Tô Đường đã hai ngày không được ăn cơm. Cậu vừa bị sa thải, số tiền anh trai để lại cũng bị lừa sạch. Là một Omega trắng trẻo, mềm mại, Tô Đường đẹp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến Alpha rơi vào trạng thái động d*c thụ động. Trước khi kết hôn, anh trai cậu từng dặn dò: con trai ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình, đừng ăn mặc quá bắt mắt. Vì thế, hiện tại cậu khoác lên mình những bộ đồ cũ kĩ, lôi thôi. Thêm vào đó, vì không có gì bỏ bụng, cậu gầy rộc, mặt mũi xanh xao, vàng vọt, còn cố tình bôi thêm mấy vết bẩn lên mặt. Không phải Tô Đường không muốn đi làm để tự nuôi sống bản thân, mà là vì Omega trời sinh thể chất yếu ớt. Cậu lại không thuộc kiểu người có ý chí vươn lên. Từ nhỏ đã được anh trai cưng chiều, bảo bọc, việc nặng nhọc như khuân gạch ngoài công trường thì không làm nổi, còn công việc văn phòng thì đầu óc chậm chạp, thường xuyên bị người khác lợi dụng, tính toán. Không chỉ chẳng kiếm được đồng nào, mà còn phải đền bù thiệt hại cho công ty. Vài lần như…
Chương 14: Ngoại Truyện 2: Tô Mịch (Hoàn toàn văn)
Bắt Cóc Được Anh Chồng Như ÝTác giả: Cố DiệcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcTô Đường đã hai ngày không được ăn cơm. Cậu vừa bị sa thải, số tiền anh trai để lại cũng bị lừa sạch. Là một Omega trắng trẻo, mềm mại, Tô Đường đẹp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến Alpha rơi vào trạng thái động d*c thụ động. Trước khi kết hôn, anh trai cậu từng dặn dò: con trai ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình, đừng ăn mặc quá bắt mắt. Vì thế, hiện tại cậu khoác lên mình những bộ đồ cũ kĩ, lôi thôi. Thêm vào đó, vì không có gì bỏ bụng, cậu gầy rộc, mặt mũi xanh xao, vàng vọt, còn cố tình bôi thêm mấy vết bẩn lên mặt. Không phải Tô Đường không muốn đi làm để tự nuôi sống bản thân, mà là vì Omega trời sinh thể chất yếu ớt. Cậu lại không thuộc kiểu người có ý chí vươn lên. Từ nhỏ đã được anh trai cưng chiều, bảo bọc, việc nặng nhọc như khuân gạch ngoài công trường thì không làm nổi, còn công việc văn phòng thì đầu óc chậm chạp, thường xuyên bị người khác lợi dụng, tính toán. Không chỉ chẳng kiếm được đồng nào, mà còn phải đền bù thiệt hại cho công ty. Vài lần như… "Vợ à, em có khát không? Uống một chút nước trái cây nhé." Dạo gần đây, Thiệu Thiên Vũ cứ như một chú chó lớn bám người, không rời Tô Mịch nửa bước suốt 24 giờ. "Không muốn uống." Tô Mịch đang lật đọc quyển sách nuôi dạy con, bị hắn làm ồn đến mức đau đầu. Quyển sách này là em trai Tô Đường mua cho anh. Hiện tại, Tô Đường đã mang thai gần bảy tháng, thèm ăn hơn hẳn trước đây, ăn đến mức thân hình mũm mĩm như một viên xôi nếp lớn. Vì không tiện đi lại nên không thể đến thăm Tô Mịch thường xuyên, chỉ có thể liên tục gửi đồ dùng cho em bé qua bưu điện. "Vợ à, vậy em muốn ăn trái cây không? Hôm nay anh vừa đặt cherry hàng không, tươi lắm, anh vừa rửa xong, em thử một chút đi. Ăn cái này tốt cho người mang thai lắm đó." Thiệu Thiên Vũ vừa nói