Tác giả:

Chín giờ tối thứ Sáu, ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo. Lâm Miểu mặc đồng phục như các bồi bàn khác, len lỏi giữa đám đông bưng rượu đến từng phòng. Cậu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân hình cao gầy, nửa khuôn mặt ẩn sau khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Nhiều bồi bàn c*̃ng đeo khẩu trang như cậu. Đây là quyền tự do mà ông chủ "Mạc Sắc" cấp cho nhân viên. Tuy đây là chốn ăn chơi lớn nhất thành phố nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc anh tình tôi nguyện, khách VIP cỡ nào cũng không được ép buộc nhân viên. Để tránh những rắc rối không đáng có, nhân viên có thể che mặt mình lại. Quy định này chỉ mới ra gần đây. Nghe nói có khách uống say thấy bồi bàn đẹp quá nên không kiềm chế được mình, ôm người ta đòi lột quần. Hôm đó đúng lúc ông chủ có mặt, lập tức nổi nóng xông tới túm cổ áo tên ma men kia chửi xối xả: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!" "Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết…

Chương 45: Không muốn cậu kết hôn

Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường YênTác giả: Trường YênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngChín giờ tối thứ Sáu, ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo. Lâm Miểu mặc đồng phục như các bồi bàn khác, len lỏi giữa đám đông bưng rượu đến từng phòng. Cậu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân hình cao gầy, nửa khuôn mặt ẩn sau khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Nhiều bồi bàn c*̃ng đeo khẩu trang như cậu. Đây là quyền tự do mà ông chủ "Mạc Sắc" cấp cho nhân viên. Tuy đây là chốn ăn chơi lớn nhất thành phố nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc anh tình tôi nguyện, khách VIP cỡ nào cũng không được ép buộc nhân viên. Để tránh những rắc rối không đáng có, nhân viên có thể che mặt mình lại. Quy định này chỉ mới ra gần đây. Nghe nói có khách uống say thấy bồi bàn đẹp quá nên không kiềm chế được mình, ôm người ta đòi lột quần. Hôm đó đúng lúc ông chủ có mặt, lập tức nổi nóng xông tới túm cổ áo tên ma men kia chửi xối xả: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!" "Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết… Cũng không phải Lâm Miểu có ý định nghe lén.Cậu đi một hồi mới nhớ ra mình để quên ba lô ở nhà Hoắc Dữ Xuyên nên đành phải quay lại lấy.Đang định cầm ba lô đi thì nghe thấy tiếng cãi cọ trên lầu, cậu sợ Hoắc Dữ Xuyên chưa hết bệnh mà bị chọc giận phát sốt lần nữa, thế là lên lầu xem thử.Khi cậu đi tới cửa phòng thì nghe Lữ Hàm Tú nói Hoắc Dữ Xuyên sắp đính hôn với Triệu tiểu thư.Đầu óc Lâm Miểu lùng bùng, lập tức trống rỗng.Cậu ôm ba lô ngồi phịch xuống đất, ngay cả sức đứng dậy cũng không có."Lâm Miểu......" Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, đang định xuống giường thì thấy Lữ Hàm Tú tra hỏi Lâm Miểu: "Mày quyến rũ con trai tao đúng không? Đều tại mày hết!""Mẹ!" Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lập tức sa sầm, ngắt lời bà: "Chính con theo đuổi cậu ấy mà."Lâm Miểu bám khung cửa chậm chạp đứng dậy rồi lí nhí: "Cháu...... Cháu về trường......"Hoắc Dữ Xuyên sải bước tới nắm chặt tay cậu không cho cậu đi, sau đó quay sang bảo Lữ Hàm Tú: "Để con bảo Tiểu Trịnh đưa mẹ về trước."Lữ Hàm Tú nhìn trân trối hai bàn tay nắm chặt của họ, vẫn chưa chịu tin mà sốt ruột khuyên hắn: "Con nghe lời mẹ đi, nghĩ kỹ xem cái gì mới là quan trọng nhất.""Giờ cha con đang rất xem trọng con, còn bảo con thường xuyên về nhà nữa, nói con rất giỏi giang......""Công ty của con, nhà của con, khó khăn lắm chúng ta mới có được những thứ này đúng không?""Con còn trẻ, đừng vì cảm xúc nhất thời mà hại mình, sau này sẽ hối hận cho xem.""Mẹ không hại con đâu, nghe lời mẹ đi......"Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà gọi điện cho Tiểu Trịnh: "Đưa mẹ tôi về đi."Một lúc sau, Tiểu Trịnh lên lầu "cung kính" đưa Lữ Hàm Tú đi.Hoắc Dữ Xuyên kéo Lâm Miểu còn đang đờ đẫn vào phòng.Lâm Miểu nhìn hắn đóng cửa, đầu óc dần tỉnh táo lại. Cậu giật tay ra rồi buồn bã nói: "Tớ muốn về trường......"Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Không có gì muốn hỏi à?"Hỏi gì đây? Lâm Miểu ôm chặt ba lô trong ngực, bối rối nghĩ chẳng lẽ hỏi hắn sắp đính hôn với Triệu tiểu thư rồi à?Hỏi hắn sao không nói mình biết?Sao không để mình đi?