Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…
Chương 158
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung:- !Đột nhiên cảm thấy được, lúc trước lựa chọn Nham Âu làm hộ vệ cho Trầm Nhược Hư, là một quyết định phi thường sai lầm.Trừng mắt nhìn Nham Âu một cái, Giả Dung nói:- Huynh đừng cùng hắn học cái xấu, như trước kia cũng rất tốt, ta thật thích.Trầm Nhược Hư gật đầu đáp lại hắn, thầm nghĩ: Vẫn cần phải học, dù sao mình học cũng chỉ dùng trên người hắn, lặng lẽ học một chút hẳn là không sao đi.Sáng sớm hôm sau, cửa hàng sách phố Trường Nhạc dán lên áp phích bán ra Ngụy thị truyền kỳ. Đồng thời cửa hàng sách ở phố quốc tử giám, cửa hàng son phấn phố Đào Hoa, cùng với ba cửa hàng đồ ăn băng cũng dán áp phích tương quan tiến hành tuyên truyền.Lưu lượng khách hàng của những nơi này rất lớn, không qua được bao lâu thời gian tin tức đã như sao băng xẹt tới trong tai mỗi người.- Nghe nói sao? Cửa hàng Tấn Giang ở phố Trường Nhạc bán ra quyển sách tên là Ngụy thị truyền kỳ.- Thật vậy chăng? Ta đi ngay bây giờ nhìn xem!- Ngụy thị truyền kỳ? Có quan hệ gì với Vương thị truyền kỳ?- Lần trước Vương thị viết chính là sự tích của Vương phu nhân Vinh quốc phủ, Ngụy thị lại viết người phương nào? Chư vị có biết trong hào môn đại hộ kinh thành có phu nhân nhà ai là họ Ngụy hay không?- Vậy thì nhiều lắm đâu.- Trước đừng nghị luận, nhanh đi mua xem nội dung không phải sẽ biết sao?- Phải phải rồi, chúng ta đi nhanh lên, nhiều người không biết phải xếp hàng tới khi nào.- Ai nha! Không biết lần này cửa hàng có làm hoạt động gì hay không? Lần trước làm hoạt động rút thưởng, một thư sinh nghèo rút trúng pho tượng tiểu công chúa, đấu giá ra vạn lượng hoàng kim. Trong thời gian ngắn từ một thư sinh nghèo đánh mụn vá, biến thành người phú quý giàu có, thật sự hâm mộ chết ta.Vừa nói mọi người cũng đã chạy tới trước cửa hàng sách.Chỉ thấy nơi cửa có một đội ngũ xếp hàng thật dài, đã sắp xếp được nửa con phố.Mấy người kêu r3n một tiếng, vội vàng chạy tới xếp hàng.Đường quốc tử giám, võ học viện.Một nam tử vung cánh tay, vừa chạy vừa hô một câu:- Các huynh đệ! Cửa hàng Tấn Giang phố Trường Nhạc bán ra Ngụy thị truyền kỳ, cần nhanh đi mua a!Các học sinh nhất thời ném đồ vật trong tay, coi thường võ tiên sinh như nước sông Hoàng Hà tràn ra cửa.- Đại ca, mọi người đều trốn học, chúng ta cũng trốn đi.Trầm Nhược Trữ nhìn dòng người tràn ra như nước, cảm giác bên người có đạo cuồng phong thổi qua.Vừa quay đầu liền phát hiện thân ảnh Trầm Nhược An cũng đã biến mất.- Hỗn đản đại ca! Huynh thật không nghĩa khí, lại không đợi ta!Trầm Nhược Trữ gầm lên tức giận, vội vàng đuổi theo.Vài võ tiên sinh trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này, đầu óc choáng váng.Đám gia súc này!Động tĩnh bên võ học viện làm người trong quốc tử giám cũng nghe được.Ngay sau đó các học sinh cũng lao về hướng mặt tường ngăn cách với võ học viện.Một đám người hợp tác bò lên đầu tường, quơ cánh tay hô:- Chư vị cách vách! Nhớ rõ mua nhiều thêm mấy quyển, trở về bán trao tay cho chúng ta a!Bọn họ không dám trốn học, đành phải dùng phương pháp như vậy.Người bên kia cao giọng đáp:- Đã biết! Cướp được nhất định sẽ mua thêm cho các ngươi!- Đa tạ! Lần tới có sự tình gì, cứ việc tìm chúng ta!- Biết rồi, biết rồi!Võ tiên sinh:- !- Sở chưởng quỹ, lần này cửa hàng có hoạt động gì không?Sở Ô nói:- Có, hôm nay sách mới bán ra, vẫn sẽ giảm giá.- Chỉ giảm giá, không có hoạt động rút thưởng sao?
Giả Dung:
- !
