“Tôi thật muốn siết chết mụ đàn bà đó bằng chiếc vòng cổ kim cương của mụ ta!” Kit ngước lên nhìn cánh cửa bên ngoài văn phòng bật ra, khó chịu trong lòng khi nó quật mạnh lại vào bức tường. Chỉ là khó chịu trong lòng chứ ngoài mặt nàng vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp của một người Thư ký riêng. Nàng nhướng mày dò hỏi khi Sếp của nàng, Marcus Maitland, sải những bước dài dứt khoát đến phòng làm việc của anh, nhận thấy cái nhìn căng thẳng của nàng, khuôn mặt điển trai của anh nghiêm lại và dứt khoát. “Tôi không muốn bị làm phiền,” anh rít lên khi giật tung cánh cửa phòng làm việc. “Bởi bất kì ai,” anh nhấn mạnh, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng với lực tương đương lúc mở cửa. Kit chầm chậm thở ra, quay qua Lewis Grant, luật sư cho Hãng Maitland, khi anh ta bước vào phòng. “Tôi nghĩ là buổi hẹn với Augus Gerrard đã không như mong đợi?” nàng nhẹ nhàng mở lời. “Không phải thế.” Lewis nhăn mặt khi ngồi lên trên cạnh bàn làm việc của nàng, nhìn qua khoảng trống chỗ cánh cửa vừa…
Chương 4
His Very Personal AssistantTác giả: Carole MortimerTruyện Phương Tây“Tôi thật muốn siết chết mụ đàn bà đó bằng chiếc vòng cổ kim cương của mụ ta!” Kit ngước lên nhìn cánh cửa bên ngoài văn phòng bật ra, khó chịu trong lòng khi nó quật mạnh lại vào bức tường. Chỉ là khó chịu trong lòng chứ ngoài mặt nàng vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp của một người Thư ký riêng. Nàng nhướng mày dò hỏi khi Sếp của nàng, Marcus Maitland, sải những bước dài dứt khoát đến phòng làm việc của anh, nhận thấy cái nhìn căng thẳng của nàng, khuôn mặt điển trai của anh nghiêm lại và dứt khoát. “Tôi không muốn bị làm phiền,” anh rít lên khi giật tung cánh cửa phòng làm việc. “Bởi bất kì ai,” anh nhấn mạnh, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng với lực tương đương lúc mở cửa. Kit chầm chậm thở ra, quay qua Lewis Grant, luật sư cho Hãng Maitland, khi anh ta bước vào phòng. “Tôi nghĩ là buổi hẹn với Augus Gerrard đã không như mong đợi?” nàng nhẹ nhàng mở lời. “Không phải thế.” Lewis nhăn mặt khi ngồi lên trên cạnh bàn làm việc của nàng, nhìn qua khoảng trống chỗ cánh cửa vừa… Kit sững sờ đứng im bất động khi Mike Reynolds kéo nàng vào lòng và ôm nàng thật chặt.Mọi chuyện xảy ra như thể ông ta đã hoàn toàn quên mất rằng lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, nàng đã nói thẳng với ông ta cái gì ông ta nên làm với công việc… và với thói quấy rối t*nh d*c của ông ta!Nhưng Kit thì không quên, cứng đờ trong tay ông ta và cố sức đẩy ông ta ra xa, nỗi hốt hoảng lớn dần đến nỗi nàng ước mình biến đi bất cứ đâu ngoại trừ chỗ này. Mike Renolds rất tệ, nhưng nàng có thể đối phó được hắn. Nàng chỉ chưa chuẩn bị gì cho những sự kiện khác, quá nhiều khách khứa quấy rầy.Mike bước lui lại, hai tay vẫn giữ chặt lấy phần đầu cánh tay nàng như muốn giữ nàng đứng trước mặt mình. “Cô trông tuyệt lắm, bé con,” ông ta nói, ánh mắt xanh trâng tráo chầm chậm di động dọc thân hình của nàng.Môi Kit cắn chặt lại vì sự suồng sã này, đôi mắt xám sinh