Khi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai. Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm. Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy. Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ. Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường…
Chương 92: Chương 92
Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng LòngTác giả: Phạn TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai. Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm. Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy. Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ. Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường… Vì lo cho Nhung Âm, Tông Chính Tiêu thậm chí còn chịu nhượng bộ, không gây khó dễ cho Lục Nga - tình địch trong mắt hắn, chỉ để nàng có thể toàn tâm chăm sóc cậu.Hắn cảm thấy bản thân thật sự là người rộng lượng, lại hết lòng vì Nhung Âm.Dù sao thì Nhung Âm và Lục Nga cũng chưa thực sự ở bên nhau, hắn cứ làm như không biết chuyện Nhung Âm thích Lục Nga là được rồi.Đến tháng Tư, ruộng trong hoàng trang bắt đầu cho thấy hiệu quả sau khi bón thúc. Những thửa ruộng được bón phân sinh trưởng tốt hơn hẳn những thửa không bón. Quản sự hoàng trang dâng tấu chúc mừng, Tông Chính Tiêu đích thân đến kiểm tra để xác nhận lời báo cáo không sai.“Lúa mạch non và lúa nước đều xanh tốt, tình hình rất khả quan. Đợi đến mùa thu hoạch e là còn có thể mang đến cho chúng ta một niềm vui bất ngờ nữa.”“Tạo giấy đã được giao phó xuống dưới, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi. Không bao lâu nữa chúng ta có thể sử dụng chính loại giấy do mình làm ra.”“Mỏ than ta cũng đã phái người đi tìm, chỉ là chưa biết khi nào mới có kết quả.”“Khoai lang đỏ và khoai tây tuy vẫn chưa tìm thấy, nhưng những người đi tìm giống cây lại bất ngờ phát hiện nhiều loại hạt giống quý mà Đại Thịnh đang thiếu hụt. Xem như cũng không phải tay không trở về.”Trên sân phơi, Nhung Âm tựa vào lòng Tông Chính Tiêu, lặng lẽ lắng nghe hắn hào hứng báo cáo những thành quả gần đây.Khi nhắc đến những chuyện này, trên mặt Tông Chính Tiêu tràn đầy ý cười như thể đã nhìn thấy cảnh Đại Thịnh dưới sự cai quản của mình ngày càng phát triển thịnh vượng.Nhung Âm cảm thấy chỉ cần Tông Chính Tiêu vui vẻ, mọi nỗ lực của y đều không uổng phí.Sau một hồi thao thao bất tuyệt Tông Chính Tiêu mới nhận ra Nhung Âm vẫn im lặng từ đầu đến giờ. Hắn cúi xuống nhìn, liền bắt gặp ánh mắt y cũng vừa vặn ngước lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe môi đồng thời khẽ nhếch.“Ngươi dạo này cứ ủ rũ mãi, có phải không khỏe ở đâu không?” Tông Chính Tiêu lo lắng hỏi. Nhung Âm của hắn không còn hoạt bát như trước nữa.Nhung Âm đáp: “Bệ hạ, đây gọi là xuân vây. Ta chỉ hơi lười một chút thôi, không phải bị bệnh.”“Không bệnh là tốt rồi.” Tông Chính Tiêu nói, “Có ta ở đây, ngươi muốn lười thế nào cũng được. Chỉ có điều phải ăn đúng giờ, nếu lười đến mức bỏ cả ăn uống mà đói c.h.ế.t thì thật không đáng.”Nhung Âm bật cười khanh khách: “Sao mà ngươi nói khoa trương vậy.”Tông Chính Tiêu cũng cười: “Ta không muốn ngươi chết. Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, ta phải làm sao đây?”Lời này vốn chỉ là câu nói vô tình, nhưng lại chạm trúng tâm sự của Nhung Âm. Y sắp c.h.