Tác giả:

Khi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai.   Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau.   Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm.  Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy.     Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần.   Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ.     Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường…

Chương 91: Chương 91

Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng LòngTác giả: Phạn TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai.   Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau.   Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm.  Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy.     Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần.   Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ.     Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường… Tông Chính Tiêu xoa nhẹ mái tóc y, bật cười nói:“Lúc cần ta thì nói nhớ ta, lúc không cần lại làm như không thèm để ý. Nhung Âm, ngươi cũng thật là xấu tính.”Nhung Âm im lặng không đáp. Tông Chính Tiêu ngồi thêm một lúc, chợt nhớ lại mấy ngày trước hai người tranh cãi gay gắt, quả thực Nhung Âm chưa từng tỏ ra nhớ nhung hắn dù chỉ một chút. Chẳng lẽ vừa rồi yếu thế trước mặt hắn chỉ vì không muốn uống thuốc?Trong lòng Tông Chính Tiêu dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Hay là Nhung Âm chỉ đang lợi dụng hắn nên mới nói nhớ hắn?“Nhung Âm…” Tông Chính Tiêu vòng tay ôm lấy y từ phía sau, áp sát bên má y, giọng trầm xuống:“Mấy ngày nay ngươi thật sự nhớ ta, hay chỉ là nói dối?”Nhung Âm đột ngột quay đầu lại, đôi mắt hoe đỏ nhìn hắn, giọng nói vừa uất ức vừa đau khổ:“Tông Chính Tiêu, ngươi sao lại vô lý như vậy hả?”Tông Chính Tiêu: “…”Ta làm sao mà vô lý?Nhung Âm trừng mắt, bộ dạng như sắp bùng nổ:“Hôm đó ta không trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi không vui là chuyện đương nhiên. Ngươi muốn tránh xa ta, ta cũng có thể hiểu được. Vậy nên ta cho ngươi thời gian, cho ngươi không gian để bình tĩnh lại, chẳng lẽ ta sai sao? Hơn nữa chuyện ngươi nhằm vào Lục Nga, chẳng lẽ ngươi không có vấn đề? Ngươi còn muốn ta khóc lóc cầu xin ngươi quay lại à? Vừa nãy ngươi còn nói tất cả đều là lỗi của ngươi, nhưng ta thấy ngươi căn bản chưa ý thức được mình sai ở đâu, chỉ biết nói dăm ba câu dỗ dành ta thôi!”Những lời trách móc liên tiếp trút xuống, Tông Chính Tiêu ban đầu sững sờ, hồi lâu sau mới lên tiếng:“Vậy rốt cuộc ngươi có nhớ ta hay không?”Hắn thật sự rất để tâm đến vấn đề này.“Ngươi… Khụ khụ khụ khụ…” Nhung Âm tức đến phát điên, ho đến mức hai má đỏ bừng, đôi mắt ánh lên tia lệ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.Tông Chính Tiêu định giúp y vỗ lưng, lại bị một cái tát hất tay ra. Nhung Âm còn chưa ngừng ho nhưng vẫn đứt quãng gằn từng chữ:“Không… khụ khụ… không nhớ, ta một chút cũng không nhớ… khụ khụ… không hề nhớ ngươi…”Thực ra trong tình huống này không nên cười, nhưng Tông Chính Tiêu lại không kiềm được mà khóe môi khẽ nhếch lên.Hắn khẽ cong mi mắt, giọng điệu chắc nịch:“Nói không nhớ chính là đang nhớ. Ta nhìn ra rồi, Nhung Âm, ngươi rất nhớ ta.”Trước đó nói nhớ thì hắn không tin, giờ phủ nhận thì hắn lại tin.Nhung Âm tức giận đẩy mạnh người ra:“…Tông Chính Tiêu, ngươi đúng là kẻ điên.”