động giận dữ nhìn ông ta. “Thật tiếc…”“… rằng chúng ta đã không gặp nhau quá lâu,” ông ta cướp lời trôi chảy.Nàng đang tính nói điều gì đó sỉ nhục hơn cơ! Điều hoàn toàn trái ngược với nàng. Nhưng sau cú sốc vừa đón nhận đó thì khiếm nhã – đặc biệt với Mike Reynolds – là điều cuối cùng đọng lại trong đầu nàng.Mike gật gù tán thưởng, vẻ bên ngoài như không tiếp thu được phản ứng thiếu nhiệt tình của nàng mà vẫn trượt nhẹ cánh tay của mình qua vai nàng khi ông ta di chuyển qua đứng cạnh nàng. “Cô không định giới thiệu tôi với bạn cô sao Kit?” ông ta nhẹ nhàng nói vừa hiếu kì nhìn Marcus.Marcus!Đây chính là chứng nhân cho cú sốc mà nàng vừa nhận được vừa mới rồi đến nỗi nàng đã quên đi Marcus cũng cùng bước vào nhà với nàng. Thật ra, nàng cũng quên tất cả những thứ khác ngoại trừ lo âu về sự hiện diện của người đàn bà đang đứng cách nàng chỉ vài mét!Nàng giũ tay Mike khỏi vai mình, khoan thai rời khỏi ông ta để đến bên Marcus. Nàng bắn tia nhìn về phía người sếp của nàng; anh ta đang quan sát nàng và Mike, biểu tình không thể đọc thấu được, cái nhìn chằm chằm bị phủ kín.“Vâng, giới thiệu chúng tôi đi, Kit ,” anh khích lệ với giọng nói như thể của người đang dẫm lên mảnh thuỷ tinh vỡ. (Oé, ghen nhé, giấm bắt đầu đc chưng cất nhé, hehehe…)Kit cau mày vì âm thanh ấy, biết rằng điều cuối cùng nàng nên làm là giới thiệu hai người đàn ông này với nhau. Dường như lúc này đó là là điều nàng sẽ làm nếu nàng muốn sớm thoát thân khỏi chốn này. Và dĩ nhiên là nàng chuẩn bị trốn chạy, tìm nơi nào đó để nàng có thể một mình trong chốc lát, giá như có thêm chút thời gian để nàng có thể quyết định mình nên làm gì tiếp theo.Bởi vì nàng không nên lưu lại đây thêm chút nào nữa. Không phải bây giờ.“Marcus Maitland. Mike Reynolds,” nàng giới thiệu một cách khó nhọc, thực tâm nghĩ ngợi còn việc gì tệ hại hơn như thế này trong cuối tuần này kia chứ. Không chỉ Mike Reynolds, là tất cả mọi người, nhưng…“Marcus! anh yêu…!” bất thình lình một giọng nói vui mừng quen thuộc đến từng thanh âm vang lên. (ặc, một đám chit chum >_
Kit sững sờ đứng im bất động khi Mike Reynolds kéo nàng vào lòng và ôm nàng thật chặt.
Mọi chuyện xảy ra như thể ông ta đã hoàn toàn quên mất rằng lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, nàng đã nói thẳng với ông ta cái gì ông ta nên làm với công việc… và với thói quấy rối t*nh d*c của ông ta!
Nhưng Kit thì không quên, cứng đờ trong tay ông ta và cố sức đẩy ông ta ra xa, nỗi hốt hoảng lớn dần đến nỗi nàng ước mình biến đi bất cứ đâu ngoại trừ chỗ này. Mike Renolds rất tệ, nhưng nàng có thể đối phó được hắn. Nàng chỉ chưa chuẩn bị gì cho những sự kiện khác, quá nhiều khách khứa quấy rầy.
Mike bước lui lại, hai tay vẫn giữ chặt lấy phần đầu cánh tay nàng như muốn giữ nàng đứng trước mặt mình. “Cô trông tuyệt lắm, bé con,” ông ta nói, ánh mắt xanh trâng tráo chầm chậm di động dọc thân hình của nàng.
Môi Kit cắn chặt lại vì sự suồng sã này, đôi mắt xám sinh động giận dữ nhìn ông ta. “Thật tiếc…”
“… rằng chúng ta đã không gặp nhau quá lâu,” ông ta cướp lời trôi chảy.