Đính hôn nghĩa là sẽ kết hôn đúng không?Khi nào kết hôn?Sau khi kết hôn, Triệu tiểu thư có sống ở đây không?Vậy sau này cậu sẽ không đến đây nữa......Nhưng Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì liên quan gì tới cậu chứ?Có phải kết hôn rồi sẽ không quấn lấy cậu nữa không......Đầu ngón tay ấm áp vu.ốt ve má cậu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại khóc?""Tớ có khóc đâu......" Cậu đưa tay sờ má, chỉ thấy nước mắt dính đầy tay.Sao lại khóc chứ? Cậu nhìn sững lòng bàn tay ướt đẫm của mình, cứ nghĩ đến chuyện Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì cậu lại buồn tê tái, tựa như có người bóp chặt tim cậu đau nhói.Cậu nhớ lại năm lớp mười một, mẹ cậu bị bệnh phải uống rất nhiều thuốc, tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không chữa hết. Cha cậu muốn bán nhà nhưng mẹ cậu không chịu."Không chữa được đâu," bà nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mỉm cười yếu ớt với họ. Mái tóc dày trước kia chỉ còn lưa thưa vài sợi, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, "Đừng tốn tiền nữa, không cần đâu."Bà biết rõ nếu tiếp tục điều trị thì cả người lẫn của đều không còn, nhưng người sống vẫn phải sống.Ngày bà đi, cha cậu làm xong thủ tục ở bệnh viện thì đờ đẫn dắt cậu về nhà như người mất hồn.Đi được nửa đường, cha cậu đột nhiên bật khóc, khóc tê tâm liệt phế, nói mình đau lắm.Ông nói hối hận vì không bán nhà sớm hơn, nếu họ có tiền, có thật nhiều tiền thì mẹ cậu có thể đến bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, biết đâu bà sẽ khỏe lại......Ông ngồi bên vệ đường, đau đến nỗi cúi gập người, khóc rất lâu.Lâm Miểu cũng khóc theo, không biết ông đau ở đâu nên chỉ ngồi cạnh ông, khóc đến nỗi không mở mắt ra được.Cậu không biết phải làm gì, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện vẫn còn quanh quẩn trong mũi, làm thế nào cũng không quên được.Cậu vừa hoang mang vừa bất lực, đột nhiên rất nhớ Hoắc Dữ Xuyên, muốn Hoắc Dữ Xuyên ôm mình một lát.Giọng cậu chìm trong tiếng khóc, thút thít nói: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ mất mẹ rồi."Nhưng lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đã biến mất.Từ đó trở đi, ngày nào cha cậu cũng đau đáu kiếm tiền, thậm chí còn mơ giàu lên sau một đêm, nằm mơ cũng muốn. Ông bán nhà rồi hùn hạp với người khác đầu tư kinh doanh, mới đầu còn khả quan nhưng cuối cùng lại trắng tay.Lâm Miểu biết đây là rào cản mà cha mình không cách nào vượt qua. Mẹ cậu đi, dường như cha cậu cũng đi theo, thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm rồi đau đớn than khóc.Lâm Miểu không biết yêu một người là thế nào, nhưng cậu biết cha mình rất yêu mẹ mình, yêu đến mức khi nghĩ đến bà sẽ cười, cười rồi lại khóc.Mẹ cậu kể trước ngày cưới, cha cậu vui đến nỗi mất ngủ ba ngày liền, nửa đêm chạy bộ bị lũ chó trong xóm rượt theo la oai oái.Chẳng phải nên kết hôn với người mình thích sao?Sao Hoắc Dữ Xuyên nói thích cậu nhưng lại muốn kết hôn với người khác?Hết thích cậu rồi sao?Lâm Miểu đưa tay lau nước mắt rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu thích Triệu tiểu thư à?"Hoắc Dữ Xuyên nói: "Không thích."Lâm Miểu lại hỏi: "Vậy sao cậu muốn cưới cô ấy?"Hoắc Dữ Xuyên xoa khóe mắt đỏ bừng của cậu rồi hỏi: "Cậu quan tâm lắm à?"Sống mũi Lâm Miểu cay xè, nước mắt lại mất khống chế trào ra: "Cậu nói thích tớ mà......"Cậu cắn môi, thút thít nói: "Vậy, vậy sao có thể kết hôn với người khác được chứ?"Hoắc Dữ Xuyên lấy ba lô trong tay cậu ra đặt xuống giường rồi nhìn cậu hỏi: "Vậy cậu có thích tớ không?"Lâm Miểu cố mở to mắt, muốn kìm lại nước mắt nhưng vô ích.Những cảnh tượng quá khứ hệt như một bộ phim chiếu trong đầu cậu, Hoắc Dữ Xuyên mệt mỏi dựa vào vai cậu ngủ, cò kè mặc cả từ hai mươi năm xuống hai năm, vòng tay ấm áp khi thức dậy mỗi sáng, ban đêm ôm nhau ngủ......Chính Hoắc Dữ Xuyên nói dối mình mất ngủ, chính hắn nói "Tớ chỉ cần cậu ở bên tớ thôi".Chính hắn tỏ tình trước mà......Rốt cuộc Lâm Miểu không nhịn được nữa, nức nở hét lên: "Tớ không muốn cậu kết hôn!"Dường như Hoắc Dữ Xuyên đã hiểu ra gì đó nên tiến lại gần hỏi: "Tại sao?"Nước mắt Lâm Miểu càng rơi dữ hơn. Cậu bị Hoắc Dữ Xuyên dồn vào tường truy hỏi, tựa như phải có được câu trả lời mới thôi: "Sao cậu không muốn tớ kết hôn?""Nói tớ biết đi, tại sao?"Lâm Miểu khóc không thở nổi, lớn tiếng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật đáng ghét!"Cậu đưa tay ôm cổ Hoắc Dữ Xuyên rồi ngẩng mặt hôn hắn.

