Tạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng. Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh. Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn. Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn. Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán. Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện. Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc…
Chương 3: Chương 3
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả MặtTác giả: Nhất Chỉ Phong Thổ TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng. Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh. Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn. Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn. Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán. Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện. Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc… Tạ Quân Ý cảm thấy mẹ ruột của mình đúng là đồng đội heo!Chẳng biết tranh thủ phúc lợi gì cho con trai cả! Lạc Thanh đẹp thế này, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy chứ?Có phải mẹ không nhìn rõ không? Người đẹp thế này mà không muốn nhanh chóng rước về nhà cung phụng sao?!Vẫn phải để đại tá đích thân ra tay! Biết đâu Lạc Thanh cũng giống anh, căn bản không hề biết hôn ước đã bị hủy......Còn mười phút nữa là Lạc Thanh tan học tiết học buổi tối, phi thuyền của Tạ Quân Ý đã đậu ngay trước cổng Học viện Quân sự Liên bang.Trong vòng hai mươi phút đó, Tạ Quân Ý chỉnh lại quần áo cả chục lần, giày cũng lau đi lau lại, tóc vuốt từng sợi một, lời định nói với Lạc Thanh thì cứ lật qua lật lại trong đầu mãi không quyết được.Lạc Thanh, làm quen chút nhé, anh là vị hôn phu của em, Tạ Quân Ý.Có phải hơi khách sáo quá không? Còn làm quen cái gì, Lạc Thanh chắc chắn cũng đã xem ảnh của mình rồi. Không biết em ấy xem ảnh nào nhỉ? Lúc mẹ và mẹ vợ trao đổi ảnh, đáng lẽ mình nên đích thân chọn mới phải.Thanh Thanh, anh đến đón em tan học về nhà, kết hôn xong em muốn ở đâu?Không không không, như này lại quá suồng sã! Nghe cứ như anh quá tùy tiện ấy!Nên gọi là Lạc Thanh hay Thanh Thanh đây? Anh rất muốn gọi là Thanh Thanh, mẹ còn có thể gọi mà, chồng đương nhiên cũng có thể chứ!Đang miên man suy nghĩ thì anh thấy Lạc Thanh bước ra. Đây là lần thứ hai trong ngày Tạ Quân Ý nhìn thấy cậu, cậu vẫn mặc bộ đồ ban sáng nhưng lần này anh đỗ xe gần hơn, vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu càng thêm mãnh liệt!Trời ơi, da mặt của em ấy mịn thế này!Trời ơi, đôi mắt phượng cong cong này thật sự phạm quy mà!Trời ơi, em ấy nhìn mình rồi, nhìn mình rồi!Trời ơi, em ấy đi tới rồi, đi tới rồi!...Em ấy đi tới rồi?Toàn thân của Tạ Quân Ý cứng đờ! Có nên cười không? Có nên cười không? Không cười thì trông có đẹp trai hơn không? Răng hàm trên bên phải của mình có một chiếc răng nanh nhỏ, cười lên trông không được nghiêm túc! Thôi, không cười nữa!"Tạ Quân Ý?"Lạc Thanh dừng lại bên phi thuyền của anh, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, dường như ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.Em ấy nhận ra mình! Em ấy nhận ra mình! Quả nhiên là nhận ra mình!!!Em ấy trắng quá! Da của em ấy mịn quá! Màu môi của em ấy đẹp quá! Xương quai xanh của em ấy quyến rũ quá! Em ấy... xương quai xanh...Phụt___Vì Lạc Thanh hơi cúi người, hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi lại không cài nên liền để lộ chiếc cổ thon dài cùng một phần nhỏ lồng ngực bên dưới xương quai xanh.Không được! Không được!Tạ Quân Ý nhìn chằm chằm phần dưới cổ của Lạc Thanh với vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định nhắc nhở bản thân: Mình không muốn sờ! Không muốn! Một chút cũng không muốn!Lạc Thanh: "Tôi nghe mẹ tôi nói anh không muốn kết hôn với tôi. Trùng hợp quá, tôi cũng không muốn lập gia đình khi chưa tốt nghiệp. Đàn ông với đàn ông, nói thẳng một lần cho rõ, từ giờ hôn ước bị hủy bỏ, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Vậy đủ rõ ràng rồi chứ?"Tạ Quân Ý: "......"Mẹ vợ sao lại báo cho Lạc Thanh nhanh thế!Mẹ vợ cũng là đồng đội heo!!!