Nàng đang tính nói điều gì đó sỉ nhục hơn cơ! Điều hoàn toàn trái ngược với nàng. Nhưng sau cú sốc vừa đón nhận đó thì khiếm nhã – đặc biệt với Mike Reynolds – là điều cuối cùng đọng lại trong đầu nàng.
Mike gật gù tán thưởng, vẻ bên ngoài như không tiếp thu được phản ứng thiếu nhiệt tình của nàng mà vẫn trượt nhẹ cánh tay của mình qua vai nàng khi ông ta di chuyển qua đứng cạnh nàng. “Cô không định giới thiệu tôi với bạn cô sao Kit?” ông ta nhẹ nhàng nói vừa hiếu kì nhìn Marcus.
Marcus!
Đây chính là chứng nhân cho cú sốc mà nàng vừa nhận được vừa mới rồi đến nỗi nàng đã quên đi Marcus cũng cùng bước vào nhà với nàng. Thật ra, nàng cũng quên tất cả những thứ khác ngoại trừ lo âu về sự hiện diện của người đàn bà đang đứng cách nàng chỉ vài mét!
Nàng giũ tay Mike khỏi vai mình, khoan thai rời khỏi ông ta để đến bên Marcus. Nàng bắn tia nhìn về phía người sếp của nàng; anh ta đang quan sát nàng và Mike, biểu tình không thể đọc thấu được, cái nhìn chằm chằm bị phủ kín.
“Vâng, giới thiệu chúng tôi đi, Kit ,” anh khích lệ với giọng nói như thể của người đang dẫm lên mảnh thuỷ tinh vỡ. (Oé, ghen nhé, giấm bắt đầu đc chưng cất nhé, hehehe…)
Kit cau mày vì âm thanh ấy, biết rằng điều cuối cùng nàng nên làm là giới thiệu hai người đàn ông này với nhau. Dường như lúc này đó là là điều nàng sẽ làm nếu nàng muốn sớm thoát thân khỏi chốn này. Và dĩ nhiên là nàng chuẩn bị trốn chạy, tìm nơi nào đó để nàng có thể một mình trong chốc lát, giá như có thêm chút thời gian để nàng có thể quyết định mình nên làm gì tiếp theo.
Bởi vì nàng không nên lưu lại đây thêm chút nào nữa. Không phải bây giờ.
“Marcus Maitland. Mike Reynolds,” nàng giới thiệu một cách khó nhọc, thực tâm nghĩ ngợi còn việc gì tệ hại hơn như thế này trong cuối tuần này kia chứ. Không chỉ Mike Reynolds, là tất cả mọi người, nhưng…
“Marcus! anh yêu…!” bất thình lình một giọng nói vui mừng quen thuộc đến từng thanh âm vang lên. (ặc, một đám chit chum >_
His Very Personal AssistantTác giả: Carole MortimerTruyện Phương Tây“Tôi thật muốn siết chết mụ đàn bà đó bằng chiếc vòng cổ kim cương của mụ ta!” Kit ngước lên nhìn cánh cửa bên ngoài văn phòng bật ra, khó chịu trong lòng khi nó quật mạnh lại vào bức tường. Chỉ là khó chịu trong lòng chứ ngoài mặt nàng vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp của một người Thư ký riêng. Nàng nhướng mày dò hỏi khi Sếp của nàng, Marcus Maitland, sải những bước dài dứt khoát đến phòng làm việc của anh, nhận thấy cái nhìn căng thẳng của nàng, khuôn mặt điển trai của anh nghiêm lại và dứt khoát. “Tôi không muốn bị làm phiền,” anh rít lên khi giật tung cánh cửa phòng làm việc. “Bởi bất kì ai,” anh nhấn mạnh, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng với lực tương đương lúc mở cửa. Kit chầm chậm thở ra, quay qua Lewis Grant, luật sư cho Hãng Maitland, khi anh ta bước vào phòng. “Tôi nghĩ là buổi hẹn với Augus Gerrard đã không như mong đợi?” nàng nhẹ nhàng mở lời. “Không phải thế.” Lewis nhăn mặt khi ngồi lên trên cạnh