Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 292

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Ở một bên, thái hậu lập tức nói:- Hoàng đế, con đã làm cha nhiều năm, không cần ai gia tiếp tục làm bạn bên cạnh. Mà cháu gái của ai gia hiện nay chỉ mới ba tuổi, không thể thiếu có trưởng bối bồi một bên. Cho nên ai gia muốn đi Côn Luân sơn, con cũng không cần quá nhớ chúng ta.Hoàng đế:- !Cái quỷ gì!Nội tâm hoàng hậu rục rịch, nhìn phía hoàng đế cà lăm mở miệng:- Hoàng thượng..Vừa phun ra hai chữ, hoàng đế liền khẩn trương bắt được tay hoàng hậu, vẻ mặt phát điên lại rối rắm:- Hoàng hậu đừng nói nữa, ta, chúng ta chờ thái tử trưởng thành kế vị, tiếp tục cùng nhau đi qua được không?Phía sau gánh vác cả một quốc gia, không thể đi, thật ủy khuất.Đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng có chút khó chịu!Sau một lúc lâu hoàng hậu không cam tâm tình nguyện trả lời:- Được, được rồi.- Hoàng thượng!Lúc này thanh âm quen thuộc rơi vào trong tai.Hoàng đế ngẩn người nhìn lên Giả Dung.Giả ái khanh, không, là thần tài.Thần tài đang gọi hắn.Giả Dung trầm giọng nói:- Thiên địa chứng kiến, a Hư sớm cùng bổn thần kết làm chim liền cành, được xưng thần phu. Sau khi bổn thần về trời, hắn sẽ theo ta cùng đi.- Nhưng bởi vì thích nhân gian, hi vọng dốc sức cho triều đình, vì dân chúng mưu phúc. Cho nên mỗi ngày hừng đông hắn sẽ hạ phàm, tiếp tục lưu lại thế gian làm quan, cho tới lúc tan triều mới quay về thiên giới.Không phải cần giải thích sao? Việc này còn không đơn giản!Trầm Nhược Hư giấu trong kết giới đột nhiên nghe được lời nói thẳng thắn của Giả Dung, một hơi nghẹn chính mình.Hắn làm sao cũng không nghĩ ra ở trước công chúng, Giả Dung ở trước mặt vô số người trực tiếp nói ra.Được rồi! Lời này của Giả Dung xem như gián tiếp tuyên bố hai người thuộc về lẫn nhau, kỳ thật trong lòng hắn có chút cao hứng.Nhưng mà, thần phu là xưng hô quỷ quái gì vậy?Không biết rõ tình hình Tống gia, Trầm gia, hoàng gia cùng đủ loại quan lại trong triều đình toàn thân đều ngây dại.Ngoài ra dân chúng cũng há hốc mồm.?Thần, thần phu?Vô số người đào lỗ tai, không thể tin được nghĩ là mình nghe nhầm.Bầu bạn của thần tài là một nam nhân?Việc này còn không phải trọng yếu nhất.Quan trọng là thần tài lại coi trọng một phàm nhân làm bạn lữ? Ngày sau đối phương còn mỗi ngày hạ phàm vào triều làm quan?Khoan khoan, thần tài rốt cục là cưới hay là gả cho?Giả Dung ném ra viên bom sau đó liền mặc kệ.Trong lòng kêu gọi hệ thống, sau đó tay phải nâng lên, ngay lập tức một đóa hoa sen ánh vàng rực rỡ xuất hiện, nâng lên nhóm hài đồng trên quảng trường chậm rãi bay lên không.Dân chúng nghe được Giả Dung nói:- Tặng các ngươi một trận linh vũ, khu bệnh trừ tà, một năm khỏe mạnh, vô bệnh vô tai họa.Nói xong Trầm Nhược Hư lập tức làm phép.Trong nháy mắt giọt mưa màu xanh nhạt bừng bừng sinh cơ rơi xuống.Băng tuyết tan rã, cây cối nảy mầm, bách hoa tề phóng, chim chóc hót vang.Kinh thành, trước tiên tiến nhập mùa xuân!Người đứng trong lầu các nghe được những lời này của Giả Dung, chợt trố mắt, lập tức lao ra đất trống tắm rửa linh vũ.Bọn họ điên cuồng hoan hô, tranh nhau đem toàn thân trên dưới thân thể mình đều lâm được ướt sũng.