“Ừ, ta là kẻ điên.” Tông Chính Tiêu cười, thản nhiên thừa nhận.Nhung Âm á khẩu, chẳng còn gì để nói.Tông Chính Tiêu ôm chặt y vào lòng, như thể chỉ hận không thể cắn lên vai y một cái. Hắn nghiêm túc:“Ta nói ta biết sai rồi, không phải chỉ là mấy lời dỗ dành ngươi. Là do ta hẹp hòi, động chút lại giận dỗi với ngươi. Thật ra mấy ngày nay ta cũng rất nhớ ngươi.”Nhung Âm ngẩng đầu nhìn hắn, giọng khàn khàn hỏi:“Vậy nếu hôm nay ta không bị bệnh, ngươi định khi nào mới trở về?” Tông Chính Tiêu: “…”Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.Nhung Âm bình tĩnh kết luận:“Ngươi biết mình sai rồi, nhưng có c.h.ế.t cũng không chịu sửa đúng không?”Tông Chính Tiêu: “…”“…Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa được không?”“Ngươi là hoàng đế, ngươi quyết định.”Tông Chính Tiêu bật cười: “Ngươi mới là hoàng đế, bá đạo đế vương.”Nhung Âm vừa tức vừa buồn cười: “Ta thấy người có bệnh là ngươi mới đúng.”Nhìn nụ cười thấp thoáng trên mặt Nhung Âm, Tông Chính Tiêu cũng vui vẻ theo:“Vậy bây giờ tha thứ cho ta chưa?”“Hừ…” Nhung Âm vùi mặt vào lòng hắn, xem như ngầm đồng ý.Nhìn hai vị chủ tử vừa cãi nhau vừa làm hòa, Tứ Hỉ và Lục Nga cảm thấy trái tim mình cứ bị nhấc lên rồi lại thả xuống, thậm chí còn thấy mệt hơn cả người trong cuộc.Cuối cùng Nhung Âm vẫn không thoát được chuyện uống thuốc. Có điều Tông Chính Tiêu đã chuẩn bị trước mứt hoa quả cho y, vừa uống xong liền lập tức nhét một viên vào miệng. Dù Nhung Âm vẫn mang vẻ mặt khổ sở, nhưng ít nhất cũng không chống đối nữa.Thuốc không phát huy tác dụng ngay, buổi tối Nhung Âm vẫn ho khan, thường xuyên bị ho đến tỉnh giấc, căn bản không thể ngủ yên.Tông Chính Tiêu ở bên cạnh canh chừng, cùng y thức đêm.“Ngươi qua phòng bên cạnh mà ngủ đi, dù sao ta cũng rảnh rỗi không có việc gì, ban ngày có thể ngủ bù. Còn ngươi sáng sớm phải dậy xử lý chính vụ.” Nhung Âm đẩy đẩy hắn, khuyên nhủ.“Không sao.” Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng v**t v* gương mặt tiều tụy của Nhung Âm, dịu dàng nói:“Ngươi không ở cùng mấy ngày nay, ta cũng ngủ không ngon. Ngày hôm sau vẫn làm việc bình thường, tinh thần vẫn sáng láng, cho nên đừng lo cho ta.”Nhung Âm nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đây là cách Tông Chính Tiêu bày tỏ rằng mấy ngày qua hắn rất nhớ y.Nhung Âm yếu ớt nở nụ cười, khẽ nói:“Ta không có ngươi cũng ngủ không ngon.”Tông Chính Tiêu ôm Nhung Âm, khẽ cười nói:“Vậy thì vừa hay bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”“Ừm.” Nhung Âm dựa vào n.g.ự.c Tông Chính Tiêu đầy vẻ ỷ lại.Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi.Nhờ có thuốc điều trị, bệnh của Nhung Âm chỉ sau hai, ba ngày đã gần như khỏi hẳn.Tông Chính Tiêu kiên quyết cho rằng y bị bệnh là do học hành quá sức. Bằng không, với thể chất khỏe mạnh như vậy, trước đây còn có thể chơi tuyết suốt mùa đông mà chẳng hề hấn gì, sao có thể bị một cơn rét tháng Ba đánh gục được?Vì vậy Tông Chính Tiêu nghiêm khắc quản lý thời gian đọc sách và luyện chữ hằng ngày của Nhung Âm. Những lúc không ở bên cạnh, hắn liền dặn dò cung nhân giám sát chặt chẽ, bắt y phải ra ngoài chơi nhiều hơn để thư giãn.   