vừa cúi xuống xoa bóp chân cho Tô Mịch. "..." "Vợ ơi, để ý đến anh một chút được không?" Đôi mắt chó con của Alpha ánh lên vẻ ấm ức, đáng thương vô cùng. Nói không đau lòng là nói dối. Giọng Tô Mịch lười nhác, vừa định trở mình thì Thiệu Thiên Vũ đã nhanh nhẹn đỡ lấy anh. Tô Mịch khẽ thở dài: "Sao anh cứ ở nhà mãi thế, không đi làm à?" Thiệu Thiên Vũ vòng tay ôm anh từ phía sau, dịu dàng nói: "Em sắp sinh rồi, làm sao anh có tâm trí đi làm được? Nhưng yên tâm, anh sẽ không để em và con thiếu tiền đâu." "Ai cần anh kiếm tiền chứ." Dù ngoài miệng nói vậy nhưng cảm giác được Alpha quấn quýt và bao bọc bởi pheromone đặc trưng khiến Tô Mịch vừa thoải mái vừa vui vẻ từ tận đáy lòng. Từ ngày biết sai và nhận lỗi, Thiệu Thiên Vũ thực sự không còn ra ngoài làm bậy nữa. Hắn về nhà đúng giờ mỗi ngày, ăn ba bữa cùng Tô Mịch, còn nhớ rõ ràng lịch khám thai. Alpha cẩn thận đưa một quả cherry đến miệng anh. Tô Mịch ngập ngừng một lúc rồi ăn. Thiệu Thiên Vũ vui mừng: "Vợ à, nếu em thích thì ăn thêm vài quả nhé. Để anh vào bếp nấu cơm cho em." Thiệu Thiên Vũ không chỉ dừng việc ăn chơi bên ngoài mà còn học cách nấu ăn. Đồ ăn hắn làm mùi vị không tệ, mọi thứ cần chuẩn bị cho việc sinh nở cũng được sắp xếp đâu vào đấy, gần như không để Tô Mịch phải bận tâm bất cứ điều gì. Không lâu sau, mùi thơm từ trong bếp lan tỏa khắp nhà. Đột nhiên, bụng Tô Mịch bắt đầu co thắt không đều, đau nhói đến mức trán anh rịn đầy mồ hôi. Anh yếu ớt gọi: "Thiên Vũ, Thiên Vũ, Thiên..." Thiệu Thiên Vũ lập tức bỏ chiếc vá xuống, chạy tới hoảng hốt hỏi: "Vợ ơi, em khó chịu ở đâu?" Tô Mịch cắn chặt môi: "Em... em hình như sắp sinh rồi." Thiệu Thiên Vũ đưa tay nắm lấy tay anh. Từ khi quen biết nhau đến giờ, chưa bao giờ Tô Mịch cảm thấy Thiệu Thiên Vũ lại đáng tin cậy như lúc này. "Đừng sợ, có anh ở đây." Trước đó, Thiệu Thiên Vũ đã sắp xếp sẵn mọi thứ tại một bệnh viện tư nhân, đảm bảo VIP được sử dụng cổng đặc biệt 24/7. Từ nhà đến bệnh viện chỉ mất chưa đầy mười phút, nhưng Tô Mịch phải ở trong phòng sinh suốt bốn giờ đồng hồ. Thiệu Thiên Vũ thì vào trong phòng, nhưng không những không giúp được gì mà còn rối tinh lên, thậm chí hét còn to hơn cả vợ. "Các người có làm được không? Vợ tôi bảo đau mà các người không nghe thấy à?" "Bác sĩ, không có loại thuốc nào giảm bớt đau cho vợ tôi sao?" "Đừng có bóp mạnh chân vợ tôi như thế!" Tô Mịch đau đến tái nhợt cả môi nhưng vẫn phải cố lấy sức mắng: "Câm miệng!" Khi Tô Đường và Cố Ngôn đến bệnh viện, bố mẹ nhà họ Thiệu cũng đang chờ ngoài cửa. Đến khi y tá bế ra một bé gái trắng trẻo, khóc vang trời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé mới chào đời đã rất xinh xắn, là một Omega mạnh mẽ. "Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi?" Tô Đường lo lắng hỏi. "Người mang thai ổn, vừa sinh xong nên hơi yếu." Khi Tô Mịch được đẩy ra, anh không còn sức để nhìn mọi người. Tô Đường nắm lấy tay anh, còn Thiệu Thiên Vũ thì không thèm để ý đến con, cứ ở bên cạnh Tô Mịch, liên tục