Đột nhiên cảm thấy được, lúc trước lựa chọn Nham Âu làm hộ vệ cho Trầm Nhược Hư, là một quyết định phi thường sai lầm.
Trừng mắt nhìn Nham Âu một cái, Giả Dung nói:
- Huynh đừng cùng hắn học cái xấu, như trước kia cũng rất tốt, ta thật thích.
Trầm Nhược Hư gật đầu đáp lại hắn, thầm nghĩ: Vẫn cần phải học, dù sao mình học cũng chỉ dùng trên người hắn, lặng lẽ học một chút hẳn là không sao đi.
Sáng sớm hôm sau, cửa hàng sách phố Trường Nhạc dán lên áp phích bán ra Ngụy thị truyền kỳ. Đồng thời cửa hàng sách ở phố quốc tử giám, cửa hàng son phấn phố Đào Hoa, cùng với ba cửa hàng đồ ăn băng cũng dán áp phích tương quan tiến hành tuyên truyền.
Lưu lượng khách hàng của những nơi này rất lớn, không qua được bao lâu thời gian tin tức đã như sao băng xẹt tới trong tai mỗi người.
- Nghe nói sao? Cửa hàng Tấn Giang ở phố Trường Nhạc bán ra quyển sách tên là Ngụy thị truyền kỳ.
- Thật vậy chăng? Ta đi ngay bây giờ nhìn xem!
- Ngụy thị truyền kỳ? Có quan hệ gì với Vương thị truyền kỳ?
- Lần trước Vương thị viết chính là sự tích của Vương phu nhân Vinh quốc phủ, Ngụy thị lại viết người phương nào? Chư vị có biết trong hào môn đại hộ kinh thành có phu nhân nhà ai là họ Ngụy hay không?
- Vậy thì nhiều lắm đâu.
- Trước đừng nghị luận, nhanh đi mua xem nội dung không phải sẽ biết sao?
- Phải phải rồi, chúng ta đi nhanh lên, nhiều người không biết phải xếp hàng tới khi nào.
- Ai nha! Không biết lần này cửa hàng có làm hoạt động gì hay không? Lần trước làm hoạt động rút thưởng, một thư sinh nghèo rút trúng pho tượng tiểu công chúa, đấu giá ra vạn lượng hoàng kim. Trong thời gian ngắn từ một thư sinh nghèo đánh mụn vá, biến thành người phú quý giàu có, thật sự hâm mộ chết ta.
Vừa nói mọi người cũng đã chạy tới trước cửa hàng sách.
Chỉ thấy nơi cửa có một đội ngũ xếp hàng thật dài, đã sắp xếp được nửa con phố.
Mấy người kêu r3n một tiếng, vội vàng chạy tới xếp hàng.
Đường quốc tử giám, võ học viện.
Một nam tử vung cánh tay, vừa chạy vừa hô một câu:
- Các huynh đệ! Cửa hàng Tấn Giang phố Trường Nhạc bán ra Ngụy thị truyền kỳ, cần nhanh đi mua a!
Các học sinh nhất thời ném đồ vật trong tay, coi thường võ tiên sinh như nước sông Hoàng Hà tràn ra cửa.
- Đại ca, mọi người đều trốn học, chúng ta cũng trốn đi.
Trầm Nhược Trữ nhìn dòng người tràn ra như nước, cảm giác bên người có đạo cuồng phong thổi qua.
Vừa quay đầu liền phát hiện thân ảnh Trầm Nhược An cũng đã biến mất.
- Hỗn đản đại ca! Huynh thật không nghĩa khí, lại không đợi ta!
Trầm Nhược Trữ gầm lên tức giận, vội vàng đuổi theo.
Vài võ tiên sinh trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này, đầu óc choáng váng.
Đám gia súc này!
Động tĩnh bên võ học viện làm người trong quốc tử giám cũng nghe được.
Ngay sau đó các học sinh cũng lao về hướng mặt tường ngăn cách với võ học viện.
Một đám người hợp tác bò lên đầu tường, quơ cánh tay hô:
- Chư vị cách vách! Nhớ rõ mua nhiều thêm mấy quyển, trở về bán trao tay cho chúng ta a!
Bọn họ không dám trốn học, đành phải dùng phương pháp như vậy.
Người bên kia cao giọng đáp:
- Đã biết! Cướp được nhất định sẽ mua thêm cho các ngươi!
- Đa tạ! Lần tới có sự tình gì, cứ việc tìm chúng ta!
- Biết rồi, biết rồi!
Võ tiên sinh:
- !
- Sở chưởng quỹ, lần này cửa hàng có hoạt động gì không?
Sở Ô nói:
- Có, hôm nay sách mới bán ra, vẫn sẽ giảm giá.