Tông Chính Tiêu xoa nhẹ mái tóc y, bật cười nói:

“Lúc cần ta thì nói nhớ ta, lúc không cần lại làm như không thèm để ý. Nhung Âm, ngươi cũng thật là xấu tính.”

Nhung Âm im lặng không đáp. Tông Chính Tiêu ngồi thêm một lúc, chợt nhớ lại mấy ngày trước hai người tranh cãi gay gắt, quả thực Nhung Âm chưa từng tỏ ra nhớ nhung hắn dù chỉ một chút. Chẳng lẽ vừa rồi yếu thế trước mặt hắn chỉ vì không muốn uống thuốc?

Trong lòng Tông Chính Tiêu dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Hay là Nhung Âm chỉ đang lợi dụng hắn nên mới nói nhớ hắn?

“Nhung Âm…” Tông Chính Tiêu vòng tay ôm lấy y từ phía sau, áp sát bên má y, giọng trầm xuống:

“Mấy ngày nay ngươi thật sự nhớ ta, hay chỉ là nói dối?”

Nhung Âm đột ngột quay đầu lại, đôi mắt hoe đỏ nhìn hắn, giọng nói vừa uất ức vừa đau khổ:

“Tông Chính Tiêu, ngươi sao lại vô lý như vậy hả?”

Tông Chính Tiêu: “…”

Ta làm sao mà vô lý?

Nhung Âm trừng mắt, bộ dạng như sắp bùng nổ:

“Hôm đó ta không trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi không vui là chuyện đương nhiên. Ngươi muốn tránh xa ta, ta cũng có thể hiểu được. Vậy nên ta cho ngươi thời gian, cho ngươi không gian để bình tĩnh lại, chẳng lẽ ta sai sao? Hơn nữa chuyện ngươi nhằm vào Lục Nga, chẳng lẽ ngươi không có vấn đề? Ngươi còn muốn ta khóc lóc cầu xin ngươi quay lại à? Vừa nãy ngươi còn nói tất cả đều là lỗi của ngươi, nhưng ta thấy ngươi căn bản chưa ý thức được mình sai ở đâu, chỉ biết nói dăm ba câu dỗ dành ta thôi!”

Những lời trách móc liên tiếp trút xuống, Tông Chính Tiêu ban đầu sững sờ, hồi lâu sau mới lên tiếng:

“Vậy rốt cuộc ngươi có nhớ ta hay không?”

Hắn thật sự rất để tâm đến vấn đề này.

“Ngươi… Khụ khụ khụ khụ…” Nhung Âm tức đến phát điên, ho đến mức hai má đỏ bừng, đôi mắt ánh lên tia lệ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Tông Chính Tiêu định giúp y vỗ lưng, lại bị một cái tát hất tay ra. Nhung Âm còn chưa ngừng ho nhưng vẫn đứt quãng gằn từng chữ:

“Không… khụ khụ… không nhớ, ta một chút cũng không nhớ… khụ khụ… không hề nhớ ngươi…”

Thực ra trong tình huống này không nên cười, nhưng Tông Chính Tiêu lại không kiềm được mà khóe môi khẽ nhếch lên.

Hắn khẽ cong mi mắt, giọng điệu chắc nịch:

“Nói không nhớ chính là đang nhớ. Ta nhìn ra rồi, Nhung Âm, ngươi rất nhớ ta.”

Trước đó nói nhớ thì hắn không tin, giờ phủ nhận thì hắn lại tin.

Nhung Âm tức giận đẩy mạnh người ra:

“…Tông Chính Tiêu, ngươi đúng là kẻ điên.”

“Ừ, ta là kẻ điên.” Tông Chính Tiêu cười, thản nhiên thừa nhận.

Nhung Âm á khẩu, chẳng còn gì để nói.

Tông Chính Tiêu ôm chặt y vào lòng, như thể chỉ hận không thể cắn lên vai y một cái. Hắn nghiêm túc:

“Ta nói ta biết sai rồi, không phải chỉ là mấy lời dỗ dành ngươi. Là do ta hẹp hòi, động chút lại giận dỗi với ngươi. Thật ra mấy ngày nay ta cũng rất nhớ ngươi.”

