.Ra ngoài mọi thứ đều tốn tiền, năm trăm tệ chẳng là gì, hắn không dám tiêu xài lung tung.Hắn chưa nghĩ tới chuyện thuê phòng ở nông thôn, nhưng dù có nghĩ cũng vô ích, hắn nói chuyện với dân làng, hắn là người ngoài thôn, bọn họ không tin tưởng, không muốn cho thuê.Không có thu nhập, sợ dùng hết tiền, hắn quyết định ở trong miếu, định tìm việc rồi mới đổi chỗ ở.Nhưng việc lại không dễ tìm.Tô Hướng Dương bất ngờ chạy đến nói chuyện, muốn cho hắn thuê phòng, đối với hắn là một kinh hỉ bất ngờ.Nhưng hắn cảm thấy mình có chút dơ, sợ Tô Hướng Dương chán ghét.Tô Hướng Dương mười tám tuổi khỏe mạnh, xe đạp chạy nhanh trên con đường làng dài hẹp, Quý Vệ Ngôn thấy càng lúc càng đi xa thị trấn, cũng hiểu tại sao Tô Hướng Dương đồng ý cho thuê một trăm tệ một tháng, còn bao điện nước.Nơi xa xôi thế này, ai mà tới thuê nhà chứ!Tô Hướng Dương về đến nhà, nhìn thấy cửa mở, chắc mẹ đã dậy nấu cơm.Anh dẫn xe vào nhà.Nhà không có bậc cửa, nhưng cửa mới xây không có ngạch cửa.Bên ngoài ngôi nhà không quét vôi, nhưng bên trong nhà có quét vôi trắng, nền xi măng.

Ngôi miếu đó thật sự không phải nơi dành cho người ở, không có điện nước thì thôi đi, còn rất nhiều muỗi.

Nếu không vì sợ bị bắt trở về, lo lắng chưa có thu nhập mà đã miệng ăn núi lở, hắn đã không ở đó.

Thỏa thuận xong, Tô Hướng Dương hỏi Quý Vệ Ngôn có gì cần thu dọn gì không.

Quý Vệ Ngôn nói: "Không có gì cần thu dọn.

"

Không có gì cần thu dọn? Quý Vệ Ngôn ở miếu không có chăn gối? Tô Hướng Dương có chút sững sờ, sau đó cười bói: "Vậy cậu lên xe đi, tôi chở cậu về nhà.

"

Chiếc xe đạp của Tô Hướng Dương có yên sau khá rộng, nhưng là sắt, ngồi không thoải mái.

Thấy Quý Vệ Ngôn ngồi ổn định, Tô Hướng Dương nói: "Lần sau về tôi sẽ làm đệm ngồi, để cậu ngồi thoải mái hơn.

"

"Ừ.

" Quý Vệ Ngôn lạnh lùng đáp, hai tay nắm chặt lò xo dưới yên xe, không chạm vào Tô Hướng Dương.

Quý Vệ Ngôn đến trấn Trường Khê chưa lâu, từ khi bỏ nhà ra đi, hắn bắt nhiều một chuyến xe không cần dùng đến chứng minh thư, cuối cùng xuống xe ở trấn Trường Khê.

Lúc đi chỉ mang theo chứng minh thư, một bộ quần áo và năm trăm tệ, không có gì khác.

Khách sạn đắt đỏ, cần chứng minh thư, hắn sợ dùng chứng minh thư sẽ bị phát hiện, không dám ở.

Nhà cho thuê ở thị trấn khá ít, giá lại cao, thuê phòng và đặt cọc xong, sẽ hết tiền luôn.

Ra ngoài mọi thứ đều tốn tiền, năm trăm tệ chẳng là gì, hắn không dám tiêu xài lung tung.

Hắn chưa nghĩ tới chuyện thuê phòng ở nông thôn, nhưng dù có nghĩ cũng vô ích, hắn nói chuyện với dân làng, hắn là người ngoài thôn, bọn họ không tin tưởng, không muốn cho thuê.

Không có thu nhập, sợ dùng hết tiền, hắn quyết định ở trong miếu, định tìm việc rồi mới đổi chỗ ở.

Nhưng việc lại không dễ tìm.

Tô Hướng Dương bất ngờ chạy đến nói chuyện, muốn cho hắn thuê phòng, đối với hắn là một kinh hỉ bất ngờ.

Nhưng hắn cảm thấy mình có chút dơ, sợ Tô Hướng Dương chán ghét.

Tô Hướng Dương mười tám tuổi khỏe mạnh, xe đạp chạy nhanh trên con đường làng dài hẹp, Quý Vệ Ngôn thấy càng lúc càng đi xa thị trấn, cũng hiểu tại sao Tô Hướng Dương đồng ý cho thuê một trăm tệ một tháng, còn bao điện nước.

Nơi xa xôi thế này, ai mà tới thuê nhà chứ!

Tô Hướng Dương về đến nhà, nhìn thấy cửa mở, chắc mẹ đã dậy nấu cơm.

Anh dẫn xe vào nhà.

Nhà không có bậc cửa, nhưng cửa mới xây không có ngạch cửa.