Cũng không phải Lâm Miểu có ý định nghe lén.

Cậu đi một hồi mới nhớ ra mình để quên ba lô ở nhà Hoắc Dữ Xuyên nên đành phải quay lại lấy.

Đang định cầm ba lô đi thì nghe thấy tiếng cãi cọ trên lầu, cậu sợ Hoắc Dữ Xuyên chưa hết bệnh mà bị chọc giận phát sốt lần nữa, thế là lên lầu xem thử.

Khi cậu đi tới cửa phòng thì nghe Lữ Hàm Tú nói Hoắc Dữ Xuyên sắp đính hôn với Triệu tiểu thư.

Đầu óc Lâm Miểu lùng bùng, lập tức trống rỗng.

Cậu ôm ba lô ngồi phịch xuống đất, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

"Lâm Miểu......" Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, đang định xuống giường thì thấy Lữ Hàm Tú tra hỏi Lâm Miểu: "Mày quyến rũ con trai tao đúng không? Đều tại mày hết!"

"Mẹ!" Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lập tức sa sầm, ngắt lời bà: "Chính con theo đuổi cậu ấy mà."

Lâm Miểu bám khung cửa chậm chạp đứng dậy rồi lí nhí: "Cháu...... Cháu về trường......"

Hoắc Dữ Xuyên sải bước tới nắm chặt tay cậu không cho cậu đi, sau đó quay sang bảo Lữ Hàm Tú: "Để con bảo Tiểu Trịnh đưa mẹ về trước."

Lữ Hàm Tú nhìn trân trối hai bàn tay nắm chặt của họ, vẫn chưa chịu tin mà sốt ruột khuyên hắn: "Con nghe lời mẹ đi, nghĩ kỹ xem cái gì mới là quan trọng nhất."

