Tướng quân rất đau đầu. Hắn từ thời niên thiếu đã nhận chức vị, chinh chiến sa trường ở thời điểm nguy cấp đều chưa từng đau đầu như vậy. Hắn giương mắt nhìn quanh gian phòng, đúng rồi, chỗ này là thanh lâu to nhất kinh thành, Nhiễm Túy Lâu.
Lạc Phong nằm trên nóc nhà nha môn, nhìn Lưu Vân sơn trang ở nơi xa, khẽ thở dài. Hai nha dịch đứng cửa thật là khó hiểu. “Lạc đại nhân đây là xảy ra chuyện gì? Cũng đã hơn nửa ngày rồi.” “Buổi sáng đại nhân trở về sắc mặt liền không tốt lắm.”
Mộ Dung Diễn đã chết, là bị kẻ thù ám toán, trọng thương mà chết. Đây là do Tôn Phóng, nhị đương gia của Sơn Hà Đổ Phường nói. Mặt mày hắn nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ trước linh đường đại đương gia Mộ Dung Diễn đốt tiền giấy, khóc rống không thôi.
Tôi đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, vừa khóc vừa mắng Triệu Viễn Phong. Gã khốn này hôm trước vừa đòi chia tay với tôi xong, hôm nay lại ngủ với tôi. Thấy tôi uống say dễ bắt nạt lắm đúng không?! Khốn kiếp!
Tác giả: Trường Yên Editor: Devil Lưu ý: Bản edit này chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ đăng trên hai trang wordpress, wattpad. Mình sẽ gọi Lạc Tầm Phong là hắn, Thẩm Chỉ Ngọc là y để mọi người dễ phân biệt.
Mặt đường phủ đầy tuyết, những cơn gió lạnh phả vào mặt. Giang Tự Hành mặc áo choàng thúc ngựa chạy nhanh trong tuyết. Sắc trời âm u như thể lại sắp có tuyết rơi. Trời càng lúc càng lạnh rồi, hắn nghĩ. Hắn nhìn lên thì thấy có một chiếc xe ngựa đang dừng phía trước.
Lục Nam Châu cầm điếu thuốc, tay áo sơmi xắn lên giữa cẳng tay, ngẩng đầu nhìn bầy gà líu ríu chạy bừa khắp núi, chẳng hiểu sao tim đập càng lúc càng nhanh.
Mùa hè tháng Bảy dài đằng đẵng, ánh nắng lưa thưa rọi xuống sông. Trúc xanh rậm rạp hai bên bờ, khi gió mát thổi qua lại nghe xào xạc. Mộc Khinh Ngôn để chân trần ngồi trên bờ, mặc cho dòng nước chảy qua mũi chân xua tan đi nóng bức.