ế.t rồi, nhưng đến nay vẫn không dám nói cho Tông Chính Tiêu biết sự thật.Nhung Âm cụp mắt xuống: “Bệ hạ, dù là nhân loại hay giao nhân, cuối cùng cũng có ngày phải đối mặt với diệt vong. Đây là ý trời, phàm nhân không thể chống lại.”Tông Chính Tiêu bình thản nói: “Ta không chống lại ý trời, cũng không sợ cái chết. Ta chỉ muốn được ở bên ngươi lâu hơn một chút trên thế gian này.”Nhung Âm im lặng. Trong lòng chợt nhói đau.Thời gian sau đó ngày nào Nhung Âm cũng trăn trở, suy nghĩ xem nên thẳng thắn với Tông Chính Tiêu thế nào. Nhưng mỗi lần gom đủ dũng khí định nói ra sự thật lại đều vì đủ loại lý do mà trì hoãn.Nguyên nhân quan trọng nhất thật ra vẫn là vì y quá sợ hãi. Y không biết phải đối mặt với Tông Chính Tiêu ra sao, cũng chẳng biết phải khuyên hắn thế nào để cả hai có thể chấp nhận số phận an bài.Chớp mắt đã đến trung tuần tháng Năm. Sau nhiều lần thử mà không thể tự mình nói ra, Nhung Âm quyết định viết thư báo cho Tông Chính Tiêu về kết cục sắp đến của mình.Nhung Âm bắt đầu viết. Y kể rằng, ở thế giới cũ mình là một cô nhi bị bỏ rơi. Vì không ai nhận nuôi nên y phải lớn lên trong cô nhi viện, dựa vào sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm hoàn thành việc học.Khi trưởng thành còn chưa kịp chào đón một cuộc sống mới, y đã bị chẩn đoán mắc bệnh nan y. Có lẽ đây cũng chính là lý do khiến cha mẹ ruột vứt bỏ y ngay từ đầu.Vốn dĩ y chỉ còn một năm tuổi thọ. Nhưng nhờ cứu người mà được trời cao thương xót, ban cho cơ hội xuyên qua thế giới này, được sống khỏe mạnh trọn vẹn một năm. Và bây giờ thời gian ấy sắp hết rồi.Nhung Âm định viết tiếp về quãng thời gian một năm ở thế giới này, về niềm vui cậu đã trải qua, về sự biết ơn dành cho Tông Chính Tiêu và Lục Nga. Nhưng ngay lúc ấy trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó tả.Trong lòng Nhung Âm bỗng vang lên bốn chữ: Đại nạn giáng xuống!Nhưng chẳng phải y vẫn còn gần nửa tháng nữa mới đến lúc phải rời đi sao?Nhung Âm không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng một linh cảm mãnh liệt mách bảo rằng y sắp không xong rồi.Y hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nga đang đứng cách đó không xa, giọng run run:“Lục Nga! Mau đi gọi Tông Chính Tiêu về, nhanh lên!”
Vì lo cho Nhung Âm, Tông Chính Tiêu thậm chí còn chịu nhượng bộ, không gây khó dễ cho Lục Nga - tình địch trong mắt hắn, chỉ để nàng có thể toàn tâm chăm sóc cậu.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự là người rộng lượng, lại hết lòng vì Nhung Âm.
Dù sao thì Nhung Âm và Lục Nga cũng chưa thực sự ở bên nhau, hắn cứ làm như không biết chuyện Nhung Âm thích Lục Nga là được rồi.
Đến tháng Tư, ruộng trong hoàng trang bắt đầu cho thấy hiệu quả sau khi bón thúc. Những thửa ruộng được bón phân sinh trưởng tốt hơn hẳn những thửa không bón. Quản sự hoàng trang dâng tấu chúc mừng, Tông Chính Tiêu đích thân đến kiểm tra để xác nhận lời báo cáo không sai.
“Lúa mạch non và lúa nước đều xanh tốt, tình hình rất khả quan. Đợi đến mùa thu hoạch e là còn có thể mang đến cho chúng ta một niềm vui bất ngờ nữa.”
“Tạo giấy đã được giao phó xuống dưới, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi. Không bao lâu nữa chúng ta có thể sử dụng chính loại giấy do mình làm ra.”
“Mỏ than ta cũng đã phái người đi tìm, chỉ là chưa biết khi nào mới có kết quả.”
“Khoai lang đỏ và khoai tây tuy vẫn chưa tìm thấy, nhưng những người đi tìm giống cây lại bất ngờ phát hiện nhiều loại hạt giống quý mà Đại Thịnh đang thiếu hụt. Xem như cũng không phải tay không trở về.”
