Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 272

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Hoàng đế còn đang suy tư, lại nghe được thanh âm Giả Dung liền hồi phục lại, không ngừng che kín miệng của mình.Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, hắn lại đem nghi vấn trong lòng mình nói thẳng ra.Thấy thần tài tương lai không có ý trách tội, hoàng đế khom người cúi đầu, tráng lên lá gan, vẻ mặt cung kính hỏi han:- Không biết đại đệ tử cùng nhị đệ tử của thượng tiên là nhân sĩ phương nào.Hắn thật sự quá hiếu kỳ người được thần tài tương lai trúng ý là ai, nhịn không được hỏi ra tiếng.Nếu bọn họ là nhân sĩ kinh thành, có thể đón vào trong cung cùng con mình ở chung nhiều hơn, sư huynh đệ ba người cùng nhau trao đổi cảm tình.- Đại đệ tử của ta chỉ là một nữ đồng được vài tuổi, nhị đệ tử đợi thêm hai năm sẽ là một thiếu niên lang.Giả Dung chỉ cấp cho hoàng đế một tin tức mơ hồ.- Chờ đợi hai năm sau học viện tu chân xuất thế, ngươi sẽ gặp được bọn họ.Với thân hình tròn căng của Tiết tiểu Bàn, trừ phi lớn lên có thể thay đổi, bằng không.. nhưng trong mắt Giả Dung, đồ nhi của mình chỗ nào cũng tốt nhất, vì vậy mới trái lương tâm hình dung hắn như vậy.Lúc này Bạch Linh truyền âm cho Giả Dung, đem loạn tượng trong Khôn Trữ cung thông báo lên.Giả Dung bắt lấy cơ hội lại củng cố hình tượng thần tiên bí hiểm của mình.- Hoàng hậu đang sinh con, con của ngươi sắp ra đời!Vừa nghe lời này, hoàng đế không kịp phản ứng, ngây ngốc "a" một tiếng.Giả Dung thấy hình dạng ngu xuẩn của hắn, lại nói:- Tam đệ tử của ta ra đời.- Cái, cái gì? Hoàng hậu sinh?Hoàng đế kêu thành tiếng.Ngay lúc này có thái giám vẻ mặt lo lắng chạy nhanh vào ngự thư phòng, vội vàng nói:- Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh, đã vào phòng sinh!Hoàng đế vừa cao hứng lại vừa sốt ruột, muốn xin lỗi thần tiên đi trước cung điện của hoàng hậu. Nhưng vừa ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng của « thần tiên ».Nguyên lai không biết bọn họ đã rời đi khi nào.Trong lòng hoàng đế mất mát, lại cúi đầu vái chào, nhất thời dưới chân sinh gió lập tức phóng đi Khôn Trữ cung.Trên thực tế ba người Giả Dung cũng không rời khỏi hoàng cung, chỉ dùng kết giới che giấu thân hình, ngồi Cân Đẩu vân một đường đi theo hoàng đế tới trước phòng sinh của hoàng hậu.Trải qua một canh giờ đau đớn, hai thanh âm tiếng khóc trẻ con vang lên, hoàng đế cùng thái hậu rốt cục thả lỏng cả người.Bà mụ vui mừng chạy ra chúc mừng:- Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh một đôi long phượng thai, long phượng trình tường!Dứt lời liền có tiếng phượng hoàng kêu to, thần long rống lên quấn quýt vang tận mây xanh.Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy một hỏa phượng hoàng cùng một kim long đang bay múa xoay quanh trên bầu trời Khôn Trữ cung.- Long, long phượng trình tường!- Trời giáng cát tường! Tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử được trời chiếu cố, vốn là người đại phúc a!- Được rồi, dừng thi thuật đi.Giả Dung ý bảo hai quỷ thu hồi pháp thuật.Giả Dung chợt lóe linh quang, nhớ lại trong không gian hệ thống còn chứa thật nhiều đóa hoa, lập tức lệnh hệ thống rải hoa, tặng một phần đại lễ thứ hai cho tam đệ tử mới sinh ra.Trong phút chốc trên bầu trời rơi xuống hoa mưa, mềm nhẹ rơi xuống, mang đến hương hoa thấm tận ruột gan.Mọi người lại ngẩn ngơ.Trời giáng hoa mưa, đóa hoa chính là tiên hoa đến từ thiên giới!

