Tác giả:

- Trượt tuyết nhé? Dĩ nhiên là không. Hồi còn nhỏ tôi đâu có được học: tôi trèo lên ván trượt tuyết lần đầu tiên vào năm mười bảy tuổi; thật điên khùng, cái gọi là ý thức về sự nguy hiểm có thể làm hỏng bét mọi thú vui. Thế nhưng tôi đã nỗ lực, bạn bè thay phiên nhau chỉ bảo cho tôi còn tôi thì ngoan ngoãn chống gậy, gập đầu gối... trong khi lũ nhóc bốn tuổi vượt mặt tôi cái vèo. Sau một tuần, trên người tôi xuất hiện những vết tím bầm hẳn là khả dĩ giúp tôi có thể xuất hiện trong bách khoa thư về những bọc máu, và rốt cuộc tôi đã có thể khập khiễng trở về nhà. Đấy, những kỷ niệm duy nhất về núi non của tôi là thế đấy, đống kỷ niệm ấy và chuyện ăn mặc. Chưa bao giờ tôi lại mất nhiều thời gian đến vậy cho việc khoác đồ vào và c** đ* ra. Khoác đồ, c** đ*; trèo lên, bước xuống: chẳng phải chuyên môn của tôi. Mà ở đó trời còn lạnh, rất lạnh nữa chứ. Tôi ghê sợ cái lạnh, khi lạnh tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Lạnh lẽo thật chẳng phải thứ gì thân thiện cho lắm, vả lại, đã co ro là chỉ có…

Chương 9

Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?Tác giả: Agathe HochbergTruyện Phương Tây- Trượt tuyết nhé? Dĩ nhiên là không. Hồi còn nhỏ tôi đâu có được học: tôi trèo lên ván trượt tuyết lần đầu tiên vào năm mười bảy tuổi; thật điên khùng, cái gọi là ý thức về sự nguy hiểm có thể làm hỏng bét mọi thú vui. Thế nhưng tôi đã nỗ lực, bạn bè thay phiên nhau chỉ bảo cho tôi còn tôi thì ngoan ngoãn chống gậy, gập đầu gối... trong khi lũ nhóc bốn tuổi vượt mặt tôi cái vèo. Sau một tuần, trên người tôi xuất hiện những vết tím bầm hẳn là khả dĩ giúp tôi có thể xuất hiện trong bách khoa thư về những bọc máu, và rốt cuộc tôi đã có thể khập khiễng trở về nhà. Đấy, những kỷ niệm duy nhất về núi non của tôi là thế đấy, đống kỷ niệm ấy và chuyện ăn mặc. Chưa bao giờ tôi lại mất nhiều thời gian đến vậy cho việc khoác đồ vào và c** đ* ra. Khoác đồ, c** đ*; trèo lên, bước xuống: chẳng phải chuyên môn của tôi. Mà ở đó trời còn lạnh, rất lạnh nữa chứ. Tôi ghê sợ cái lạnh, khi lạnh tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Lạnh lẽo thật chẳng phải thứ gì thân thiện cho lắm, vả lại, đã co ro là chỉ có… Ariane bạn yêu quý,Tớ đã quyết định một cách TÍCH CỰC: 13 tháng Hai, ngày mai tớ sẽ chẳng có cuộc hẹn nào.Như mọi ngày, dù sao tớ cũng đã được cưng nựng. Làm gì có chuyện tớ phải nom giống kẻ thân tàn ma dại chỉ vì không một tên ngốc nào mời tớ đi ăn tối chứ.Cảm ơn ý định giúp tớ lên giây cót tinh thần, tớ rất muốn tưởng tượng ra cảnh Charlotte khủng hoảng tim gan. Cho tới khi tớ biết được rằng cô bé tội nghiệp ấy phải trông nom bà mẹ ốm đau bệnh tật của mình. Thế nên có tra tấn cô ta thêm thì cũng chẳng ích gì.Quay lại chủ đề Harry, và gợi ý đến chào anh ta của cậu... Không phải muốn xúc phạm cậu đâu, nhưng đó chính xác là những gì mẹ tớ hẳn sẽ khuyên tớ đấy. Đã nhiều năm rồi tớ cẩn thận tránh nghe theo những lời khuyên của bà. Chính xác là từ hồi bà tặng tớ một “Chủ nhật bất ngờ”, hay nói cách khác là một... suất thực tập ở nhà một pháp sư Do Thái nhân dịp tớ tròn ba mươi tuổi.Chủ đề: tình yêu không phải khởi đầu mà là kết quả của một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Ariane bạn yêu quý,

Tớ đã quyết định một cách TÍCH CỰC: 13 tháng Hai, ngày mai tớ sẽ chẳng có cuộc hẹn nào.