Trên sân phơi, Nhung Âm tựa vào lòng Tông Chính Tiêu, lặng lẽ lắng nghe hắn hào hứng báo cáo những thành quả gần đây.
Khi nhắc đến những chuyện này, trên mặt Tông Chính Tiêu tràn đầy ý cười như thể đã nhìn thấy cảnh Đại Thịnh dưới sự cai quản của mình ngày càng phát triển thịnh vượng.
Nhung Âm cảm thấy chỉ cần Tông Chính Tiêu vui vẻ, mọi nỗ lực của y đều không uổng phí.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt Tông Chính Tiêu mới nhận ra Nhung Âm vẫn im lặng từ đầu đến giờ. Hắn cúi xuống nhìn, liền bắt gặp ánh mắt y cũng vừa vặn ngước lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe môi đồng thời khẽ nhếch.
“Ngươi dạo này cứ ủ rũ mãi, có phải không khỏe ở đâu không?” Tông Chính Tiêu lo lắng hỏi. Nhung Âm của hắn không còn hoạt bát như trước nữa.
Nhung Âm đáp: “Bệ hạ, đây gọi là xuân vây. Ta chỉ hơi lười một chút thôi, không phải bị bệnh.”
“Không bệnh là tốt rồi.” Tông Chính Tiêu nói, “Có ta ở đây, ngươi muốn lười thế nào cũng được. Chỉ có điều phải ăn đúng giờ, nếu lười đến mức bỏ cả ăn uống mà đói c.h.ế.t thì thật không đáng.”
Nhung Âm bật cười khanh khách: “Sao mà ngươi nói khoa trương vậy.”
Tông Chính Tiêu cũng cười: “Ta không muốn ngươi chết. Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, ta phải làm sao đây?”
Lời này vốn chỉ là câu nói vô tình, nhưng lại chạm trúng tâm sự của Nhung Âm.
Y sắp c.h.ế.t rồi, nhưng đến nay vẫn không dám nói cho Tông Chính Tiêu biết sự thật.
Nhung Âm cụp mắt xuống: “Bệ hạ, dù là nhân loại hay giao nhân, cuối cùng cũng có ngày phải đối mặt với diệt vong. Đây là ý trời, phàm nhân không thể chống lại.”
Tông Chính Tiêu bình thản nói: “Ta không chống lại ý trời, cũng không sợ cái chết. Ta chỉ muốn được ở bên ngươi lâu hơn một chút trên thế gian này.”
Nhung Âm im lặng. Trong lòng chợt nhói đau.
Thời gian sau đó ngày nào Nhung Âm cũng trăn trở, suy nghĩ xem nên thẳng thắn với Tông Chính Tiêu thế nào. Nhưng mỗi lần gom đủ dũng khí định nói ra sự thật lại đều vì đủ loại lý do mà trì hoãn.
Nguyên nhân quan trọng nhất thật ra vẫn là vì y quá sợ hãi. Y không biết phải đối mặt với Tông Chính Tiêu ra sao, cũng chẳng biết phải khuyên hắn thế nào để cả hai có thể chấp nhận số phận an bài.
Chớp mắt đã đến trung tuần tháng Năm. Sau nhiều lần thử mà không thể tự mình nói ra, Nhung Âm quyết định viết thư báo cho Tông Chính Tiêu về kết cục sắp đến của mình.
Nhung Âm bắt đầu viết. Y kể rằng, ở thế giới cũ mình là một cô nhi bị bỏ rơi. Vì không ai nhận nuôi nên y phải lớn lên trong cô nhi viện, dựa vào sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm hoàn thành việc học.
Khi trưởng thành còn chưa kịp chào đón một cuộc sống mới, y đã bị chẩn đoán mắc bệnh nan y. Có lẽ đây cũng chính là lý do khiến cha mẹ ruột vứt bỏ y ngay từ đầu.
Vốn dĩ y chỉ còn một năm tuổi thọ. Nhưng nhờ cứu người mà được trời cao thương xót, ban cho cơ hội xuyên qua thế giới này, được sống khỏe mạnh trọn vẹn một năm. Và bây giờ thời gian ấy sắp hết rồi.