Hoàng đế còn đang suy tư, lại nghe được thanh âm Giả Dung liền hồi phục lại, không ngừng che kín miệng của mình.

Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, hắn lại đem nghi vấn trong lòng mình nói thẳng ra.

Thấy thần tài tương lai không có ý trách tội, hoàng đế khom người cúi đầu, tráng lên lá gan, vẻ mặt cung kính hỏi han:

- Không biết đại đệ tử cùng nhị đệ tử của thượng tiên là nhân sĩ phương nào.

Hắn thật sự quá hiếu kỳ người được thần tài tương lai trúng ý là ai, nhịn không được hỏi ra tiếng.

Nếu bọn họ là nhân sĩ kinh thành, có thể đón vào trong cung cùng con mình ở chung nhiều hơn, sư huynh đệ ba người cùng nhau trao đổi cảm tình.

- Đại đệ tử của ta chỉ là một nữ đồng được vài tuổi, nhị đệ tử đợi thêm hai năm sẽ là một thiếu niên lang.

Giả Dung chỉ cấp cho hoàng đế một tin tức mơ hồ.

- Chờ đợi hai năm sau học viện tu chân xuất thế, ngươi sẽ gặp được bọn họ.

Với thân hình tròn căng của Tiết tiểu Bàn, trừ phi lớn lên có thể thay đổi, bằng không.. nhưng trong mắt Giả Dung, đồ nhi của mình chỗ nào cũng tốt nhất, vì vậy mới trái lương tâm hình dung hắn như vậy.

Lúc này Bạch Linh truyền âm cho Giả Dung, đem loạn tượng trong Khôn Trữ cung thông báo lên.

Giả Dung bắt lấy cơ hội lại củng cố hình tượng thần tiên bí hiểm của mình.

- Hoàng hậu đang sinh con, con của ngươi sắp ra đời!

Vừa nghe lời này, hoàng đế không kịp phản ứng, ngây ngốc "a" một tiếng.

Giả Dung thấy hình dạng ngu xuẩn của hắn, lại nói:

- Tam đệ tử của ta ra đời.

- Cái, cái gì? Hoàng hậu sinh?

Hoàng đế kêu thành tiếng.

Ngay lúc này có thái giám vẻ mặt lo lắng chạy nhanh vào ngự thư phòng, vội vàng nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh, đã vào phòng sinh!

Hoàng đế vừa cao hứng lại vừa sốt ruột, muốn xin lỗi thần tiên đi trước cung điện của hoàng hậu. Nhưng vừa ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng của « thần tiên ».

Nguyên lai không biết bọn họ đã rời đi khi nào.

Trong lòng hoàng đế mất mát, lại cúi đầu vái chào, nhất thời dưới chân sinh gió lập tức phóng đi Khôn Trữ cung.

Trên thực tế ba người Giả Dung cũng không rời khỏi hoàng cung, chỉ dùng kết giới che giấu thân hình, ngồi Cân Đẩu vân một đường đi theo hoàng đế tới trước phòng sinh của hoàng hậu.

Trải qua một canh giờ đau đớn, hai thanh âm tiếng khóc trẻ con vang lên, hoàng đế cùng thái hậu rốt cục thả lỏng cả người.

Bà mụ vui mừng chạy ra chúc mừng:

- Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh một đôi long phượng thai, long phượng trình tường!

Dứt lời liền có tiếng phượng hoàng kêu to, thần long rống lên quấn quýt vang tận mây xanh.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy một hỏa phượng hoàng cùng một kim long đang bay múa xoay quanh trên bầu trời Khôn Trữ cung.

- Long, long phượng trình tường!

- Trời giáng cát tường! Tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử được trời chiếu cố, vốn là người đại phúc a!

- Được rồi, dừng thi thuật đi.

Giả Dung ý bảo hai quỷ thu hồi pháp thuật.

Giả Dung chợt lóe linh quang, nhớ lại trong không gian hệ thống còn chứa thật nhiều đóa hoa, lập tức lệnh hệ thống rải hoa, tặng một phần đại lễ thứ hai cho tam đệ tử mới sinh ra.

Trong phút chốc trên bầu trời rơi xuống hoa mưa, mềm nhẹ rơi xuống, mang đến hương hoa thấm tận ruột gan.

Mọi người lại ngẩn ngơ.

Trời giáng hoa mưa, đóa hoa chính là tiên hoa đến từ thiên giới!