"Giờ cha con đang rất xem trọng con, còn bảo con thường xuyên về nhà nữa, nói con rất giỏi giang......"

"Công ty của con, nhà của con, khó khăn lắm chúng ta mới có được những thứ này đúng không?"

"Con còn trẻ, đừng vì cảm xúc nhất thời mà hại mình, sau này sẽ hối hận cho xem."

"Mẹ không hại con đâu, nghe lời mẹ đi......"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà gọi điện cho Tiểu Trịnh: "Đưa mẹ tôi về đi."

Một lúc sau, Tiểu Trịnh lên lầu "cung kính" đưa Lữ Hàm Tú đi.

Hoắc Dữ Xuyên kéo Lâm Miểu còn đang đờ đẫn vào phòng.

Lâm Miểu nhìn hắn đóng cửa, đầu óc dần tỉnh táo lại. Cậu giật tay ra rồi buồn bã nói: "Tớ muốn về trường......"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Không có gì muốn hỏi à?"

Hỏi gì đây? Lâm Miểu ôm chặt ba lô trong ngực, bối rối nghĩ chẳng lẽ hỏi hắn sắp đính hôn với Triệu tiểu thư rồi à?

Hỏi hắn sao không nói mình biết?

Sao không để mình đi?

Đính hôn nghĩa là sẽ kết hôn đúng không?

Khi nào kết hôn?

Sau khi kết hôn, Triệu tiểu thư có sống ở đây không?

Vậy sau này cậu sẽ không đến đây nữa......

Nhưng Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì liên quan gì tới cậu chứ?

Có phải kết hôn rồi sẽ không quấn lấy cậu nữa không......

Đầu ngón tay ấm áp vu.ốt ve má cậu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại khóc?"

"Tớ có khóc đâu......" Cậu đưa tay sờ má, chỉ thấy nước mắt dính đầy tay.

Sao lại khóc chứ? Cậu nhìn sững lòng bàn tay ướt đẫm của mình, cứ nghĩ đến chuyện Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì cậu lại buồn tê tái, tựa như có người bóp chặt tim cậu đau nhói.

Cậu nhớ lại năm lớp mười một, mẹ cậu bị bệnh phải uống rất nhiều thuốc, tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không chữa hết. Cha cậu muốn bán nhà nhưng mẹ cậu không chịu.

"Không chữa được đâu," bà nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mỉm cười yếu ớt với họ. Mái tóc dày trước kia chỉ còn lưa thưa vài sợi, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, "Đừng tốn tiền nữa, không cần đâu."

Bà biết rõ nếu tiếp tục điều trị thì cả người lẫn của đều không còn, nhưng người sống vẫn phải sống.

Ngày bà đi, cha cậu làm xong thủ tục ở bệnh viện thì đờ đẫn dắt cậu về nhà như người mất hồn.

Đi được nửa đường, cha cậu đột nhiên bật khóc, khóc tê tâm liệt phế, nói mình đau lắm.

Ông nói hối hận vì không bán nhà sớm hơn, nếu họ có tiền, có thật nhiều tiền thì mẹ cậu có thể đến bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, biết đâu bà sẽ khỏe lại......

Ông ngồi bên vệ đường, đau đến nỗi cúi gập người, khóc rất lâu.

Lâm Miểu cũng khóc theo, không biết ông đau ở đâu nên chỉ ngồi cạnh ông, khóc đến nỗi không mở mắt ra được.

Cậu không biết phải làm gì, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện vẫn còn quanh quẩn trong mũi, làm thế nào cũng không quên được.

Cậu vừa hoang mang vừa bất lực, đột nhiên rất nhớ Hoắc Dữ Xuyên, muốn Hoắc Dữ Xuyên ôm mình một lát.

Giọng cậu chìm trong tiếng khóc, thút thít nói: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ mất mẹ rồi."

Nhưng lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đã biến mất.

Từ đó trở đi, ngày nào cha cậu cũng đau đáu kiếm tiền, thậm chí còn mơ giàu lên sau một đêm, nằm mơ cũng muốn. Ông bán nhà rồi hùn hạp với người khác đầu tư kinh doanh, mới đầu còn khả quan nhưng cuối cùng lại trắng tay.

Lâm Miểu biết đây là rào cản mà cha mình không cách nào vượt qua. Mẹ cậu đi, dường như cha cậu cũng đi theo, thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm rồi đau đớn than khóc.