bàn làm việc của nàng, nhìn qua khoảng trống chỗ cánh cửa vừa… Kit sững sờ đứng im bất động khi Mike Reynolds kéo nàng vào lòng và ôm nàng thật chặt.Mọi chuyện xảy ra như thể ông ta đã hoàn toàn quên mất rằng lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, nàng đã nói thẳng với ông ta cái gì ông ta nên làm với công việc… và với thói quấy rối t*nh d*c của ông ta!Nhưng Kit thì không quên, cứng đờ trong tay ông ta và cố sức đẩy ông ta ra xa, nỗi hốt hoảng lớn dần đến nỗi nàng ước mình biến đi bất cứ đâu ngoại trừ chỗ này. Mike Renolds rất tệ, nhưng nàng có thể đối phó được hắn. Nàng chỉ chưa chuẩn bị gì cho những sự kiện khác, quá nhiều khách khứa quấy rầy.Mike bước lui lại, hai tay vẫn giữ chặt lấy phần đầu cánh tay nàng như muốn giữ nàng đứng trước mặt mình. “Cô trông tuyệt lắm, bé con,” ông ta nói, ánh mắt xanh trâng tráo chầm chậm di động dọc thân hình của nàng.Môi Kit cắn chặt lại vì sự suồng sã này, đôi mắt xám sinh động giận dữ nhìn ông ta. “Thật tiếc…”“… rằng chúng ta đã không gặp nhau quá lâu,” ông ta cướp lời trôi chảy.Nàng đang tính nói điều gì đó sỉ nhục hơn cơ! Điều hoàn toàn trái ngược với nàng. Nhưng sau cú sốc vừa đón nhận đó thì khiếm nhã – đặc biệt với Mike Reynolds – là điều cuối cùng đọng lại trong đầu nàng.Mike gật gù tán thưởng, vẻ bên ngoài như không tiếp thu được phản ứng thiếu nhiệt tình của nàng mà vẫn trượt nhẹ cánh tay của mình qua vai nàng khi ông ta di chuyển qua đứng cạnh nàng. “Cô không định giới thiệu tôi với bạn cô sao Kit?” ông ta nhẹ nhàng nói vừa hiếu kì nhìn Marcus.Marcus!Đây chính là chứng nhân cho cú sốc mà nàng vừa nhận được vừa mới rồi đến nỗi nàng đã quên đi Marcus cũng cùng bước vào nhà với nàng. Thật ra, nàng cũng quên tất cả những thứ khác ngoại trừ lo âu về sự hiện diện của người đàn bà đang đứng cách nàng chỉ vài mét!Nàng giũ tay Mike khỏi vai mình, khoan thai rời khỏi ông ta để đến bên Marcus. Nàng bắn tia nhìn về phía người sếp của nàng; anh ta đang quan sát nàng và Mike, biểu tình không thể đọc thấu được, cái nhìn chằm chằm bị phủ kín.“Vâng, giới thiệu chúng tôi đi, Kit ,” anh khích lệ với giọng nói như thể của người đang dẫm lên mảnh thuỷ tinh vỡ. (Oé, ghen nhé, giấm bắt đầu đc chưng cất nhé, hehehe…)Kit cau mày vì âm thanh ấy, biết rằng điều cuối cùng nàng nên làm là giới thiệu hai người đàn ông này với nhau. Dường như lúc này đó là là điều nàng sẽ làm nếu nàng muốn sớm thoát thân khỏi chốn này. Và dĩ nhiên là nàng chuẩn bị trốn chạy, tìm nơi nào đó để nàng có thể một mình trong chốc lát, giá như có thêm chút thời gian để nàng có thể quyết định mình nên làm gì tiếp theo.Bởi vì nàng không nên lưu lại đây thêm chút nào nữa. Không phải bây giờ.“Marcus Maitland. Mike Reynolds,” nàng giới thiệu một cách khó nhọc, thực tâm nghĩ ngợi còn việc gì tệ hại hơn như thế này trong cuối tuần này kia chứ. Không chỉ Mike Reynolds, là tất cả mọi người, nhưng…“Marcus! anh yêu…!” bất thình lình một giọng nói vui mừng quen thuộc đến từng thanh âm vang lên. (ặc, một đám chit chum >_