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Hoàng đế còn đang suy tư, lại nghe được thanh âm Giả Dung liền hồi phục lại, không ngừng che kín miệng của mình.Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, hắn lại đem nghi vấn trong lòng mình nói thẳng ra.Thấy thần tài tương lai không có ý trách tội, hoàng đế khom người cúi đầu, tráng lên lá gan, vẻ mặt cung kính hỏi han:- Không biết đại đệ tử cùng nhị đệ tử của thượng tiên là nhân sĩ phương nào.Hắn thật sự quá hiếu kỳ người được thần tài tương lai trúng ý là ai, nhịn không được hỏi ra tiếng.Nếu bọn họ là nhân sĩ kinh thành, có thể đón vào trong cung cùng con mình ở chung nhiều hơn, sư huynh đệ ba người cùng nhau trao đổi cảm tình.- Đại đệ tử của ta chỉ là một nữ đồng được vài tuổi, nhị đệ tử đợi thêm hai năm sẽ là một thiếu niên lang.Giả Dung chỉ cấp cho hoàng đế một tin tức mơ hồ.- Chờ đợi hai năm sau học viện tu chân xuất thế, ngươi sẽ gặp được bọn họ.Với thân hình tròn căng của Tiết tiểu Bàn, trừ phi lớn lên có thể thay đổi, bằng không.. nhưng trong mắt Giả Dung, đồ nhi của mình chỗ nào cũng tốt nhất, vì vậy mới trái lương tâm hình dung hắn như vậy.Lúc này Bạch Linh truyền âm cho Giả Dung, đem loạn tượng trong Khôn Trữ cung thông báo lên.Giả Dung bắt lấy cơ hội lại củng cố hình tượng thần tiên bí hiểm của mình.- Hoàng hậu đang sinh con, con của ngươi sắp ra đời!Vừa nghe lời này, hoàng đế không kịp phản ứng, ngây ngốc "a" một tiếng.Giả Dung thấy hình dạng ngu xuẩn của hắn, lại nói:- Tam đệ tử của ta ra đời.- Cái, cái gì? Hoàng hậu sinh?Hoàng đế kêu thành tiếng.Ngay lúc này có thái giám vẻ mặt lo lắng chạy nhanh vào ngự thư phòng, vội vàng nói:- Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh, đã vào phòng sinh!Hoàng đế vừa cao hứng lại vừa sốt ruột, muốn xin lỗi thần tiên đi trước cung điện của hoàng hậu. Nhưng vừa ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng của « thần tiên ».Nguyên lai không biết bọn họ đã rời đi khi nào.Trong lòng hoàng đế mất mát, lại cúi đầu vái chào, nhất thời dưới chân sinh gió lập tức phóng đi Khôn Trữ cung.Trên thực tế ba người Giả Dung cũng không rời khỏi hoàng cung, chỉ dùng kết giới che giấu thân hình, ngồi Cân Đẩu vân một đường đi theo hoàng đế tới trước phòng sinh của hoàng hậu.Trải qua một canh giờ đau đớn, hai thanh âm tiếng khóc trẻ con vang lên, hoàng đế cùng thái hậu rốt cục thả lỏng cả người.Bà mụ vui mừng chạy ra chúc mừng:- Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh một đôi long phượng thai, long phượng trình tường!Dứt lời liền có tiếng phượng hoàng kêu to, thần long rống lên quấn quýt vang tận mây xanh.Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy một hỏa phượng hoàng cùng một kim long đang bay múa xoay quanh trên bầu trời Khôn Trữ cung.- Long, long phượng trình tường!- Trời giáng cát tường! Tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử được trời chiếu cố, vốn là người đại phúc a!- Được rồi, dừng thi thuật đi.Giả Dung ý bảo hai quỷ thu hồi pháp thuật.Giả Dung chợt lóe linh quang, nhớ lại trong không gian hệ thống còn chứa thật nhiều đóa hoa, lập tức lệnh hệ thống rải hoa, tặng một phần đại lễ thứ hai cho tam đệ tử mới sinh ra.Trong phút chốc trên bầu trời rơi xuống hoa mưa, mềm nhẹ rơi xuống, mang đến hương hoa thấm tận ruột gan.Mọi người lại ngẩn ngơ.Trời giáng hoa mưa, đóa hoa chính là tiên hoa đến từ thiên giới!

Chương 272