Tác giả:

Những người bí ẩn Nếu một lúc nào đó, bạn thả bộ dọc theo các khu nhà ngoại ô vào buổi sớm tinh mơ ngày Giáng sinh, hẳn bạn không thể ngăn mình dõi mắt ngắm nhìn những căn nhà gần giống như nhau được trang hoàng bằng dây kim tuyến rực rỡ, với các món quà được gói cẩn thận đặt phía dưới cây thông Noel. Mỗi món quà chứa đựng biết bao điều bí ẩn bên trong. Cái cảm giác khát khao được mở gói quà cũng từa tựa như cảm giác muốn lén nhìn gia đình người khác qua khe tấm rèm cửa vào buổi sáng Giáng sinh. Thế giới bên ngoài bình yên và tĩnh lặng kỳ lạ. Chỉ có duy nhất buổi sáng này trong năm, những căn nhà đứng liền kề nhau mới giống như những anh lính đồ chơi đến thế: Ngực ưỡn ra, bụng hóp vào, tự hào bảo vệ tất cả những điều sâu kín bên trong. Những ngôi nhà buổi sáng Giáng sinh cứ như cái tủ quý chứa đựng một báu vật sau cánh cửa. Vòng hoa trạng nguyên phía trước giống như ngón trỏ để trên môi; cửa là sách giống như mi mắt khép hờ. Rồi đến lúc nào đó, ánh sáng rực rỡ ấm áp sẽ bao trùm lên…

Chương 14

Món Quà Bí ẨnTác giả: Cecelia AhernTruyện Phương TâyNhững người bí ẩn Nếu một lúc nào đó, bạn thả bộ dọc theo các khu nhà ngoại ô vào buổi sớm tinh mơ ngày Giáng sinh, hẳn bạn không thể ngăn mình dõi mắt ngắm nhìn những căn nhà gần giống như nhau được trang hoàng bằng dây kim tuyến rực rỡ, với các món quà được gói cẩn thận đặt phía dưới cây thông Noel. Mỗi món quà chứa đựng biết bao điều bí ẩn bên trong. Cái cảm giác khát khao được mở gói quà cũng từa tựa như cảm giác muốn lén nhìn gia đình người khác qua khe tấm rèm cửa vào buổi sáng Giáng sinh. Thế giới bên ngoài bình yên và tĩnh lặng kỳ lạ. Chỉ có duy nhất buổi sáng này trong năm, những căn nhà đứng liền kề nhau mới giống như những anh lính đồ chơi đến thế: Ngực ưỡn ra, bụng hóp vào, tự hào bảo vệ tất cả những điều sâu kín bên trong. Những ngôi nhà buổi sáng Giáng sinh cứ như cái tủ quý chứa đựng một báu vật sau cánh cửa. Vòng hoa trạng nguyên phía trước giống như ngón trỏ để trên môi; cửa là sách giống như mi mắt khép hờ. Rồi đến lúc nào đó, ánh sáng rực rỡ ấm áp sẽ bao trùm lên… Chú bé “Gà tây” 3“Vậy là ông bắt gặp anh ta chạy xe quá tốc độ một lần nữa?”.Chú bé “Gà Tây” nhấc đầu ra khỏi hai bàn tay chống cằm. “Tôi hi vọng lần này ông bắt anh ta. Anh ta có thể gây tai nạn chết người một lần nữa. Mà… ông làm gì cứ chạy xe loanh quanh cùng một chỗ đó hoài vậy? Có vẻ như ông đang theo dõi gã đó hả!”.“Tôi không bắt gặp anh ta chạy quá tốc độ”. Raphie giải thích, lơ đi câu hỏi cuối cùng. “Họ chỉ vượt đèn đỏ”.“Chỉ? Tôi hi vọng ông bắt cái gã này…”.Ồ”, làm sao mà bây giờ tôi có thể bắt Lou!”, Raphie giải thích như thầy giáo. “Cậu có vẻ chẳng thèm nghe chuyện nhỉ? Ngừng cái trò công kích của cậu đi!”.“Nhưng ông kể chuyện gì mà chậm quá. Nói ngay điểm chính đi!”.“Tôi, tôi sẽ không kể nữa nếu cậu giữ thái độ như vậy”.Raphie liếc nhìn Chú Bé “Gà Tây”, lần này chú không đáp trả lại nên ông tiếp tục câu chuyện. “Chẳng phải Lou chạy vượt đèn đỏ bởi vì Lou đâu có lái xe, cậu hiểu chưa?”.“Chẳng lẽ Gabe vượt đèn đỏ? Anh ta không làm vậy đâu!”. Chú Bé “Gà Tây” cãi lanh lảnh.“Ô, làm sao tôi biết điều đó được? Tôi chưa từng gặp anh ta trước đây mà?”.“Có lẽ họ đổi chỗ cho nhau trên đường đi về nhà”.“Gabe ngồi phía sau tay lái. Nhắc cho cậu biết, họ trông rất giống nhau, vì thế họ dễ dàng đổi chỗ cho nhau, nhưng tôi biết chắc là Lou ngồi ở ghế kế tay lái, hiểu chưa?”.“Làm sao mà ông lại bắt gặp anh ta ngay chỗ cũ?”“Tôi chỉ để ý quan sát nhà của một người, thế thôi”.“Có kẻ giết người à?”, chú Bé “Gà Tây” nhướng mắt lên.“Không, chẳng có kẻ giết người nào cả, một người mà tôi biết, thế thôi!”“Ông theo dõi vợ ông à?”, chú bé ngẩng đầu lên lần nữa.Raphie thay đổi tư thế ngồi một cách không thoải mái. “Ý cậu là gì?”.“Để xem coi bà ta có vụng trộm gì không…”.Raphie trợn mắt . “Con trai à, cậu xem quá nhiều chương trình nhảm nhí trên tivi rồi đó”.“Ô…”, chú bé “Gà Tây” quay về đề tài chính. “Vậy ông làm gì khi bắt được họ?”.