Nhung Âm định viết tiếp về quãng thời gian một năm ở thế giới này, về niềm vui cậu đã trải qua, về sự biết ơn dành cho Tông Chính Tiêu và Lục Nga. Nhưng ngay lúc ấy trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó tả.
Trong lòng Nhung Âm bỗng vang lên bốn chữ: Đại nạn giáng xuống!
Nhưng chẳng phải y vẫn còn gần nửa tháng nữa mới đến lúc phải rời đi sao?
Nhung Âm không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng một linh cảm mãnh liệt mách bảo rằng y sắp không xong rồi.
Y hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nga đang đứng cách đó không xa, giọng run run:
“Lục Nga! Mau đi gọi Tông Chính Tiêu về, nhanh lên!”
Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng LòngTác giả: Phạn TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhKhi Nhung Âm bị dòng sông chảy xiết cuốn đi, ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là cái c.h.ế.t đang cận kề, mà là cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa trẻ rơi xuống nước, ít nhất sinh mạng nhỏ bé đó còn sống, với vô vàn khả năng trong tương lai. Còn cậu, một người mang trong mình căn bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, việc c.h.ế.t sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm ơn 21 năm cuộc đời khổ cực của mình, với thân phận cô nhi không gia đình, không bạn bè thân thiết, nên cậu không sợ chết, cũng không làm ai phải thương tâm. Cậu chỉ mong kiếp sau, trời không bắt cậu phải sống cô đơn như vậy. Nhung Âm chấp nhận tâm nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái c.h.ế.t đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nghĩ sẽ bị ngộp thở và phải chịu những cơn đau, một điều bất ngờ đã xảy ra: cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hô hấp thoải mái như trên bờ. Khi Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cậu: “Thiên hành hữu thường… Vì lo cho Nhung Âm, Tông Chính Tiêu thậm chí còn chịu nhượng bộ, không gây khó dễ cho Lục Nga - tình địch trong mắt hắn, chỉ để nàng có thể toàn tâm chăm sóc cậu.Hắn cảm thấy bản thân thật sự là người rộng lượng, lại hết lòng vì Nhung Âm.Dù sao thì Nhung Âm và Lục Nga cũng chưa thực sự ở bên nhau, hắn cứ làm như không biết chuyện Nhung Âm thích Lục Nga là được rồi.Đến tháng Tư, ruộng trong hoàng trang bắt đầu cho thấy hiệu quả sau khi bón thúc. Những thửa ruộng được bón phân sinh trưởng tốt hơn hẳn những thửa không bón. Quản sự hoàng trang dâng tấu chúc mừng, Tông Chính Tiêu đích thân đến kiểm tra để xác nhận lời báo cáo không sai.“Lúa mạch non và lúa nước đều xanh tốt, tình hình rất khả quan. Đợi đến mùa thu hoạch e là còn có thể mang đến cho chúng ta một niềm vui bất ngờ nữa.”“Tạo giấy đã được giao phó xuống dưới, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi. Không bao lâu nữa chúng ta có thể sử dụng chính loại giấy do mình làm ra.”“Mỏ than ta cũng đã phái người đi tìm, chỉ là chưa biết khi nào mới có kết quả.”“Khoai lang đỏ và khoai tây tuy vẫn chưa tìm thấy, nhưng những người đi tìm giống cây lại bất ngờ phát hiện nhiều loại hạt giống quý mà Đại Thịnh đang thiếu hụt. Xem như cũng không phải tay không trở về.”Trên sân phơi, Nhung Âm tựa vào lòng Tông Chính Tiêu, lặng lẽ lắng nghe hắn hào hứng báo cáo những thành quả gần đây.Khi nhắc đến những chuyện này, trên mặt Tông Chính Tiêu tràn đầy ý cười như thể đã nhìn thấy cảnh Đại Thịnh dưới sự cai quản của mình ngày càng phát triển thịnh vượng.Nhung Âm cảm thấy chỉ cần Tông Chính Tiêu vui vẻ, mọi nỗ lực của y đều không uổng phí.Sau một hồi thao thao bất tuyệt Tông Chính Tiêu mới nhận ra Nhung Âm vẫn im lặng từ đầu đến giờ. Hắn cúi xuống nhìn, liền bắt gặp ánh mắt y cũng vừa vặn ngước lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe môi đồng thời khẽ nhếch.