thả pheromone để an ủi. Tô Đường ngắm nhìn cháu gái một lát, thấy anh trai vẫn chưa tỉnh, Cố Ngôn liền đưa cậu đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Trước khi ngủ xoa nhẹ bụng bầu, thủ thỉ: "Vợ à, vất vả cho em rồi." *** Tô Mịch tỉnh lại vào lúc ba giờ sáng. Trong phòng bệnh chỉ còn anh và Thiệu Thiên Vũ. Alpha ngồi trên ghế, nắm chặt tay anh, trông hơi nhếch nhác. Vừa thấy anh động đậy, Thiệu Thiên Vũ liền tỉnh dậy. "Vợ ơi, em có đau không?" Thiệu Thiên Vũ cầm tăm bông nhúng nước, cẩn thận làm ẩm môi anh. Tô Mịch nhìn hắn: "Là con gái, lại là Omega, chắc anh thất vọng lắm nhỉ..." "Vợ à, em nói gì thế? Đó là con của chúng ta, anh còn thích không kịp. Sau này chúng ta không cần sinh thêm nữa, em làm anh sợ muốn chết rồi. Anh đúng là cầm thú, để em phải chịu khổ như vậy. Từ giờ anh sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con. Em tha thứ cho anh được không?" Thiệu Thiên Vũ nhìn anh đầy cầu khẩn. "Con đâu rồi?" "Ở phòng bên, mẹ đang trông. Để anh đi bế con qua đây." Tô Mịch gật đầu. Lần đầu làm bố, Thiệu Thiên Vũ bế đứa bé mềm mại trên tay mà lóng ngóng không biết làm sao. Cô bé khóc oà lên không ngừng, hắn không ngừng lẩm bẩm: "Con ơi, nể mặt bố chút đi, con ngoan một chút thì ba mới không ghét bỏ chúng ta." Nói xong, cô bé càng khóc to hơn. Tô Mịch liếc hắn một cái, đón lấy con vào lòng. Cô bé ngửi thấy pheromone của ba Omega, lập tức nhoẻn miệng cười rồi nhắm mắt ngủ ngoan. Thiệu Thiên Vũ thấy vậy liền chán nản. Tô Mịch khẽ chạm vào bàn tay nhỏ của con. Khi bị nắm lấy, suýt chút nữa anh đã rơi nước mắt. Anh liếc nhìn Alpha đang đứng đó như chịu phạt, rồi khẽ nói: "Lên giường ngủ đi." Một lúc sau, Thiệu Thiên Vũ mới hoàn hồn. Hắn chờ câu nói này đã lâu lắm rồi. Kể từ khi Tô Mịch đề nghị ly hôn, dù vì đứa bé mà cho phép hắn ở bên thả pheromone, nhưng chưa từng cho hắn ngủ chung. Giờ đây, được ôm vợ và con gái ngủ cùng, hắn trực tiếp bật khóc. Thiệu Thiên Vũ tựa đầu vào sau gáy Tô Mịch, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, anh yêu em."
"Vợ à, em có khát không? Uống một chút nước trái cây nhé." Dạo gần đây, Thiệu Thiên Vũ cứ như một chú chó lớn bám người, không rời Tô Mịch nửa bước suốt 24 giờ.
"Không muốn uống." Tô Mịch đang lật đọc quyển sách nuôi dạy con, bị hắn làm ồn đến mức đau đầu.
Quyển sách này là em trai Tô Đường mua cho anh. Hiện tại, Tô Đường đã mang thai gần bảy tháng, thèm ăn hơn hẳn trước đây, ăn đến mức thân hình mũm mĩm như một viên xôi nếp lớn. Vì không tiện đi lại nên không thể đến thăm Tô Mịch thường xuyên, chỉ có thể liên tục gửi đồ dùng cho em bé qua bưu điện.
"Vợ à, vậy em muốn ăn trái cây không? Hôm nay anh vừa đặt cherry hàng không, tươi lắm, anh vừa rửa xong, em thử một chút đi. Ăn cái này tốt cho người mang thai lắm đó." Thiệu Thiên Vũ vừa nói vừa cúi xuống xoa bóp chân cho Tô Mịch.
"..."
"Vợ ơi, để ý đến anh một chút được không?" Đôi mắt chó con của Alpha ánh lên vẻ ấm ức, đáng thương vô cùng.
Nói không đau lòng là nói dối.