Nhung Âm ngẩng đầu nhìn hắn, giọng khàn khàn hỏi:

“Vậy nếu hôm nay ta không bị bệnh, ngươi định khi nào mới trở về?”

 

Tông Chính Tiêu: “…”

Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Nhung Âm bình tĩnh kết luận:

“Ngươi biết mình sai rồi, nhưng có c.h.ế.t cũng không chịu sửa đúng không?”

Tông Chính Tiêu: “…”

“…Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa được không?”

“Ngươi là hoàng đế, ngươi quyết định.”

Tông Chính Tiêu bật cười: “Ngươi mới là hoàng đế, bá đạo đế vương.”

Nhung Âm vừa tức vừa buồn cười: “Ta thấy người có bệnh là ngươi mới đúng.”

Nhìn nụ cười thấp thoáng trên mặt Nhung Âm, Tông Chính Tiêu cũng vui vẻ theo:

“Vậy bây giờ tha thứ cho ta chưa?”

“Hừ…” Nhung Âm vùi mặt vào lòng hắn, xem như ngầm đồng ý.

Nhìn hai vị chủ tử vừa cãi nhau vừa làm hòa, Tứ Hỉ và Lục Nga cảm thấy trái tim mình cứ bị nhấc lên rồi lại thả xuống, thậm chí còn thấy mệt hơn cả người trong cuộc.

Cuối cùng Nhung Âm vẫn không thoát được chuyện uống thuốc. Có điều Tông Chính Tiêu đã chuẩn bị trước mứt hoa quả cho y, vừa uống xong liền lập tức nhét một viên vào miệng. Dù Nhung Âm vẫn mang vẻ mặt khổ sở, nhưng ít nhất cũng không chống đối nữa.

Thuốc không phát huy tác dụng ngay, buổi tối Nhung Âm vẫn ho khan, thường xuyên bị ho đến tỉnh giấc, căn bản không thể ngủ yên.

Tông Chính Tiêu ở bên cạnh canh chừng, cùng y thức đêm.

“Ngươi qua phòng bên cạnh mà ngủ đi, dù sao ta cũng rảnh rỗi không có việc gì, ban ngày có thể ngủ bù. Còn ngươi sáng sớm phải dậy xử lý chính vụ.” Nhung Âm đẩy đẩy hắn, khuyên nhủ.

“Không sao.” Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng v**t v* gương mặt tiều tụy của Nhung Âm, dịu dàng nói:

“Ngươi không ở cùng mấy ngày nay, ta cũng ngủ không ngon. Ngày hôm sau vẫn làm việc bình thường, tinh thần vẫn sáng láng, cho nên đừng lo cho ta.”

Nhung Âm nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đây là cách Tông Chính Tiêu bày tỏ rằng mấy ngày qua hắn rất nhớ y.

Nhung Âm yếu ớt nở nụ cười, khẽ nói:

“Ta không có ngươi cũng ngủ không ngon.”

Tông Chính Tiêu ôm Nhung Âm, khẽ cười nói:

“Vậy thì vừa hay bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”

“Ừm.” Nhung Âm dựa vào n.g.ự.c Tông Chính Tiêu đầy vẻ ỷ lại.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Nhờ có thuốc điều trị, bệnh của Nhung Âm chỉ sau hai, ba ngày đã gần như khỏi hẳn.

Tông Chính Tiêu kiên quyết cho rằng y bị bệnh là do học hành quá sức. Bằng không, với thể chất khỏe mạnh như vậy, trước đây còn có thể chơi tuyết suốt mùa đông mà chẳng hề hấn gì, sao có thể bị một cơn rét tháng Ba đánh gục được?

Vì vậy Tông Chính Tiêu nghiêm khắc quản lý thời gian đọc sách và luyện chữ hằng ngày của Nhung Âm. Những lúc không ở bên cạnh, hắn liền dặn dò cung nhân giám sát chặt chẽ, bắt y phải ra ngoài chơi nhiều hơn để thư giãn.