Bên ngoài ngôi nhà không quét vôi, nhưng bên trong nhà có quét vôi trắng, nền xi măng.

Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần ChúngTác giả: Quyết TuyệtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Gần đây có rất ít phim bắt đầu quay.” “Năm nay, số đoàn làm phim ở thành phố điện ảnh chỉ bằng một nửa so với trước đây.” “Gần đây có rất nhiều diễn viên phải thắt lưng buộc bụng mà sống.” “Chúng tôi cũng vậy...!tiền trả góp nhà tháng tới của tôi vẫn chưa có đâu.” “Gần đây tôi chẳng kiếm được tài nguyên nào.” ... Giải trí Tinh Diệu, một vài nhân viên đang trò chuyện, vừa nói vừa than thở cuộc sống quá khó khăn. Vài năm trước, trong ngành đã bắt đầu nói về mùa ngủ đông của ngành điện ảnh, nhưng lúc đó Tinh Diệu vẫn còn ổn, nhưng năm nay...!thực sự không dễ dàng gì. Trước đây, bọn họ đều tràn đầy tham vọng, nghĩ thu nhập trong tương lai sẽ tăng gấp đôi, nhưng kết quả là gì? Trong những năm qua, thu nhập của họ không tăng mà còn giảm, thậm chí còn không đủ tiền trả góp nhà. Một nhóm người than ngắn thở dài, nói được một lúc thì một người quản lý nói: “Bây giờ hình như chỉ có người của Tô Hướng Dương mới có phim để nhận?” “Đúng vậy...!người của anh ta diễn xuất tốt, giá cũng rẻ, các đạo… Ngôi miếu đó thật sự không phải nơi dành cho người ở, không có điện nước thì thôi đi, còn rất nhiều muỗi.Nếu không vì sợ bị bắt trở về, lo lắng chưa có thu nhập mà đã miệng ăn núi lở, hắn đã không ở đó.Thỏa thuận xong, Tô Hướng Dương hỏi Quý Vệ Ngôn có gì cần thu dọn gì không.Quý Vệ Ngôn nói: "Không có gì cần thu dọn."Không có gì cần thu dọn? Quý Vệ Ngôn ở miếu không có chăn gối? Tô Hướng Dương có chút sững sờ, sau đó cười bói: "Vậy cậu lên xe đi, tôi chở cậu về nhà."Chiếc xe đạp của Tô Hướng Dương có yên sau khá rộng, nhưng là sắt, ngồi không thoải mái.Thấy Quý Vệ Ngôn ngồi ổn định, Tô Hướng Dương nói: "Lần sau về tôi sẽ làm đệm ngồi, để cậu ngồi thoải mái hơn.""Ừ." Quý Vệ Ngôn lạnh lùng đáp, hai tay nắm chặt lò xo dưới yên xe, không chạm vào Tô Hướng Dương.Quý Vệ Ngôn đến trấn Trường Khê chưa lâu, từ khi bỏ nhà ra đi, hắn bắt nhiều một chuyến xe không cần dùng đến chứng minh thư, cuối cùng xuống xe ở trấn Trường Khê.Lúc đi chỉ mang theo chứng minh thư, một bộ quần áo và năm trăm tệ, không có gì khác.Khách sạn đắt đỏ, cần chứng minh thư, hắn sợ dùng chứng minh thư sẽ bị phát hiện, không dám ở.Nhà cho thuê ở thị trấn khá ít, giá lại cao, thuê phòng và đặt cọc xong, sẽ hết tiền luôn.Ra ngoài mọi thứ đều tốn tiền, năm trăm tệ chẳng là gì, hắn không dám tiêu xài lung tung.Hắn chưa nghĩ tới chuyện thuê phòng ở nông thôn, nhưng dù có nghĩ cũng vô ích, hắn nói chuyện với dân làng, hắn là người ngoài thôn, bọn họ không tin tưởng, không muốn cho thuê.Không có thu nhập, sợ dùng hết tiền, hắn quyết định ở trong miếu, định tìm việc rồi mới đổi chỗ ở.Nhưng việc lại không dễ tìm.Tô Hướng Dương bất ngờ chạy đến nói chuyện, muốn cho hắn thuê phòng, đối với hắn là một kinh hỉ bất ngờ.Nhưng hắn cảm thấy mình có chút dơ, sợ Tô Hướng Dương chán ghét.Tô Hướng Dương mười tám tuổi khỏe mạnh, xe đạp chạy nhanh trên con đường làng dài hẹp, Quý Vệ Ngôn thấy càng lúc càng đi xa thị trấn, cũng hiểu tại sao Tô Hướng Dương đồng ý cho thuê một trăm tệ một tháng, còn bao điện nước.Nơi xa xôi thế này, ai mà tới thuê nhà chứ!Tô Hướng Dương về đến nhà, nhìn thấy cửa mở, chắc mẹ đã dậy nấu cơm.Anh dẫn xe vào nhà.Nhà không có bậc cửa, nhưng cửa mới xây không có ngạch cửa.Bên ngoài ngôi nhà không quét vôi, nhưng bên trong nhà có quét vôi trắng, nền xi măng.

Chương 23: Chương 23