Giọng Tô Mịch lười nhác, vừa định trở mình thì Thiệu Thiên Vũ đã nhanh nhẹn đỡ lấy anh. Tô Mịch khẽ thở dài: "Sao anh cứ ở nhà mãi thế, không đi làm à?"
Thiệu Thiên Vũ vòng tay ôm anh từ phía sau, dịu dàng nói: "Em sắp sinh rồi, làm sao anh có tâm trí đi làm được? Nhưng yên tâm, anh sẽ không để em và con thiếu tiền đâu."
"Ai cần anh kiếm tiền chứ." Dù ngoài miệng nói vậy nhưng cảm giác được Alpha quấn quýt và bao bọc bởi pheromone đặc trưng khiến Tô Mịch vừa thoải mái vừa vui vẻ từ tận đáy lòng.
Từ ngày biết sai và nhận lỗi, Thiệu Thiên Vũ thực sự không còn ra ngoài làm bậy nữa. Hắn về nhà đúng giờ mỗi ngày, ăn ba bữa cùng Tô Mịch, còn nhớ rõ ràng lịch khám thai.
Alpha cẩn thận đưa một quả cherry đến miệng anh. Tô Mịch ngập ngừng một lúc rồi ăn.
Thiệu Thiên Vũ vui mừng: "Vợ à, nếu em thích thì ăn thêm vài quả nhé. Để anh vào bếp nấu cơm cho em."
Thiệu Thiên Vũ không chỉ dừng việc ăn chơi bên ngoài mà còn học cách nấu ăn. Đồ ăn hắn làm mùi vị không tệ, mọi thứ cần chuẩn bị cho việc sinh nở cũng được sắp xếp đâu vào đấy, gần như không để Tô Mịch phải bận tâm bất cứ điều gì.
Không lâu sau, mùi thơm từ trong bếp lan tỏa khắp nhà.
Đột nhiên, bụng Tô Mịch bắt đầu co thắt không đều, đau nhói đến mức trán anh rịn đầy mồ hôi. Anh yếu ớt gọi: "Thiên Vũ, Thiên Vũ, Thiên..."
Thiệu Thiên Vũ lập tức bỏ chiếc vá xuống, chạy tới hoảng hốt hỏi: "Vợ ơi, em khó chịu ở đâu?"
Tô Mịch cắn chặt môi: "Em... em hình như sắp sinh rồi."
Thiệu Thiên Vũ đưa tay nắm lấy tay anh. Từ khi quen biết nhau đến giờ, chưa bao giờ Tô Mịch cảm thấy Thiệu Thiên Vũ lại đáng tin cậy như lúc này. "Đừng sợ, có anh ở đây."
Trước đó, Thiệu Thiên Vũ đã sắp xếp sẵn mọi thứ tại một bệnh viện tư nhân, đảm bảo VIP được sử dụng cổng đặc biệt 24/7.
Từ nhà đến bệnh viện chỉ mất chưa đầy mười phút, nhưng Tô Mịch phải ở trong phòng sinh suốt bốn giờ đồng hồ. Thiệu Thiên Vũ thì vào trong phòng, nhưng không những không giúp được gì mà còn rối tinh lên, thậm chí hét còn to hơn cả vợ.
"Các người có làm được không? Vợ tôi bảo đau mà các người không nghe thấy à?"
"Bác sĩ, không có loại thuốc nào giảm bớt đau cho vợ tôi sao?"
"Đừng có bóp mạnh chân vợ tôi như thế!"
Tô Mịch đau đến tái nhợt cả môi nhưng vẫn phải cố lấy sức mắng: "Câm miệng!"
Khi Tô Đường và Cố Ngôn đến bệnh viện, bố mẹ nhà họ Thiệu cũng đang chờ ngoài cửa. Đến khi y tá bế ra một bé gái trắng trẻo, khóc vang trời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé mới chào đời đã rất xinh xắn, là một Omega mạnh mẽ.
"Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi?" Tô Đường lo lắng hỏi.
"Người mang thai ổn, vừa sinh xong nên hơi yếu."
Khi Tô Mịch được đẩy ra, anh không còn sức để nhìn mọi người. Tô Đường nắm lấy tay anh, còn Thiệu Thiên Vũ thì không thèm để ý đến con, cứ ở bên cạnh Tô Mịch, liên tục thả pheromone để an ủi.