Lâm Miểu không biết yêu một người là thế nào, nhưng cậu biết cha mình rất yêu mẹ mình, yêu đến mức khi nghĩ đến bà sẽ cười, cười rồi lại khóc.

Mẹ cậu kể trước ngày cưới, cha cậu vui đến nỗi mất ngủ ba ngày liền, nửa đêm chạy bộ bị lũ chó trong xóm rượt theo la oai oái.

Chẳng phải nên kết hôn với người mình thích sao?

Sao Hoắc Dữ Xuyên nói thích cậu nhưng lại muốn kết hôn với người khác?

Hết thích cậu rồi sao?

Lâm Miểu đưa tay lau nước mắt rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu thích Triệu tiểu thư à?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Không thích."

Lâm Miểu lại hỏi: "Vậy sao cậu muốn cưới cô ấy?"

Hoắc Dữ Xuyên xoa khóe mắt đỏ bừng của cậu rồi hỏi: "Cậu quan tâm lắm à?"

Sống mũi Lâm Miểu cay xè, nước mắt lại mất khống chế trào ra: "Cậu nói thích tớ mà......"

Cậu cắn môi, thút thít nói: "Vậy, vậy sao có thể kết hôn với người khác được chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên lấy ba lô trong tay cậu ra đặt xuống giường rồi nhìn cậu hỏi: "Vậy cậu có thích tớ không?"

Lâm Miểu cố mở to mắt, muốn kìm lại nước mắt nhưng vô ích.

Những cảnh tượng quá khứ hệt như một bộ phim chiếu trong đầu cậu, Hoắc Dữ Xuyên mệt mỏi dựa vào vai cậu ngủ, cò kè mặc cả từ hai mươi năm xuống hai năm, vòng tay ấm áp khi thức dậy mỗi sáng, ban đêm ôm nhau ngủ......

Chính Hoắc Dữ Xuyên nói dối mình mất ngủ, chính hắn nói "Tớ chỉ cần cậu ở bên tớ thôi".

Chính hắn tỏ tình trước mà......

Rốt cuộc Lâm Miểu không nhịn được nữa, nức nở hét lên: "Tớ không muốn cậu kết hôn!"

Dường như Hoắc Dữ Xuyên đã hiểu ra gì đó nên tiến lại gần hỏi: "Tại sao?"

Nước mắt Lâm Miểu càng rơi dữ hơn. Cậu bị Hoắc Dữ Xuyên dồn vào tường truy hỏi, tựa như phải có được câu trả lời mới thôi: "Sao cậu không muốn tớ kết hôn?"

"Nói tớ biết đi, tại sao?"

Lâm Miểu khóc không thở nổi, lớn tiếng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật đáng ghét!"

Cậu đưa tay ôm cổ Hoắc Dữ Xuyên rồi ngẩng mặt hôn hắn.

Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường YênTác giả: Trường YênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngChín giờ tối thứ Sáu, ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo. Lâm Miểu mặc đồng phục như các bồi bàn khác, len lỏi giữa đám đông bưng rượu đến từng phòng. Cậu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân hình cao gầy, nửa khuôn mặt ẩn sau khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Nhiều bồi bàn c*̃ng đeo khẩu trang như cậu. Đây là quyền tự do mà ông chủ "Mạc Sắc" cấp cho nhân viên. Tuy đây là chốn ăn chơi lớn nhất thành phố nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc anh tình tôi nguyện, khách VIP cỡ nào cũng không được ép buộc nhân viên. Để tránh những rắc rối không đáng có, nhân viên có thể che mặt mình lại. Quy định này chỉ mới ra gần đây. Nghe nói có khách uống say thấy bồi bàn đẹp quá nên không kiềm chế được mình, ôm người ta đòi lột quần. Hôm đó đúng lúc ông chủ có mặt, lập tức nổi nóng xông tới túm cổ áo tên ma men kia chửi xối xả: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!" "Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết… Cũng không phải Lâm Miểu có ý định nghe lén.Cậu đi một hồi mới nhớ ra mình để quên ba lô ở nhà Hoắc Dữ Xuyên nên đành phải quay lại lấy.Đang định cầm ba lô đi thì nghe thấy tiếng cãi cọ trên lầu, cậu sợ Hoắc Dữ Xuyên chưa hết bệnh mà bị chọc giận phát sốt lần nữa, thế là lên lầu xem thử.Khi cậu đi tới cửa phòng thì nghe Lữ Hàm Tú nói Hoắc Dữ Xuyên sắp đính hôn với Triệu tiểu thư.Đầu óc Lâm Miểu lùng bùng, lập tức trống rỗng.Cậu ôm ba lô ngồi phịch xuống đất, ngay cả sức đứng dậy cũng không có."Lâm Miểu......" Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, đang định xuống giường thì thấy Lữ Hàm Tú tra hỏi Lâm Miểu: "Mày quyến rũ con trai tao đúng không? Đều tại mày hết!""Mẹ!" Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lập tức sa sầm, ngắt lời bà: "Chính con theo đuổi cậu ấy mà."Lâm Miểu bám khung cửa chậm chạp đứng dậy rồi lí nhí: "Cháu...... Cháu về trường......"Hoắc Dữ Xuyên sải bước tới nắm chặt tay cậu không cho cậu đi, sau đó quay sang bảo Lữ Hàm Tú: "Để con bảo Tiểu Trịnh đưa mẹ về trước."Lữ Hàm Tú nhìn trân trối hai bàn tay nắm chặt của họ, vẫn chưa chịu tin mà sốt ruột khuyên hắn: "Con nghe lời mẹ đi, nghĩ kỹ xem cái gì mới là quan trọng nhất.""Giờ cha con đang rất xem trọng con, còn bảo con thường xuyên về nhà nữa, nói con rất giỏi giang......""Công ty của con, nhà của con, khó khăn lắm chúng ta mới có được những thứ này đúng không?""Con còn trẻ, đừng vì cảm xúc nhất thời mà hại mình, sau này sẽ hối hận cho xem.""Mẹ không hại con đâu, nghe lời mẹ đi......"Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà gọi điện cho Tiểu Trịnh: "Đưa mẹ tôi về đi."Một lúc sau, Tiểu Trịnh lên lầu "cung kính" đưa Lữ Hàm Tú đi.Hoắc Dữ Xuyên kéo Lâm Miểu còn đang đờ đẫn vào phòng.Lâm Miểu nhìn hắn đóng cửa, đầu óc dần tỉnh táo lại. Cậu giật tay ra rồi buồn bã nói: "Tớ muốn về trường......"Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Không có gì muốn hỏi à?"Hỏi gì đây? Lâm Miểu ôm chặt ba lô trong ngực, bối rối nghĩ chẳng lẽ hỏi hắn sắp đính hôn với Triệu tiểu thư rồi à?Hỏi hắn sao không nói mình biết?Sao không để mình đi?Đính hôn nghĩa là sẽ kết hôn đúng không?Khi nào kết hôn?Sau khi kết hôn, Triệu tiểu thư có sống ở đây không?Vậy sau này cậu sẽ không đến đây nữa......Nhưng Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì liên quan gì tới cậu chứ?Có phải kết hôn rồi sẽ không quấn lấy cậu nữa không......Đầu ngón tay ấm áp vu.