Như mọi ngày, dù sao tớ cũng đã được cưng nựng. Làm gì có chuyện tớ phải nom giống kẻ thân tàn ma dại chỉ vì không một tên ngốc nào mời tớ đi ăn tối chứ.

Cảm ơn ý định giúp tớ lên giây cót tinh thần, tớ rất muốn tưởng tượng ra cảnh Charlotte khủng hoảng tim gan. Cho tới khi tớ biết được rằng cô bé tội nghiệp ấy phải trông nom bà mẹ ốm đau bệnh tật của mình. Thế nên có tra tấn cô ta thêm thì cũng chẳng ích gì.

Quay lại chủ đề Harry, và gợi ý đến chào anh ta của cậu... Không phải muốn xúc phạm cậu đâu, nhưng đó chính xác là những gì mẹ tớ hẳn sẽ khuyên tớ đấy. Đã nhiều năm rồi tớ cẩn thận tránh nghe theo những lời khuyên của bà. Chính xác là từ hồi bà tặng tớ một “Chủ nhật bất ngờ”, hay nói cách khác là một... suất thực tập ở nhà một pháp sư Do Thái nhân dịp tớ tròn ba mươi tuổi.

Chủ đề: tình yêu không phải khởi đầu mà là kết quả của một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?Tác giả: Agathe HochbergTruyện Phương Tây- Trượt tuyết nhé? Dĩ nhiên là không. Hồi còn nhỏ tôi đâu có được học: tôi trèo lên ván trượt tuyết lần đầu tiên vào năm mười bảy tuổi; thật điên khùng, cái gọi là ý thức về sự nguy hiểm có thể làm hỏng bét mọi thú vui. Thế nhưng tôi đã nỗ lực, bạn bè thay phiên nhau chỉ bảo cho tôi còn tôi thì ngoan ngoãn chống gậy, gập đầu gối... trong khi lũ nhóc bốn tuổi vượt mặt tôi cái vèo. Sau một tuần, trên người tôi xuất hiện những vết tím bầm hẳn là khả dĩ giúp tôi có thể xuất hiện trong bách khoa thư về những bọc máu, và rốt cuộc tôi đã có thể khập khiễng trở về nhà. Đấy, những kỷ niệm duy nhất về núi non của tôi là thế đấy, đống kỷ niệm ấy và chuyện ăn mặc. Chưa bao giờ tôi lại mất nhiều thời gian đến vậy cho việc khoác đồ vào và c** đ* ra. Khoác đồ, c** đ*; trèo lên, bước xuống: chẳng phải chuyên môn của tôi. Mà ở đó trời còn lạnh, rất lạnh nữa chứ. Tôi ghê sợ cái lạnh, khi lạnh tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Lạnh lẽo thật chẳng phải thứ gì thân thiện cho lắm, vả lại, đã co ro là chỉ có… Ariane bạn yêu quý,Tớ đã quyết định một cách TÍCH CỰC: 13 tháng Hai, ngày mai tớ sẽ chẳng có cuộc hẹn nào.Như mọi ngày, dù sao tớ cũng đã được cưng nựng. Làm gì có chuyện tớ phải nom giống kẻ thân tàn ma dại chỉ vì không một tên ngốc nào mời tớ đi ăn tối chứ.Cảm ơn ý định giúp tớ lên giây cót tinh thần, tớ rất muốn tưởng tượng ra cảnh Charlotte khủng hoảng tim gan. Cho tới khi tớ biết được rằng cô bé tội nghiệp ấy phải trông nom bà mẹ ốm đau bệnh tật của mình. Thế nên có tra tấn cô ta thêm thì cũng chẳng ích gì.Quay lại chủ đề Harry, và gợi ý đến chào anh ta của cậu... Không phải muốn xúc phạm cậu đâu, nhưng đó chính xác là những gì mẹ tớ hẳn sẽ khuyên tớ đấy. Đã nhiều năm rồi tớ cẩn thận tránh nghe theo những lời khuyên của bà. Chính xác là từ hồi bà tặng tớ một “Chủ nhật bất ngờ”, hay nói cách khác là một... suất thực tập ở nhà một pháp sư Do Thái nhân dịp tớ tròn ba mươi tuổi.Chủ đề: tình yêu không phải khởi đầu mà là kết quả của một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Chương 9