Tô Đường ngắm nhìn cháu gái một lát, thấy anh trai vẫn chưa tỉnh, Cố Ngôn liền đưa cậu đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Trước khi ngủ xoa nhẹ bụng bầu, thủ thỉ: "Vợ à, vất vả cho em rồi."
***
Tô Mịch tỉnh lại vào lúc ba giờ sáng. Trong phòng bệnh chỉ còn anh và Thiệu Thiên Vũ. Alpha ngồi trên ghế, nắm chặt tay anh, trông hơi nhếch nhác.
Vừa thấy anh động đậy, Thiệu Thiên Vũ liền tỉnh dậy.
"Vợ ơi, em có đau không?" Thiệu Thiên Vũ cầm tăm bông nhúng nước, cẩn thận làm ẩm môi anh.
Tô Mịch nhìn hắn: "Là con gái, lại là Omega, chắc anh thất vọng lắm nhỉ..."
"Vợ à, em nói gì thế? Đó là con của chúng ta, anh còn thích không kịp. Sau này chúng ta không cần sinh thêm nữa, em làm anh sợ muốn chết rồi. Anh đúng là cầm thú, để em phải chịu khổ như vậy. Từ giờ anh sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con. Em tha thứ cho anh được không?" Thiệu Thiên Vũ nhìn anh đầy cầu khẩn.
"Con đâu rồi?"
"Ở phòng bên, mẹ đang trông. Để anh đi bế con qua đây."
Tô Mịch gật đầu.
Lần đầu làm bố, Thiệu Thiên Vũ bế đứa bé mềm mại trên tay mà lóng ngóng không biết làm sao. Cô bé khóc oà lên không ngừng, hắn không ngừng lẩm bẩm: "Con ơi, nể mặt bố chút đi, con ngoan một chút thì ba mới không ghét bỏ chúng ta."
Nói xong, cô bé càng khóc to hơn.
Tô Mịch liếc hắn một cái, đón lấy con vào lòng. Cô bé ngửi thấy pheromone của ba Omega, lập tức nhoẻn miệng cười rồi nhắm mắt ngủ ngoan.
Thiệu Thiên Vũ thấy vậy liền chán nản.
Tô Mịch khẽ chạm vào bàn tay nhỏ của con. Khi bị nắm lấy, suýt chút nữa anh đã rơi nước mắt. Anh liếc nhìn Alpha đang đứng đó như chịu phạt, rồi khẽ nói: "Lên giường ngủ đi."
Một lúc sau, Thiệu Thiên Vũ mới hoàn hồn.
Hắn chờ câu nói này đã lâu lắm rồi. Kể từ khi Tô Mịch đề nghị ly hôn, dù vì đứa bé mà cho phép hắn ở bên thả pheromone, nhưng chưa từng cho hắn ngủ chung.
Giờ đây, được ôm vợ và con gái ngủ cùng, hắn trực tiếp bật khóc.
Thiệu Thiên Vũ tựa đầu vào sau gáy Tô Mịch, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, anh yêu em."
Bắt Cóc Được Anh Chồng Như ÝTác giả: Cố DiệcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcTô Đường đã hai ngày không được ăn cơm. Cậu vừa bị sa thải, số tiền anh trai để lại cũng bị lừa sạch. Là một Omega trắng trẻo, mềm mại, Tô Đường đẹp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến Alpha rơi vào trạng thái động d*c thụ động. Trước khi kết hôn, anh trai cậu từng dặn dò: con trai ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình, đừng ăn mặc quá bắt mắt. Vì thế, hiện tại cậu khoác lên mình những bộ đồ cũ kĩ, lôi thôi. Thêm vào đó, vì không có gì bỏ bụng, cậu gầy rộc, mặt mũi xanh xao, vàng vọt, còn cố tình bôi thêm mấy vết bẩn lên mặt. Không phải Tô Đường không muốn đi làm để tự nuôi sống bản thân, mà là vì Omega trời sinh thể chất yếu ớt. Cậu lại không thuộc kiểu người có ý chí vươn lên. Từ nhỏ đã được anh trai cưng chiều, bảo bọc, việc nặng nhọc như khuân gạch ngoài công trường thì không làm nổi, còn công việc