 

 

 

Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng LòngTác giả: Phạn TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai.   Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau.   Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm.  Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy.     Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần.   Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ.     Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường… Tông Chính Tiêu xoa nhẹ mái tóc y, bật cười nói:“Lúc cần ta thì nói nhớ ta, lúc không cần lại làm như không thèm để ý. Nhung Âm, ngươi cũng thật là xấu tính.”Nhung Âm im lặng không đáp. Tông Chính Tiêu ngồi thêm một lúc, chợt nhớ lại mấy ngày trước hai người tranh cãi gay gắt, quả thực Nhung Âm chưa từng tỏ ra nhớ nhung hắn dù chỉ một chút. Chẳng lẽ vừa rồi yếu thế trước mặt hắn chỉ vì không muốn uống thuốc?Trong lòng Tông Chính Tiêu dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Hay là Nhung Âm chỉ đang lợi dụng hắn nên mới nói nhớ hắn?“Nhung Âm…” Tông Chính Tiêu vòng tay ôm lấy y từ phía sau, áp sát bên má y, giọng trầm xuống:“Mấy ngày nay ngươi thật sự nhớ ta, hay chỉ là nói dối?”Nhung Âm đột ngột quay đầu lại, đôi mắt hoe đỏ nhìn hắn, giọng nói vừa uất ức vừa đau khổ:“Tông Chính Tiêu, ngươi sao lại vô lý như vậy hả?”Tông Chính Tiêu: “…”Ta làm sao mà vô lý?Nhung Âm trừng mắt, bộ dạng như sắp bùng nổ:“Hôm đó ta không trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi không vui là chuyện đương nhiên. Ngươi muốn tránh xa ta, ta cũng có thể hiểu được. Vậy nên ta cho ngươi thời gian, cho ngươi không gian để bình tĩnh lại, chẳng lẽ ta sai sao? Hơn nữa chuyện ngươi nhằm vào Lục Nga, chẳng lẽ ngươi không có vấn đề? Ngươi còn muốn ta khóc lóc cầu xin ngươi quay lại à? Vừa nãy ngươi còn nói tất cả đều là lỗi của ngươi, nhưng ta thấy ngươi căn bản chưa ý thức được mình sai ở đâu, chỉ biết nói dăm ba câu dỗ dành ta thôi!”Những lời trách móc liên tiếp trút xuống, Tông Chính Tiêu ban đầu sững sờ, hồi lâu sau mới lên tiếng:“Vậy rốt cuộc ngươi có nhớ ta hay không?”Hắn thật sự rất để tâm đến vấn đề này.“Ngươi… Khụ khụ khụ khụ…” Nhung Âm tức đến phát điên, ho đến mức hai má đỏ bừng, đôi mắt ánh lên tia lệ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.Tông Chính Tiêu định giúp y vỗ lưng, lại bị một cái tát hất tay ra. Nhung Âm còn chưa ngừng ho nhưng vẫn đứt quãng gằn từng chữ:“Không… khụ khụ… không nhớ, ta một chút cũng không nhớ… khụ khụ… không hề nhớ ngươi…”Thực ra trong tình huống này không nên cười, nhưng Tông Chính Tiêu lại không kiềm được mà khóe môi khẽ nhếch lên.Hắn khẽ cong mi mắt, giọng điệu chắc nịch:“Nói không nhớ chính là đang nhớ. Ta nhìn ra rồi, Nhung Âm, ngươi rất nhớ ta.”Trước đó nói nhớ thì hắn không tin, giờ phủ nhận thì hắn lại tin.Nhung Âm tức giận đẩy mạnh người ra:“…Tông Chính Tiêu, ngươi đúng là kẻ điên.”