ốt ve má cậu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại khóc?""Tớ có khóc đâu......" Cậu đưa tay sờ má, chỉ thấy nước mắt dính đầy tay.Sao lại khóc chứ? Cậu nhìn sững lòng bàn tay ướt đẫm của mình, cứ nghĩ đến chuyện Hoắc Dữ Xuyên sắp kết hôn thì cậu lại buồn tê tái, tựa như có người bóp chặt tim cậu đau nhói.Cậu nhớ lại năm lớp mười một, mẹ cậu bị bệnh phải uống rất nhiều thuốc, tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không chữa hết. Cha cậu muốn bán nhà nhưng mẹ cậu không chịu."Không chữa được đâu," bà nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mỉm cười yếu ớt với họ. Mái tóc dày trước kia chỉ còn lưa thưa vài sợi, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, "Đừng tốn tiền nữa, không cần đâu."Bà biết rõ nếu tiếp tục điều trị thì cả người lẫn của đều không còn, nhưng người sống vẫn phải sống.Ngày bà đi, cha cậu làm xong thủ tục ở bệnh viện thì đờ đẫn dắt cậu về nhà như người mất hồn.Đi được nửa đường, cha cậu đột nhiên bật khóc, khóc tê tâm liệt phế, nói mình đau lắm.Ông nói hối hận vì không bán nhà sớm hơn, nếu họ có tiền, có thật nhiều tiền thì mẹ cậu có thể đến bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, biết đâu bà sẽ khỏe lại......Ông ngồi bên vệ đường, đau đến nỗi cúi gập người, khóc rất lâu.Lâm Miểu cũng khóc theo, không biết ông đau ở đâu nên chỉ ngồi cạnh ông, khóc đến nỗi không mở mắt ra được.Cậu không biết phải làm gì, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện vẫn còn quanh quẩn trong mũi, làm thế nào cũng không quên được.Cậu vừa hoang mang vừa bất lực, đột nhiên rất nhớ Hoắc Dữ Xuyên, muốn Hoắc Dữ Xuyên ôm mình một lát.Giọng cậu chìm trong tiếng khóc, thút thít nói: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ mất mẹ rồi."Nhưng lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đã biến mất.Từ đó trở đi, ngày nào cha cậu cũng đau đáu kiếm tiền, thậm chí còn mơ giàu lên sau một đêm, nằm mơ cũng muốn. Ông bán nhà rồi hùn hạp với người khác đầu tư kinh doanh, mới đầu còn khả quan nhưng cuối cùng lại trắng tay.Lâm Miểu biết đây là rào cản mà cha mình không cách nào vượt qua. Mẹ cậu đi, dường như cha cậu cũng đi theo, thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm rồi đau đớn than khóc.Lâm Miểu không biết yêu một người là thế nào, nhưng cậu biết cha mình rất yêu mẹ mình, yêu đến mức khi nghĩ đến bà sẽ cười, cười rồi lại khóc.Mẹ cậu kể trước ngày cưới, cha cậu vui đến nỗi mất ngủ ba ngày liền, nửa đêm chạy bộ bị lũ chó trong xóm rượt theo la oai oái.Chẳng phải nên kết hôn với người mình thích sao?Sao Hoắc Dữ Xuyên nói thích cậu nhưng lại muốn kết hôn với người khác?Hết thích cậu rồi sao?Lâm Miểu đưa tay lau nước mắt rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu thích Triệu tiểu thư à?"Hoắc Dữ Xuyên nói: "Không thích."Lâm Miểu lại hỏi: "Vậy sao cậu muốn cưới cô ấy?"Hoắc Dữ Xuyên xoa khóe mắt đỏ bừng của cậu rồi hỏi: "Cậu quan tâm lắm à?"Sống mũi Lâm Miểu cay xè, nước mắt lại mất khống chế trào ra: "Cậu nói thích tớ mà......"Cậu cắn môi, thút thít nói: "Vậy, vậy sao có thể kết hôn với người khác được chứ?"Hoắc Dữ Xuyên lấy ba lô trong tay cậu ra đặt xuống giường rồi nhìn cậu hỏi: "Vậy cậu có thích tớ không?"Lâm Miểu cố mở to mắt, muốn kìm lại nước mắt nhưng vô ích.Những cảnh tượng quá khứ hệt như một bộ phim chiếu trong đầu cậu, Hoắc Dữ Xuyên mệt mỏi dựa vào vai cậu ngủ, cò kè mặc cả từ hai mươi năm xuống hai năm, vòng tay ấm áp khi thức dậy mỗi sáng, ban đêm ôm nhau ngủ......Chính Hoắc Dữ Xuyên nói dối mình mất ngủ, chính hắn nói "Tớ chỉ cần cậu ở bên tớ thôi".Chính hắn tỏ tình trước mà......Rốt cuộc Lâm Miểu không nhịn được nữa, nức nở hét lên: "Tớ không muốn cậu kết hôn!"Dường như Hoắc Dữ Xuyên đã hiểu ra gì đó nên tiến lại gần hỏi: "Tại sao?"Nước mắt Lâm Miểu càng rơi dữ hơn. Cậu bị Hoắc Dữ Xuyên dồn vào tường truy hỏi, tựa như phải có được câu trả lời mới thôi: "Sao cậu không muốn tớ kết hôn?""Nói tớ biết đi, tại sao?"Lâm Miểu khóc không thở nổi, lớn tiếng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật đáng ghét!"Cậu đưa tay ôm cổ Hoắc Dữ Xuyên rồi ngẩng mặt hôn hắn.

Chương 45: Không muốn cậu kết hôn