Chú bé “Gà tây” 3

“Vậy là ông bắt gặp anh ta chạy xe quá tốc độ một lần nữa?”.

Chú bé “Gà Tây” nhấc đầu ra khỏi hai bàn tay chống cằm. “Tôi hi vọng lần này ông bắt anh ta. Anh ta có thể gây tai nạn chết người một lần nữa. Mà… ông làm gì cứ chạy xe loanh quanh cùng một chỗ đó hoài vậy? Có vẻ như ông đang theo dõi gã đó hả!”.

“Tôi không bắt gặp anh ta chạy quá tốc độ”. Raphie giải thích, lơ đi câu hỏi cuối cùng. “Họ chỉ vượt đèn đỏ”.

“Chỉ? Tôi hi vọng ông bắt cái gã này…”.

Ồ”, làm sao mà bây giờ tôi có thể bắt Lou!”, Raphie giải thích như thầy giáo. “Cậu có vẻ chẳng thèm nghe chuyện nhỉ? Ngừng cái trò công kích của cậu đi!”.

“Nhưng ông kể chuyện gì mà chậm quá. Nói ngay điểm chính đi!”.

“Tôi, tôi sẽ không kể nữa nếu cậu giữ thái độ như vậy”.

Raphie liếc nhìn Chú Bé “Gà Tây”, lần này chú không đáp trả lại nên ông tiếp tục câu chuyện. “Chẳng phải Lou chạy vượt đèn đỏ bởi vì Lou đâu có lái xe, cậu hiểu chưa?”.

“Chẳng lẽ Gabe vượt đèn đỏ? Anh ta không làm vậy đâu!”. Chú Bé “Gà Tây” cãi lanh lảnh.

“Ô, làm sao tôi biết điều đó được? Tôi chưa từng gặp anh ta trước đây mà?”.

“Có lẽ họ đổi chỗ cho nhau trên đường đi về nhà”.

“Gabe ngồi phía sau tay lái. Nhắc cho cậu biết, họ trông rất giống nhau, vì thế họ dễ dàng đổi chỗ cho nhau, nhưng tôi biết chắc là Lou ngồi ở ghế kế tay lái, hiểu chưa?”.

“Làm sao mà ông lại bắt gặp anh ta ngay chỗ cũ?”

“Tôi chỉ để ý quan sát nhà của một người, thế thôi”.

“Có kẻ giết người à?”, chú Bé “Gà Tây” nhướng mắt lên.

“Không, chẳng có kẻ giết người nào cả, một người mà tôi biết, thế thôi!”

“Ông theo dõi vợ ông à?”, chú bé ngẩng đầu lên lần nữa.

Raphie thay đổi tư thế ngồi một cách không thoải mái. “Ý cậu là gì?”.

“Để xem coi bà ta có vụng trộm gì không…”.

Raphie trợn mắt . “Con trai à, cậu xem quá nhiều chương trình nhảm nhí trên tivi rồi đó”.

“Ô…”, chú bé “Gà Tây” quay về đề tài chính. “Vậy ông làm gì khi bắt được họ?”.