“Ừ, ta là kẻ điên.” Tông Chính Tiêu cười, thản nhiên thừa nhận.Nhung Âm á khẩu, chẳng còn gì để nói.Tông Chính Tiêu ôm chặt y vào lòng, như thể chỉ hận không thể cắn lên vai y một cái. Hắn nghiêm túc:“Ta nói ta biết sai rồi, không phải chỉ là mấy lời dỗ dành ngươi. Là do ta hẹp hòi, động chút lại giận dỗi với ngươi. Thật ra mấy ngày nay ta cũng rất nhớ ngươi.”Nhung Âm ngẩng đầu nhìn hắn, giọng khàn khàn hỏi:“Vậy nếu hôm nay ta không bị bệnh, ngươi định khi nào mới trở về?” Tông Chính Tiêu: “…”Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.Nhung Âm bình tĩnh kết luận:“Ngươi biết mình sai rồi, nhưng có c.h.ế.t cũng không chịu sửa đúng không?”Tông Chính Tiêu: “…”“…Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa được không?”“Ngươi là hoàng đế, ngươi quyết định.”Tông Chính Tiêu bật cười: “Ngươi mới là hoàng đế, bá đạo đế vương.”Nhung Âm vừa tức vừa buồn cười: “Ta thấy người có bệnh là ngươi mới đúng.”Nhìn nụ cười thấp thoáng trên mặt Nhung Âm, Tông Chính Tiêu cũng vui vẻ theo:“Vậy bây giờ tha thứ cho ta chưa?”“Hừ…” Nhung Âm vùi mặt vào lòng hắn, xem như ngầm đồng ý.Nhìn hai vị chủ tử vừa cãi nhau vừa làm hòa, Tứ Hỉ và Lục Nga cảm thấy trái tim mình cứ bị nhấc lên rồi lại thả xuống, thậm chí còn thấy mệt hơn cả người trong cuộc.Cuối cùng Nhung Âm vẫn không thoát được chuyện uống thuốc. Có điều Tông Chính Tiêu đã chuẩn bị trước mứt hoa quả cho y, vừa uống xong liền lập tức nhét một viên vào miệng. Dù Nhung Âm vẫn mang vẻ mặt khổ sở, nhưng ít nhất cũng không chống đối nữa.Thuốc không phát huy tác dụng ngay, buổi tối Nhung Âm vẫn ho khan, thường xuyên bị ho đến tỉnh giấc, căn bản không thể ngủ yên.Tông Chính Tiêu ở bên cạnh canh chừng, cùng y thức đêm.“Ngươi qua phòng bên cạnh mà ngủ đi, dù sao ta cũng rảnh rỗi không có việc gì, ban ngày có thể ngủ bù. Còn ngươi sáng sớm phải dậy xử lý chính vụ.” Nhung Âm đẩy đẩy hắn, khuyên nhủ.“Không sao.” Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng v**t v* gương mặt tiều tụy của Nhung Âm, dịu dàng nói:“Ngươi không ở cùng mấy ngày nay, ta cũng ngủ không ngon. Ngày hôm sau vẫn làm việc bình thường, tinh thần vẫn sáng láng, cho nên đừng lo cho ta.”Nhung Âm nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đây là cách Tông Chính Tiêu bày tỏ rằng mấy ngày qua hắn rất nhớ y.Nhung Âm yếu ớt nở nụ cười, khẽ nói:“Ta không có ngươi cũng ngủ không ngon.”Tông Chính Tiêu ôm Nhung Âm, khẽ cười nói:“Vậy thì vừa hay bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”“Ừm.” Nhung Âm dựa vào n.g.ự.c Tông Chính Tiêu đầy vẻ ỷ lại.Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi.Nhờ có thuốc điều trị, bệnh của Nhung Âm chỉ sau hai, ba ngày đã gần như khỏi hẳn.Tông Chính Tiêu kiên quyết cho rằng y bị bệnh là do học hành quá sức. Bằng không, với thể chất khỏe mạnh như vậy, trước đây còn có thể chơi tuyết suốt mùa đông mà chẳng hề hấn gì, sao có thể bị một cơn rét tháng Ba đánh gục được?Vì vậy Tông Chính Tiêu nghiêm khắc quản lý thời gian đọc sách và luyện chữ hằng ngày của Nhung Âm. Những lúc không ở bên cạnh, hắn liền dặn dò cung nhân giám sát chặt chẽ, bắt y phải ra ngoài chơi nhiều hơn để thư giãn.   

Chương 91: Chương 91