văn phòng thì đầu óc chậm chạp, thường xuyên bị người khác lợi dụng, tính toán. Không chỉ chẳng kiếm được đồng nào, mà còn phải đền bù thiệt hại cho công ty. Vài lần như… "Vợ à, em có khát không? Uống một chút nước trái cây nhé." Dạo gần đây, Thiệu Thiên Vũ cứ như một chú chó lớn bám người, không rời Tô Mịch nửa bước suốt 24 giờ. "Không muốn uống." Tô Mịch đang lật đọc quyển sách nuôi dạy con, bị hắn làm ồn đến mức đau đầu. Quyển sách này là em trai Tô Đường mua cho anh. Hiện tại, Tô Đường đã mang thai gần bảy tháng, thèm ăn hơn hẳn trước đây, ăn đến mức thân hình mũm mĩm như một viên xôi nếp lớn. Vì không tiện đi lại nên không thể đến thăm Tô Mịch thường xuyên, chỉ có thể liên tục gửi đồ dùng cho em bé qua bưu điện. "Vợ à, vậy em muốn ăn trái cây không? Hôm nay anh vừa đặt cherry hàng không, tươi lắm, anh vừa rửa xong, em thử một chút đi. Ăn cái này tốt cho người mang thai lắm đó." Thiệu Thiên Vũ vừa nói vừa cúi xuống xoa bóp chân cho Tô Mịch. "..." "Vợ ơi, để ý đến anh một chút được không?" Đôi mắt chó con của Alpha ánh lên vẻ ấm ức, đáng thương vô cùng. Nói không đau lòng là nói dối. Giọng Tô Mịch lười nhác, vừa định trở mình thì Thiệu Thiên Vũ đã nhanh nhẹn đỡ lấy anh. Tô Mịch khẽ thở dài: "Sao anh cứ ở nhà mãi thế, không đi làm à?" Thiệu Thiên Vũ vòng tay ôm anh từ phía sau, dịu dàng nói: "Em sắp sinh rồi, làm sao anh có tâm trí đi làm được? Nhưng yên tâm, anh sẽ không để em và con thiếu tiền đâu." "Ai cần anh kiếm tiền chứ." Dù ngoài miệng nói vậy nhưng cảm giác được Alpha quấn quýt và bao bọc bởi pheromone đặc trưng khiến Tô Mịch vừa thoải mái vừa vui vẻ từ tận đáy lòng. Từ ngày biết sai và nhận lỗi, Thiệu Thiên Vũ thực sự không còn ra ngoài làm bậy nữa. Hắn về nhà đúng giờ mỗi ngày, ăn ba bữa cùng Tô Mịch, còn nhớ rõ ràng lịch khám thai. Alpha cẩn thận đưa một quả cherry đến miệng anh. Tô Mịch ngập ngừng một lúc rồi ăn. Thiệu Thiên Vũ vui mừng: "Vợ à, nếu em thích thì ăn thêm vài quả nhé. Để anh vào bếp nấu cơm cho em." Thiệu Thiên Vũ không chỉ dừng việc ăn chơi bên ngoài mà còn học cách nấu ăn. Đồ ăn hắn làm mùi vị không tệ, mọi thứ cần chuẩn bị cho việc sinh nở cũng được sắp xếp đâu vào đấy, gần như không để Tô Mịch phải bận tâm bất cứ điều gì. Không lâu sau, mùi thơm từ trong bếp lan tỏa khắp nhà. Đột nhiên, bụng Tô Mịch bắt đầu co thắt không đều, đau nhói đến mức trán anh rịn đầy mồ hôi. Anh yếu ớt gọi: "Thiên Vũ, Thiên Vũ, Thiên..." Thiệu Thiên Vũ lập tức bỏ chiếc vá xuống, chạy tới hoảng hốt hỏi: "Vợ ơi, em khó chịu ở đâu?" Tô Mịch cắn chặt môi: "Em... em hình như sắp sinh rồi." Thiệu Thiên Vũ đưa tay nắm lấy tay anh. Từ khi quen biết nhau đến giờ, chưa bao giờ Tô Mịch cảm thấy Thiệu Thiên Vũ lại đáng tin cậy như lúc này. "Đừng sợ, có anh ở đây." Trước đó, Thiệu Thiên Vũ đã sắp xếp sẵn mọi thứ tại một bệnh viện tư nhân, đảm bảo VIP được sử dụng cổng đặc biệt 24/7. Từ nhà đến bệnh viện chỉ mất chưa đầy mười phút, nhưng Tô Mịch phải ở trong phòng sinh suốt bốn giờ đồng