Ở một bên, thái hậu lập tức nói:

- Hoàng đế, con đã làm cha nhiều năm, không cần ai gia tiếp tục làm bạn bên cạnh. Mà cháu gái của ai gia hiện nay chỉ mới ba tuổi, không thể thiếu có trưởng bối bồi một bên. Cho nên ai gia muốn đi Côn Luân sơn, con cũng không cần quá nhớ chúng ta.

Hoàng đế:

- !

Cái quỷ gì!

Nội tâm hoàng hậu rục rịch, nhìn phía hoàng đế cà lăm mở miệng:

- Hoàng thượng..

Vừa phun ra hai chữ, hoàng đế liền khẩn trương bắt được tay hoàng hậu, vẻ mặt phát điên lại rối rắm:

- Hoàng hậu đừng nói nữa, ta, chúng ta chờ thái tử trưởng thành kế vị, tiếp tục cùng nhau đi qua được không?

Phía sau gánh vác cả một quốc gia, không thể đi, thật ủy khuất.

Đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng có chút khó chịu!

Sau một lúc lâu hoàng hậu không cam tâm tình nguyện trả lời:

- Được, được rồi.

- Hoàng thượng!

Lúc này thanh âm quen thuộc rơi vào trong tai.

Hoàng đế ngẩn người nhìn lên Giả Dung.

Giả ái khanh, không, là thần tài.

Thần tài đang gọi hắn.

Giả Dung trầm giọng nói:

- Thiên địa chứng kiến, a Hư sớm cùng bổn thần kết làm chim liền cành, được xưng thần phu. Sau khi bổn thần về trời, hắn sẽ theo ta cùng đi.

- Nhưng bởi vì thích nhân gian, hi vọng dốc sức cho triều đình, vì dân chúng mưu phúc. Cho nên mỗi ngày hừng đông hắn sẽ hạ phàm, tiếp tục lưu lại thế gian làm quan, cho tới lúc tan triều mới quay về thiên giới.

Không phải cần giải thích sao? Việc này còn không đơn giản!

Trầm Nhược Hư giấu trong kết giới đột nhiên nghe được lời nói thẳng thắn của Giả Dung, một hơi nghẹn chính mình.

Hắn làm sao cũng không nghĩ ra ở trước công chúng, Giả Dung ở trước mặt vô số người trực tiếp nói ra.

Được rồi! Lời này của Giả Dung xem như gián tiếp tuyên bố hai người thuộc về lẫn nhau, kỳ thật trong lòng hắn có chút cao hứng.

Nhưng mà, thần phu là xưng hô quỷ quái gì vậy?

Không biết rõ tình hình Tống gia, Trầm gia, hoàng gia cùng đủ loại quan lại trong triều đình toàn thân đều ngây dại.

Ngoài ra dân chúng cũng há hốc mồm.

?

Thần, thần phu?

Vô số người đào lỗ tai, không thể tin được nghĩ là mình nghe nhầm.

Bầu bạn của thần tài là một nam nhân?

Việc này còn không phải trọng yếu nhất.

Quan trọng là thần tài lại coi trọng một phàm nhân làm bạn lữ? Ngày sau đối phương còn mỗi ngày hạ phàm vào triều làm quan?

Khoan khoan, thần tài rốt cục là cưới hay là gả cho?

Giả Dung ném ra viên bom sau đó liền mặc kệ.

Trong lòng kêu gọi hệ thống, sau đó tay phải nâng lên, ngay lập tức một đóa hoa sen ánh vàng rực rỡ xuất hiện, nâng lên nhóm hài đồng trên quảng trường chậm rãi bay lên không.

Dân chúng nghe được Giả Dung nói:

- Tặng các ngươi một trận linh vũ, khu bệnh trừ tà, một năm khỏe mạnh, vô bệnh vô tai họa.

Nói xong Trầm Nhược Hư lập tức làm phép.

Trong nháy mắt giọt mưa màu xanh nhạt bừng bừng sinh cơ rơi xuống.

Băng tuyết tan rã, cây cối nảy mầm, bách hoa tề phóng, chim chóc hót vang.

Kinh thành, trước tiên tiến nhập mùa xuân!

Người đứng trong lầu các nghe được những lời này của Giả Dung, chợt trố mắt, lập tức lao ra đất trống tắm rửa linh vũ.

Bọn họ điên cuồng hoan hô, tranh nhau đem toàn thân trên dưới thân thể mình đều lâm được ướt sũng.

