Tạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng. Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh. Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn. Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn. Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán. Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện. Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc…

Chương 11: Chương 11

Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả MặtTác giả: Nhất Chỉ Phong Thổ TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng. Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh. Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn. Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn. Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán. Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện. Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc… Mẹ của Tạ Quân Ý không chịu nổi sự quấn quýt dai dẳng của con trai, đành phải đi dò hỏi giúp anh một lần nữa. Khi trở về, bà xác nhận với Tạ Quân Ý rằng Lạc Thanh đã đăng ký tham gia:"Đúng vậy, nó đã đăng ký rồi. Nhưng con đi không được đâu, lệnh điều động có thể xuống bất cứ lúc nào mà."Tạ Quân Ý: "Không sao không sao, lệnh vừa xuống thì con sẽ lập tức quay về!"Mẹ Tạ nhướng mày: "Có người từng nói, hành trình của mình là biển sao rộng lớn đấy nhé. Xin nghỉ lâu như vậy, người ta sẽ nói con nhờ quan hệ của cha đấy."Tạ Quân Ý nhìn mẹ đầy chân thành: "Cảm ơn cha! Cảm ơn mẹ! Nếu không có cha, con làm sao mà xin được nửa tháng nghỉ phép chứ! Hahaha!"Mẹ Tạ: "Nếu cha con biết thì chắc ông ấy tức chết mất."Tạ Quân Ý: "Làm sao mà cha biết được chứ! Đợi đến khi cha biết thì con đã có vợ rồi!"Tạ Quân Ý hớn hở lên mạng đăng ký tham gia nhưng ngay lập tức nhận được thông báo: Người không phải học viên đang theo học không thể đăng ký!Tạ Quân Ý: "......" Một cái trại hè rách nát mà cũng chê mình già!Thế là anh gọi điện cho tổng đài, nhân viên hỗ trợ khách hàng rất chân thành giải thích: "Đây là chương trình huấn luyện ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè dành riêng cho sinh viên quân đội, không tiếp nhận người đã tốt nghiệp."Tạ Quân Ý gọi lại, vẫn nhận được câu trả lời y hệt.Tạ Quân Ý lại gọi tiếp, vẫn không có gì thay đổi.Tạ Quân Ý tiếp tục gọi, lần này, nhân viên tổng đài mất kiên nhẫn: ".....Má nhà anh! Cút đi!"Tạ Quân Ý lại gọi.Nhân viên tổng đài: ".....Anh có tin tôi báo cảnh sát không?!"Tạ Quân Ý lại gọi nữa.Nhân viên tổng đài: ".....Đại ca, anh cứ đến đi, tôi chịu thua, tôi nhận thua được chưa?!"Tạ Quân Ý hài lòng đặt điện thoại xuống.......Đến ngày xuất phát, Tạ Quân Ý vác vali ra sân bay, vừa đến cổng lên máy bay liền trông thấy Lạc Thanh đang ngoan ngoãn chờ lên máy bay. Anh nở một nụ cười hoàn hảo đã luyện tập từ lâu: "Thanh Thanh, trùng hợp quá!"Lạc Thanh: "..... Thầy ơi, chẳng phải đây là chương trình huấn luyện chỉ dành cho sinh viên quân đội sao?"Giáo viên phụ trách trại hè đứng trước ánh mắt tò mò của đám học viên trẻ tuổi, đành nghiến răng nghiến lợi giải thích: "..... Đúng vậy, nhưng cậu ta..... cậu ta là sinh viên bị lưu ban, đã bị lưu ban sáu lần nên trông có vẻ lớn tuổi thôi!"Tạ Quân Ý: "....." Mẹ nó!Lạc Thanh: "......""Thanh Thanh, để anh xách giúp em." Tạ Quân Ý xoay quanh Lạc Thanh, định cầm lấy balo của cậu.Lạc Thanh: "....."Tạ Quân Ý biết Lạc Thanh chắc chắn sẽ không thực sự để anh cầm, vì vậy tay chỉ vươn nửa chừng rồi thu lại, định móc ra viên socola đã chọn kỹ trong túi."Bộp!" Balo của Lạc Thanh rơi thẳng xuống đất.Tạ Quân Ý: "......" Gâu gâu gâu?

Mẹ của Tạ Quân Ý không chịu nổi sự quấn quýt dai dẳng của con trai, đành phải đi dò hỏi giúp anh một lần nữa. Khi trở về, bà xác nhận với Tạ Quân Ý rằng Lạc Thanh đã đăng ký tham gia:

"Đúng vậy, nó đã đăng ký rồi. Nhưng con đi không được đâu, lệnh điều động có thể xuống bất cứ lúc nào mà."