hồ. Thiệu Thiên Vũ thì vào trong phòng, nhưng không những không giúp được gì mà còn rối tinh lên, thậm chí hét còn to hơn cả vợ. "Các người có làm được không? Vợ tôi bảo đau mà các người không nghe thấy à?" "Bác sĩ, không có loại thuốc nào giảm bớt đau cho vợ tôi sao?" "Đừng có bóp mạnh chân vợ tôi như thế!" Tô Mịch đau đến tái nhợt cả môi nhưng vẫn phải cố lấy sức mắng: "Câm miệng!" Khi Tô Đường và Cố Ngôn đến bệnh viện, bố mẹ nhà họ Thiệu cũng đang chờ ngoài cửa. Đến khi y tá bế ra một bé gái trắng trẻo, khóc vang trời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé mới chào đời đã rất xinh xắn, là một Omega mạnh mẽ. "Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi?" Tô Đường lo lắng hỏi. "Người mang thai ổn, vừa sinh xong nên hơi yếu." Khi Tô Mịch được đẩy ra, anh không còn sức để nhìn mọi người. Tô Đường nắm lấy tay anh, còn Thiệu Thiên Vũ thì không thèm để ý đến con, cứ ở bên cạnh Tô Mịch, liên tục thả pheromone để an ủi. Tô Đường ngắm nhìn cháu gái một lát, thấy anh trai vẫn chưa tỉnh, Cố Ngôn liền đưa cậu đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Trước khi ngủ xoa nhẹ bụng bầu, thủ thỉ: "Vợ à, vất vả cho em rồi." *** Tô Mịch tỉnh lại vào lúc ba giờ sáng. Trong phòng bệnh chỉ còn anh và Thiệu Thiên Vũ. Alpha ngồi trên ghế, nắm chặt tay anh, trông hơi nhếch nhác. Vừa thấy anh động đậy, Thiệu Thiên Vũ liền tỉnh dậy. "Vợ ơi, em có đau không?" Thiệu Thiên Vũ cầm tăm bông nhúng nước, cẩn thận làm ẩm môi anh. Tô Mịch nhìn hắn: "Là con gái, lại là Omega, chắc anh thất vọng lắm nhỉ..." "Vợ à, em nói gì thế? Đó là con của chúng ta, anh còn thích không kịp. Sau này chúng ta không cần sinh thêm nữa, em làm anh sợ muốn chết rồi. Anh đúng là cầm thú, để em phải chịu khổ như vậy. Từ giờ anh sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con. Em tha thứ cho anh được không?" Thiệu Thiên Vũ nhìn anh đầy cầu khẩn. "Con đâu rồi?" "Ở phòng bên, mẹ đang trông. Để anh đi bế con qua đây." Tô Mịch gật đầu. Lần đầu làm bố, Thiệu Thiên Vũ bế đứa bé mềm mại trên tay mà lóng ngóng không biết làm sao. Cô bé khóc oà lên không ngừng, hắn không ngừng lẩm bẩm: "Con ơi, nể mặt bố chút đi, con ngoan một chút thì ba mới không ghét bỏ chúng ta." Nói xong, cô bé càng khóc to hơn. Tô Mịch liếc hắn một cái, đón lấy con vào lòng. Cô bé ngửi thấy pheromone của ba Omega, lập tức nhoẻn miệng cười rồi nhắm mắt ngủ ngoan. Thiệu Thiên Vũ thấy vậy liền chán nản. Tô Mịch khẽ chạm vào bàn tay nhỏ của con. Khi bị nắm lấy, suýt chút nữa anh đã rơi nước mắt. Anh liếc nhìn Alpha đang đứng đó như chịu phạt, rồi khẽ nói: "Lên giường ngủ đi." Một lúc sau, Thiệu Thiên Vũ mới hoàn hồn. Hắn chờ câu nói này đã lâu lắm rồi. Kể từ khi Tô Mịch đề nghị ly hôn, dù vì đứa bé mà cho phép hắn ở bên thả pheromone, nhưng chưa từng cho hắn ngủ chung. Giờ đây, được ôm vợ và con gái ngủ cùng, hắn trực tiếp bật khóc. Thiệu Thiên Vũ tựa đầu vào sau gáy Tô Mịch, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, anh yêu em."