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Ở một bên, thái hậu lập tức nói:- Hoàng đế, con đã làm cha nhiều năm, không cần ai gia tiếp tục làm bạn bên cạnh. Mà cháu gái của ai gia hiện nay chỉ mới ba tuổi, không thể thiếu có trưởng bối bồi một bên. Cho nên ai gia muốn đi Côn Luân sơn, con cũng không cần quá nhớ chúng ta.Hoàng đế:- !Cái quỷ gì!Nội tâm hoàng hậu rục rịch, nhìn phía hoàng đế cà lăm mở miệng:- Hoàng thượng..Vừa phun ra hai chữ, hoàng đế liền khẩn trương bắt được tay hoàng hậu, vẻ mặt phát điên lại rối rắm:- Hoàng hậu đừng nói nữa, ta, chúng ta chờ thái tử trưởng thành kế vị, tiếp tục cùng nhau đi qua được không?Phía sau gánh vác cả một quốc gia, không thể đi, thật ủy khuất.Đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng có chút khó chịu!Sau một lúc lâu hoàng hậu không cam tâm tình nguyện trả lời:- Được, được rồi.- Hoàng thượng!Lúc này thanh âm quen thuộc rơi vào trong tai.Hoàng đế ngẩn người nhìn lên Giả Dung.Giả ái khanh, không, là thần tài.Thần tài đang gọi hắn.Giả Dung trầm giọng nói:- Thiên địa chứng kiến, a Hư sớm cùng bổn thần kết làm chim liền cành, được xưng thần phu. Sau khi bổn thần về trời, hắn sẽ theo ta cùng đi.- Nhưng bởi vì thích nhân gian, hi vọng dốc sức cho triều đình, vì dân chúng mưu phúc. Cho nên mỗi ngày hừng đông hắn sẽ hạ phàm, tiếp tục lưu lại thế gian làm quan, cho tới lúc tan triều mới quay về thiên giới.Không phải cần giải thích sao? Việc này còn không đơn giản!Trầm Nhược Hư giấu trong kết giới đột nhiên nghe được lời nói thẳng thắn của Giả Dung, một hơi nghẹn chính mình.Hắn làm sao cũng không nghĩ ra ở trước công chúng, Giả Dung ở trước mặt vô số người trực tiếp nói ra.Được rồi! Lời này của Giả Dung xem như gián tiếp tuyên bố hai người thuộc về lẫn nhau, kỳ thật trong lòng hắn có chút cao hứng.Nhưng mà, thần phu là xưng hô quỷ quái gì vậy?Không biết rõ tình hình Tống gia, Trầm gia, hoàng gia cùng đủ loại quan lại trong triều đình toàn thân đều ngây dại.Ngoài ra dân chúng cũng há hốc mồm.?Thần, thần phu?Vô số người đào lỗ tai, không thể tin được nghĩ là mình nghe nhầm.Bầu bạn của thần tài là một nam nhân?Việc này còn không phải trọng yếu nhất.Quan trọng là thần tài lại coi trọng một phàm nhân làm bạn lữ? Ngày sau đối phương còn mỗi ngày hạ phàm vào triều làm quan?Khoan khoan, thần tài rốt cục là cưới hay là gả cho?Giả Dung ném ra viên bom sau đó liền mặc kệ.Trong lòng kêu gọi hệ thống, sau đó tay phải nâng lên, ngay lập tức một đóa hoa sen ánh vàng rực rỡ xuất hiện, nâng lên nhóm hài đồng trên quảng trường chậm rãi bay lên không.Dân chúng nghe được Giả Dung nói:- Tặng các ngươi một trận linh vũ, khu bệnh trừ tà, một năm khỏe mạnh, vô bệnh vô tai họa.Nói xong Trầm Nhược Hư lập tức làm phép.Trong nháy mắt giọt mưa màu xanh nhạt bừng bừng sinh cơ rơi xuống.Băng tuyết tan rã, cây cối nảy mầm, bách hoa tề phóng, chim chóc hót vang.Kinh thành, trước tiên tiến nhập mùa xuân!Người đứng trong lầu các nghe được những lời này của Giả Dung, chợt trố mắt, lập tức lao ra đất trống tắm rửa linh vũ.Bọn họ điên cuồng hoan hô, tranh nhau đem toàn thân trên dưới thân thể mình đều lâm được ướt sũng.

Chương 292