Tạ Quân Ý cảm thấy mẹ ruột của mình đúng là đồng đội heo!
Chẳng biết tranh thủ phúc lợi gì cho con trai cả! Lạc Thanh đẹp thế này, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy chứ?
Có phải mẹ không nhìn rõ không? Người đẹp thế này mà không muốn nhanh chóng rước về nhà cung phụng sao?!
Vẫn phải để đại tá đích thân ra tay! Biết đâu Lạc Thanh cũng giống anh, căn bản không hề biết hôn ước đã bị hủy.
.....
Còn mười phút nữa là Lạc Thanh tan học tiết học buổi tối, phi thuyền của Tạ Quân Ý đã đậu ngay trước cổng Học viện Quân sự Liên bang.
Trong vòng hai mươi phút đó, Tạ Quân Ý chỉnh lại quần áo cả chục lần, giày cũng lau đi lau lại, tóc vuốt từng sợi một, lời định nói với Lạc Thanh thì cứ lật qua lật lại trong đầu mãi không quyết được.
Lạc Thanh, làm quen chút nhé, anh là vị hôn phu của em, Tạ Quân Ý.
Có phải hơi khách sáo quá không? Còn làm quen cái gì, Lạc Thanh chắc chắn cũng đã xem ảnh của mình rồi. Không biết em ấy xem ảnh nào nhỉ? Lúc mẹ và mẹ vợ trao đổi ảnh, đáng lẽ mình nên đích thân chọn mới phải.
Thanh Thanh, anh đến đón em tan học về nhà, kết hôn xong em muốn ở đâu?
Không không không, như này lại quá suồng sã! Nghe cứ như anh quá tùy tiện ấy!
Nên gọi là Lạc Thanh hay Thanh Thanh đây? Anh rất muốn gọi là Thanh Thanh, mẹ còn có thể gọi mà, chồng đương nhiên cũng có thể chứ!
Đang miên man suy nghĩ thì anh thấy Lạc Thanh bước ra. Đây là lần thứ hai trong ngày Tạ Quân Ý nhìn thấy cậu, cậu vẫn mặc bộ đồ ban sáng nhưng lần này anh đỗ xe gần hơn, vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu càng thêm mãnh liệt!
Trời ơi, da mặt của em ấy mịn thế này!
Trời ơi, đôi mắt phượng cong cong này thật sự phạm quy mà!
Trời ơi, em ấy nhìn mình rồi, nhìn mình rồi!
Trời ơi, em ấy đi tới rồi, đi tới rồi!
...Em ấy đi tới rồi?
Toàn thân của Tạ Quân Ý cứng đờ! Có nên cười không? Có nên cười không? Không cười thì trông có đẹp trai hơn không? Răng hàm trên bên phải của mình có một chiếc răng nanh nhỏ, cười lên trông không được nghiêm túc! Thôi, không cười nữa!
"Tạ Quân Ý?"
Lạc Thanh dừng lại bên phi thuyền của anh, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, dường như ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.
Em ấy nhận ra mình! Em ấy nhận ra mình! Quả nhiên là nhận ra mình!!!
Em ấy trắng quá! Da của em ấy mịn quá! Màu môi của em ấy đẹp quá! Xương quai xanh của em ấy quyến rũ quá! Em ấy... xương quai xanh...
Phụt___
Vì Lạc Thanh hơi cúi người, hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi lại không cài nên liền để lộ chiếc cổ thon dài cùng một phần nhỏ lồng ngực bên dưới xương quai xanh.
Không được! Không được!
Tạ Quân Ý nhìn chằm chằm phần dưới cổ của Lạc Thanh với vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định nhắc nhở bản thân: Mình không muốn sờ! Không muốn! Một chút cũng không muốn!
Lạc Thanh: "Tôi nghe mẹ tôi nói anh không muốn kết hôn với tôi. Trùng hợp quá, tôi cũng không muốn lập gia đình khi chưa tốt nghiệp. Đàn ông với đàn ông, nói thẳng một lần cho rõ, từ giờ hôn ước bị hủy bỏ, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Vậy đủ rõ ràng rồi chứ?"
Tạ Quân Ý: "......"
Mẹ vợ sao lại báo cho Lạc Thanh nhanh thế!
Mẹ vợ cũng là đồng đội heo!!!
Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả MặtTác giả: Nhất Chỉ Phong Thổ TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng. Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh. Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn. Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn. Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán. Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện. Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc… Tạ Quân Ý cảm thấy mẹ ruột của mình đúng là đồng đội heo!Chẳng biết tranh thủ phúc lợi gì cho con trai cả! Lạc Thanh đẹp thế này, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy chứ?Có phải mẹ không nhìn rõ không? Người đẹp thế này mà không muốn nhanh chóng rước về nhà cung phụng sao?!Vẫn phải để đại tá đích thân ra tay! Biết đâu Lạc Thanh cũng giống anh, căn bản không hề biết hôn ước đã bị hủy......Còn mười phút nữa là Lạc Thanh tan học tiết học buổi tối, phi thuyền của Tạ Quân Ý đã đậu ngay trước cổng Học viện Quân sự Liên bang.Trong vòng hai mươi phút đó, Tạ Quân Ý chỉnh lại quần áo cả chục lần, giày cũng lau đi lau lại, tóc vuốt từng sợi một, lời định nói với Lạc Thanh thì cứ lật qua lật lại trong đầu mãi không quyết được.Lạc Thanh, làm quen chút nhé, anh là vị hôn phu của em, Tạ Quân Ý.Có phải hơi khách sáo quá không? Còn làm quen cái gì, Lạc Thanh chắc chắn cũng đã xem ảnh của mình rồi. Không biết em ấy xem ảnh nào nhỉ? Lúc mẹ và mẹ vợ trao đổi ảnh, đáng lẽ mình nên đích thân chọn mới phải.Thanh Thanh, anh đến đón em tan học về nhà, kết hôn xong em muốn ở đâu?Không không không, như này lại quá suồng sã! Nghe cứ như anh quá tùy tiện ấy!Nên gọi là Lạc Thanh hay Thanh Thanh đây? Anh rất muốn gọi là Thanh Thanh, mẹ còn có thể gọi mà, chồng đương nhiên cũng có thể chứ!Đang miên man suy nghĩ thì anh thấy Lạc Thanh bước ra. Đây là lần thứ hai trong ngày Tạ Quân Ý nhìn thấy cậu, cậu vẫn mặc bộ đồ ban sáng nhưng lần này anh đỗ xe gần hơn, vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu càng thêm mãnh liệt!Trời ơi, da mặt của em ấy mịn thế này!Trời ơi, đôi mắt phượng cong cong này thật sự phạm quy mà!Trời ơi, em ấy nhìn mình rồi, nhìn mình rồi!Trời ơi, em ấy đi tới rồi, đi tới rồi!...Em ấy đi tới rồi?Toàn thân của Tạ Quân Ý cứng đờ! Có nên cười không? Có nên cười không? Không cười thì trông có đẹp trai hơn không? Răng hàm trên bên phải của mình có một chiếc răng nanh nhỏ, cười lên trông không được nghiêm túc! Thôi, không cười nữa!"Tạ Quân Ý?"Lạc Thanh dừng lại bên phi thuyền của anh, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, dường như ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.Em ấy nhận ra mình! Em ấy nhận ra mình! Quả nhiên là nhận ra mình!!!Em ấy trắng quá! Da của em ấy mịn quá! Màu môi của em ấy đẹp quá! Xương quai xanh của em ấy quyến rũ quá! Em ấy... xương quai xanh...Phụt___Vì Lạc Thanh hơi cúi người, hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi lại không cài nên liền để lộ chiếc cổ thon dài cùng một phần nhỏ lồng ngực bên dưới xương quai xanh.Không được! Không được!Tạ Quân Ý nhìn chằm chằm phần dưới cổ của Lạc Thanh với vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định nhắc nhở bản thân: Mình không muốn sờ! Không muốn! Một chút cũng không muốn!Lạc Thanh: "Tôi nghe mẹ tôi nói anh không muốn kết hôn với tôi. Trùng hợp quá, tôi cũng không muốn lập gia đình khi chưa tốt nghiệp. Đàn ông với đàn ông, nói thẳng một lần cho rõ, từ giờ hôn ước bị hủy bỏ, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Vậy đủ rõ ràng rồi chứ?"Tạ Quân Ý: "......"Mẹ vợ sao lại báo cho Lạc Thanh nhanh thế!Mẹ vợ cũng là đồng đội heo!!!