“Ngươi dạo này cứ ủ rũ mãi, có phải không khỏe ở đâu không?” Tông Chính Tiêu lo lắng hỏi. Nhung Âm của hắn không còn hoạt bát như trước nữa.Nhung Âm đáp: “Bệ hạ, đây gọi là xuân vây. Ta chỉ hơi lười một chút thôi, không phải bị bệnh.”“Không bệnh là tốt rồi.” Tông Chính Tiêu nói, “Có ta ở đây, ngươi muốn lười thế nào cũng được. Chỉ có điều phải ăn đúng giờ, nếu lười đến mức bỏ cả ăn uống mà đói c.h.ế.t thì thật không đáng.”Nhung Âm bật cười khanh khách: “Sao mà ngươi nói khoa trương vậy.”Tông Chính Tiêu cũng cười: “Ta không muốn ngươi chết. Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, ta phải làm sao đây?”Lời này vốn chỉ là câu nói vô tình, nhưng lại chạm trúng tâm sự của Nhung Âm. Y sắp c.h.ế.t rồi, nhưng đến nay vẫn không dám nói cho Tông Chính Tiêu biết sự thật.Nhung Âm cụp mắt xuống: “Bệ hạ, dù là nhân loại hay giao nhân, cuối cùng cũng có ngày phải đối mặt với diệt vong. Đây là ý trời, phàm nhân không thể chống lại.”Tông Chính Tiêu bình thản nói: “Ta không chống lại ý trời, cũng không sợ cái chết. Ta chỉ muốn được ở bên ngươi lâu hơn một chút trên thế gian này.”Nhung Âm im lặng. Trong lòng chợt nhói đau.Thời gian sau đó ngày nào Nhung Âm cũng trăn trở, suy nghĩ xem nên thẳng thắn với Tông Chính Tiêu thế nào. Nhưng mỗi lần gom đủ dũng khí định nói ra sự thật lại đều vì đủ loại lý do mà trì hoãn.Nguyên nhân quan trọng nhất thật ra vẫn là vì y quá sợ hãi. Y không biết phải đối mặt với Tông Chính Tiêu ra sao, cũng chẳng biết phải khuyên hắn thế nào để cả hai có thể chấp nhận số phận an bài.Chớp mắt đã đến trung tuần tháng Năm. Sau nhiều lần thử mà không thể tự mình nói ra, Nhung Âm quyết định viết thư báo cho Tông Chính Tiêu về kết cục sắp đến của mình.Nhung Âm bắt đầu viết. Y kể rằng, ở thế giới cũ mình là một cô nhi bị bỏ rơi. Vì không ai nhận nuôi nên y phải lớn lên trong cô nhi viện, dựa vào sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm hoàn thành việc học.Khi trưởng thành còn chưa kịp chào đón một cuộc sống mới, y đã bị chẩn đoán mắc bệnh nan y. Có lẽ đây cũng chính là lý do khiến cha mẹ ruột vứt bỏ y ngay từ đầu.Vốn dĩ y chỉ còn một năm tuổi thọ. Nhưng nhờ cứu người mà được trời cao thương xót, ban cho cơ hội xuyên qua thế giới này, được sống khỏe mạnh trọn vẹn một năm. Và bây giờ thời gian ấy sắp hết rồi.Nhung Âm định viết tiếp về quãng thời gian một năm ở thế giới này, về niềm vui cậu đã trải qua, về sự biết ơn dành cho Tông Chính Tiêu và Lục Nga. Nhưng ngay lúc ấy trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó tả.Trong lòng Nhung Âm bỗng vang lên bốn chữ: Đại nạn giáng xuống!Nhưng chẳng phải y vẫn còn gần nửa tháng nữa mới đến lúc phải rời đi sao?Nhung Âm không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng một linh cảm mãnh liệt mách bảo rằng y sắp không xong rồi.Y hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nga đang đứng cách đó không xa, giọng run run:“Lục Nga! Mau đi gọi Tông Chính Tiêu về, nhanh lên!”