Món Quà Bí ẨnTác giả: Cecelia AhernTruyện Phương TâyNhững người bí ẩn Nếu một lúc nào đó, bạn thả bộ dọc theo các khu nhà ngoại ô vào buổi sớm tinh mơ ngày Giáng sinh, hẳn bạn không thể ngăn mình dõi mắt ngắm nhìn những căn nhà gần giống như nhau được trang hoàng bằng dây kim tuyến rực rỡ, với các món quà được gói cẩn thận đặt phía dưới cây thông Noel. Mỗi món quà chứa đựng biết bao điều bí ẩn bên trong. Cái cảm giác khát khao được mở gói quà cũng từa tựa như cảm giác muốn lén nhìn gia đình người khác qua khe tấm rèm cửa vào buổi sáng Giáng sinh. Thế giới bên ngoài bình yên và tĩnh lặng kỳ lạ. Chỉ có duy nhất buổi sáng này trong năm, những căn nhà đứng liền kề nhau mới giống như những anh lính đồ chơi đến thế: Ngực ưỡn ra, bụng hóp vào, tự hào bảo vệ tất cả những điều sâu kín bên trong. Những ngôi nhà buổi sáng Giáng sinh cứ như cái tủ quý chứa đựng một báu vật sau cánh cửa. Vòng hoa trạng nguyên phía trước giống như ngón trỏ để trên môi; cửa là sách giống như mi mắt khép hờ. Rồi đến lúc nào đó, ánh sáng rực rỡ ấm áp sẽ bao trùm lên… Chú bé “Gà tây” 3“Vậy là ông bắt gặp anh ta chạy xe quá tốc độ một lần nữa?”.Chú bé “Gà Tây” nhấc đầu ra khỏi hai bàn tay chống cằm. “Tôi hi vọng lần này ông bắt anh ta. Anh ta có thể gây tai nạn chết người một lần nữa. Mà… ông làm gì cứ chạy xe loanh quanh cùng một chỗ đó hoài vậy? Có vẻ như ông đang theo dõi gã đó hả!”.“Tôi không bắt gặp anh ta chạy quá tốc độ”. Raphie giải thích, lơ đi câu hỏi cuối cùng. “Họ chỉ vượt đèn đỏ”.“Chỉ? Tôi hi vọng ông bắt cái gã này…”.Ồ”, làm sao mà bây giờ tôi có thể bắt Lou!”, Raphie giải thích như thầy giáo. “Cậu có vẻ chẳng thèm nghe chuyện nhỉ? Ngừng cái trò công kích của cậu đi!”.“Nhưng ông kể chuyện gì mà chậm quá. Nói ngay điểm chính đi!”.“Tôi, tôi sẽ không kể nữa nếu cậu giữ thái độ như vậy”.Raphie liếc nhìn Chú Bé “Gà Tây”, lần này chú không đáp trả lại nên ông tiếp tục câu chuyện. “Chẳng phải Lou chạy vượt đèn đỏ bởi vì Lou đâu có lái xe, cậu hiểu chưa?”.“Chẳng lẽ Gabe vượt đèn đỏ? Anh ta không làm vậy đâu!”. Chú Bé “Gà Tây” cãi lanh lảnh.“Ô, làm sao tôi biết điều đó được? Tôi chưa từng gặp anh ta trước đây mà?”.“Có lẽ họ đổi chỗ cho nhau trên đường đi về nhà”.“Gabe ngồi phía sau tay lái. Nhắc cho cậu biết, họ trông rất giống nhau, vì thế họ dễ dàng đổi chỗ cho nhau, nhưng tôi biết chắc là Lou ngồi ở ghế kế tay lái, hiểu chưa?”.“Làm sao mà ông lại bắt gặp anh ta ngay chỗ cũ?”“Tôi chỉ để ý quan sát nhà của một người, thế thôi”.“Có kẻ giết người à?”, chú Bé “Gà Tây” nhướng mắt lên.“Không, chẳng có kẻ giết người nào cả, một người mà tôi biết, thế thôi!”“Ông theo dõi vợ ông à?”, chú bé ngẩng đầu lên lần nữa.Raphie thay đổi tư thế ngồi một cách không thoải mái. “Ý cậu là gì?”.“Để xem coi bà ta có vụng trộm gì không…”.Raphie trợn mắt . “Con trai à, cậu xem quá nhiều chương trình nhảm nhí trên tivi rồi đó”.“Ô…”, chú bé “Gà Tây” quay về đề tài chính. “Vậy ông làm gì khi bắt được họ?”.

Chương 14