- Chỉ giảm giá, không có hoạt động rút thưởng sao?
Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Giả Dung:- !Đột nhiên cảm thấy được, lúc trước lựa chọn Nham Âu làm hộ vệ cho Trầm Nhược Hư, là một quyết định phi thường sai lầm.Trừng mắt nhìn Nham Âu một cái, Giả Dung nói:- Huynh đừng cùng hắn học cái xấu, như trước kia cũng rất tốt, ta thật thích.Trầm Nhược Hư gật đầu đáp lại hắn, thầm nghĩ: Vẫn cần phải học, dù sao mình học cũng chỉ dùng trên người hắn, lặng lẽ học một chút hẳn là không sao đi.Sáng sớm hôm sau, cửa hàng sách phố Trường Nhạc dán lên áp phích bán ra Ngụy thị truyền kỳ. Đồng thời cửa hàng sách ở phố quốc tử giám, cửa hàng son phấn phố Đào Hoa, cùng với ba cửa hàng đồ ăn băng cũng dán áp phích tương quan tiến hành tuyên truyền.Lưu lượng khách hàng của những nơi này rất lớn, không qua được bao lâu thời gian tin tức đã như sao băng xẹt tới trong tai mỗi người.- Nghe nói sao? Cửa hàng Tấn Giang ở phố Trường Nhạc bán ra quyển sách tên là Ngụy thị truyền kỳ.- Thật vậy chăng? Ta đi ngay bây giờ nhìn xem!- Ngụy thị truyền kỳ? Có quan hệ gì với Vương thị truyền kỳ?- Lần trước Vương thị viết chính là sự tích của Vương phu nhân Vinh quốc phủ, Ngụy thị lại viết người phương nào? Chư vị có biết trong hào môn đại hộ kinh thành có phu nhân nhà ai là họ Ngụy hay không?- Vậy thì nhiều lắm đâu.- Trước đừng nghị luận, nhanh đi mua xem nội dung không phải sẽ biết sao?- Phải phải rồi, chúng ta đi nhanh lên, nhiều người không biết phải xếp hàng tới khi nào.- Ai nha! Không biết lần này cửa hàng có làm hoạt động gì hay không? Lần trước làm hoạt động rút thưởng, một thư sinh nghèo rút trúng pho tượng tiểu công chúa, đấu giá ra vạn lượng hoàng kim. Trong thời gian ngắn từ một thư sinh nghèo đánh mụn vá, biến thành người phú quý giàu có, thật sự hâm mộ chết ta.Vừa nói mọi người cũng đã chạy tới trước cửa hàng sách.Chỉ thấy nơi cửa có một đội ngũ xếp hàng thật dài, đã sắp xếp được nửa con phố.Mấy người kêu r3n một tiếng, vội vàng chạy tới xếp hàng.Đường quốc tử giám, võ học viện.Một nam tử vung cánh tay, vừa chạy vừa hô một câu:- Các huynh đệ! Cửa hàng Tấn Giang phố Trường Nhạc bán ra Ngụy thị truyền kỳ, cần nhanh đi mua a!Các học sinh nhất thời ném đồ vật trong tay, coi thường võ tiên sinh như nước sông Hoàng Hà tràn ra cửa.- Đại ca, mọi người đều trốn học, chúng ta cũng trốn đi.Trầm Nhược Trữ nhìn dòng người tràn ra như nước, cảm giác bên người có đạo cuồng phong thổi qua.Vừa quay đầu liền phát hiện thân ảnh Trầm Nhược An cũng đã biến mất.- Hỗn đản đại ca! Huynh thật không nghĩa khí, lại không đợi ta!Trầm Nhược Trữ gầm lên tức giận, vội vàng đuổi theo.Vài võ tiên sinh trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này, đầu óc choáng váng.Đám gia súc này!Động tĩnh bên võ học viện làm người trong quốc tử giám cũng nghe được.Ngay sau đó các học sinh cũng lao về hướng mặt tường ngăn cách với võ học viện.Một đám người hợp tác bò lên đầu tường, quơ cánh tay hô:- Chư vị cách vách! Nhớ rõ mua nhiều thêm mấy quyển, trở về bán trao tay cho chúng ta a!Bọn họ không dám trốn học, đành phải dùng phương pháp như vậy.Người bên kia cao giọng đáp:- Đã biết! Cướp được nhất định sẽ mua thêm cho các ngươi!- Đa tạ! Lần tới có sự tình gì, cứ việc tìm chúng ta!- Biết rồi, biết rồi!Võ tiên sinh:- !- Sở chưởng quỹ, lần này cửa hàng có hoạt động gì không?Sở Ô nói:- Có, hôm nay sách mới bán ra, vẫn sẽ giảm giá.- Chỉ giảm giá, không có hoạt động rút thưởng sao?