Tạ Quân Ý: "Không sao không sao, lệnh vừa xuống thì con sẽ lập tức quay về!"

Mẹ Tạ nhướng mày: "Có người từng nói, hành trình của mình là biển sao rộng lớn đấy nhé. Xin nghỉ lâu như vậy, người ta sẽ nói con nhờ quan hệ của cha đấy."

Tạ Quân Ý nhìn mẹ đầy chân thành: "Cảm ơn cha! Cảm ơn mẹ! Nếu không có cha, con làm sao mà xin được nửa tháng nghỉ phép chứ! Hahaha!"

Mẹ Tạ: "Nếu cha con biết thì chắc ông ấy tức chết mất."

Tạ Quân Ý: "Làm sao mà cha biết được chứ! Đợi đến khi cha biết thì con đã có vợ rồi!"

Tạ Quân Ý hớn hở lên mạng đăng ký tham gia nhưng ngay lập tức nhận được thông báo: Người không phải học viên đang theo học không thể đăng ký!

Tạ Quân Ý: "......" Một cái trại hè rách nát mà cũng chê mình già!

Thế là anh gọi điện cho tổng đài, nhân viên hỗ trợ khách hàng rất chân thành giải thích: "Đây là chương trình huấn luyện ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè dành riêng cho sinh viên quân đội, không tiếp nhận người đã tốt nghiệp."

Tạ Quân Ý gọi lại, vẫn nhận được câu trả lời y hệt.

Tạ Quân Ý lại gọi tiếp, vẫn không có gì thay đổi.

Tạ Quân Ý tiếp tục gọi, lần này, nhân viên tổng đài mất kiên nhẫn: ".....Má nhà anh! Cút đi!"

Tạ Quân Ý lại gọi.

Nhân viên tổng đài: ".....Anh có tin tôi báo cảnh sát không?!"

Tạ Quân Ý lại gọi nữa.

Nhân viên tổng đài: ".....Đại ca, anh cứ đến đi, tôi chịu thua, tôi nhận thua được chưa?!"

Tạ Quân Ý hài lòng đặt điện thoại xuống.

......

Đến ngày xuất phát, Tạ Quân Ý vác vali ra sân bay, vừa đến cổng lên máy bay liền trông thấy Lạc Thanh đang ngoan ngoãn chờ lên máy bay. Anh nở một nụ cười hoàn hảo đã luyện tập từ lâu: "Thanh Thanh, trùng hợp quá!"

Lạc Thanh: "..... Thầy ơi, chẳng phải đây là chương trình huấn luyện chỉ dành cho sinh viên quân đội sao?"

Giáo viên phụ trách trại hè đứng trước ánh mắt tò mò của đám học viên trẻ tuổi, đành nghiến răng nghiến lợi giải thích: "..... Đúng vậy, nhưng cậu ta..... cậu ta là sinh viên bị lưu ban, đã bị lưu ban sáu lần nên trông có vẻ lớn tuổi thôi!"

Tạ Quân Ý: "....." Mẹ nó!

Lạc Thanh: "......"

"Thanh Thanh, để anh xách giúp em." Tạ Quân Ý xoay quanh Lạc Thanh, định cầm lấy balo của cậu.

Lạc Thanh: "....."

Tạ Quân Ý biết Lạc Thanh chắc chắn sẽ không thực sự để anh cầm, vì vậy tay chỉ vươn nửa chừng rồi thu lại, định móc ra viên socola đã chọn kỹ trong túi.

"Bộp!" Balo của Lạc Thanh rơi thẳng xuống đất.

Tạ Quân Ý: "......" Gâu gâu gâu?

Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả MặtTác giả: Nhất Chỉ Phong Thổ TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTạ Quân Ý đã chờ ở cổng Học viện Quân sự Liên bang suốt nửa tiếng. Hôm nay, anh đến để nói rõ ràng với Lạc Thanh. Là đại tá trẻ nhất của Liên bang, sự nghiệp của anh chỉ mới bắt đầu. Mục tiêu hiện tại của anh là chứng tỏ thực lực của mình khiến những kẻ đàm tiếu rằng anh dựa vào gia tộc để thăng tiến phải câm miệng chứ không phải kết hôn. Lạc Thanh được thừa hưởng nhan sắc từ mẹ nhưng Tạ Quân Ý không phải loại người ham mê sắc đẹp. Giữa sự nghiệp và mỹ nhân, anh phân biệt rõ ràng điều gì quan trọng hơn. Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời lẽ sẽ nói với Lạc Thanh. Là những người cùng theo học tại Học viện Quân sự, Lạc Thanh nhất định cũng hiểu, đối với một người lính, việc lập công danh quan trọng đến mức nào. Giữa đàn ông với nhau không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho đỡ mất công suy đoán. Tạ Quân Ý đang nghĩ lướt qua trong đầu một lần nữa những gì mình định nói thì nhìn thấy Lạc Thanh bước ra từ cổng học viện. Anh từng thấy ảnh nửa người của Lạc Thanh trong bộ quân phục. Trong ảnh, Lạc… Mẹ của Tạ Quân Ý không chịu nổi sự quấn quýt dai dẳng của con trai, đành phải đi dò hỏi giúp anh một lần nữa. Khi trở về, bà xác nhận với Tạ Quân Ý rằng Lạc Thanh đã đăng ký tham gia:"Đúng vậy, nó đã đăng ký rồi. Nhưng con đi không được đâu, lệnh điều động có thể xuống bất cứ lúc nào mà."Tạ Quân Ý: "Không sao không sao, lệnh vừa xuống thì con sẽ lập tức quay về!"Mẹ Tạ nhướng mày: "Có người từng nói, hành trình của mình là biển sao rộng lớn đấy nhé. Xin nghỉ lâu như vậy, người ta sẽ nói con nhờ quan hệ của cha đấy."Tạ Quân Ý nhìn mẹ đầy chân thành: "Cảm ơn cha! Cảm ơn mẹ! Nếu không có cha, con làm sao mà xin được nửa tháng nghỉ phép chứ! Hahaha!"Mẹ Tạ: "Nếu cha con biết thì chắc ông ấy tức chết mất."Tạ Quân Ý: "Làm sao mà cha biết được chứ! Đợi đến khi cha biết thì con đã có vợ rồi!"Tạ Quân Ý hớn hở lên mạng đăng ký tham gia nhưng ngay lập tức nhận được thông báo: Người không phải học viên đang theo học không thể đăng ký!Tạ Quân Ý: "......" Một cái trại hè rách nát mà cũng chê mình già!Thế là anh gọi điện cho tổng đài, nhân viên hỗ trợ khách hàng rất chân thành giải thích: "Đây là chương trình huấn luyện ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè dành riêng cho sinh viên quân đội, không tiếp nhận người đã tốt nghiệp."Tạ Quân Ý gọi lại, vẫn nhận được câu trả lời y hệt.Tạ Quân Ý lại gọi tiếp, vẫn không có gì thay đổi.Tạ Quân Ý tiếp tục gọi, lần này, nhân viên tổng đài mất kiên nhẫn: ".....Má nhà anh! Cút đi!"Tạ Quân Ý lại gọi.Nhân viên tổng đài: ".....Anh có tin tôi báo cảnh sát không?!"Tạ Quân Ý lại gọi nữa.Nhân viên tổng đài: ".....Đại ca, anh cứ đến đi, tôi chịu thua, tôi nhận thua được chưa?!"Tạ Quân Ý hài lòng đặt điện thoại xuống.......Đến ngày xuất phát, Tạ Quân Ý vác vali ra sân bay, vừa đến cổng lên máy bay liền trông thấy Lạc Thanh đang ngoan ngoãn chờ lên máy bay. Anh nở một nụ cười hoàn hảo đã luyện tập từ lâu: "Thanh Thanh, trùng hợp quá!"Lạc Thanh: "..... Thầy ơi, chẳng phải đây là chương trình huấn luyện chỉ dành cho sinh viên quân đội sao?"Giáo viên phụ trách trại hè đứng trước ánh mắt tò mò của đám học viên trẻ tuổi, đành nghiến răng nghiến lợi giải thích: "..... Đúng vậy, nhưng cậu ta..... cậu ta là sinh viên bị lưu ban, đã bị lưu ban sáu lần nên trông có vẻ lớn tuổi thôi!"Tạ Quân Ý: "....." Mẹ nó!Lạc Thanh: "......""Thanh Thanh, để anh xách giúp em." Tạ Quân Ý xoay quanh Lạc Thanh, định cầm lấy balo của cậu.Lạc Thanh: "....."Tạ Quân Ý biết Lạc Thanh chắc chắn sẽ không thực sự để anh cầm, vì vậy tay chỉ vươn nửa chừng rồi thu lại, định móc ra viên socola đã chọn kỹ trong túi."Bộp!" Balo của Lạc Thanh rơi thẳng xuống đất.Tạ Quân Ý: "......" Gâu gâu gâu?

Chương 11: Chương 11