Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài…

Chương 293

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Qua một lát mọi người mới kịp phản ứng quên cảm tạ Giả Dung.Nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Giả Dung.Trong lòng thoáng mất mát, ngay sau đó một mảng người ô mênh mông quỳ xuống hướng trên trời bái lạy.- Tạ thần tài ban thưởng linh vũ!- Tạ thần tài ban thưởng linh vũ!Thanh âm tiếng hô vang rung trời.Mấy năm sau, Giả Trân ra tù.Không người tới đón, một thân rách nát gầy trơ cả xương, hắn men theo trí nhớ nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng Trữ Vinh phố.Đi tới địa phương, chỉ còn lại một tòa thần tài miếu rộng mở hùng vĩ, Giả Trân không còn tìm thấy ảnh tử của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ.Giả Trân đần độn, cho là mình ở trong tù nhiều năm, trí nhớ xảy ra vấn đề, tìm lầm địa phương, lắc lư khắp đường cái tìm Trữ quốc phủ.Bất tri bất giác hắn đi tới trước cửa nhà mẹ của Vưu thị, nhìn thấy thân ảnh Vưu thị đi ra ngoài.Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhận ra lẫn nhau. Nghe Giả Trân chất vấn, Vưu thị nói cho hắn biết chuyện xảy ra suốt mấy năm nay.Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp, Tích Xuân bọn họ đi tu tiên, Giả mẫu đi theo chiếu cố.Gia đình Giả Xá cùng Giả Tường lục tục rời khỏi kinh thành, không biết đi hướng phương nào.Phủ đệ hai Trữ Vinh quốc phủ bị hoàng đế thu về, dùng xây dựng miếu thần tài.Vài năm, người cùng vật trong trí nhớ của hắn đều không còn tồn tại.* * *Nói tới cuối cùng, Vưu thị khuyên hắn sớm rời đi kinh thành, nếu không chỉ bằng vào tội hắn cho thần tài đội nón xanh, để dân chúng biết thân phận của hắn chỉ sợ hắn sẽ bị người phun chết.Giả Trân nghe được đầu đầy hỗn loạn, không chịu tin tưởng lời Vưu thị, bắt lấy cánh tay nàng gào thét dây dưa, bị người hầu Vưu gia cầm gậy gộc đánh cho một trận đuổi đi.Mấy ngày sau Giả Trân rúc vào hang ổ của đám ăn mày, đói bụng choáng đầu hoa mắt.Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp?Không tin, hắn không tin!Thời gian chớp mắt đã là năm trăm năm sau, khoảng cách Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư rời khỏi vị diện này đã có bốn trăm năm.Trước khi Giả Dung rời đi đã lưu lại thật nhiều tư nguyên cùng nhân tài tu tiên cho hoàng đế.Bởi vì"bảo tàng' đến từ tương lai, quốc gia giành trước những quốc gia khác, dẫn đầu tiến nhập thời đại công nghệ cao phát triển rất nhanh.Mấy trăm năm qua, luôn đi ở phía trước nhất, khiến người chỉ biết nhìn lên, không ngừng đuổi theo.Tấn Giang thương thành trải qua năm trăm năm thời gian, trải qua vô số gió táp mưa sa, vẫn hoàn hảo đứng vững ở vùng ngoại ô kinh thành.Ân.. kinh thành thông qua mấy trăm năm khuếch trương đất đai, phạm vi mở rộng gấp hơn mười mấy lần, đem kinh giao năm đó đưa vào nội thành. Ở đời sau còn gọi là kinh giao tựa hồ không quá thỏa đáng.Nhưng vô luận là kinh giao hay là trong kinh, đều không thay đổi được Tấn Giang thương thành là đại thương thành đệ nhất toàn cầu, là kỳ tích lớn thứ tư của cả hành tinh.Cho dù năm đó Giả Dung thuê tới quỷ công nhân, sau khi kỳ hạn trăm năm đã đến đều quay về quỷ giới vị diện, khiến cho thương thành xuất hiện một đoạn thung lũng kỳ ngắn ngủi.Nhưng cũng may trăm năm thời gian, cũng đủ cho Giả Dung bồi dưỡng được lượng lớn mầm móng tu tiên.

Qua một lát mọi người mới kịp phản ứng quên cảm tạ Giả Dung.

Nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Giả Dung.

Trong lòng thoáng mất mát, ngay sau đó một mảng người ô mênh mông quỳ xuống hướng trên trời bái lạy.

- Tạ thần tài ban thưởng linh vũ!

- Tạ thần tài ban thưởng linh vũ!

Thanh âm tiếng hô vang rung trời.

Mấy năm sau, Giả Trân ra tù.

Không người tới đón, một thân rách nát gầy trơ cả xương, hắn men theo trí nhớ nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng Trữ Vinh phố.

Đi tới địa phương, chỉ còn lại một tòa thần tài miếu rộng mở hùng vĩ, Giả Trân không còn tìm thấy ảnh tử của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ.

Giả Trân đần độn, cho là mình ở trong tù nhiều năm, trí nhớ xảy ra vấn đề, tìm lầm địa phương, lắc lư khắp đường cái tìm Trữ quốc phủ.

Bất tri bất giác hắn đi tới trước cửa nhà mẹ của Vưu thị, nhìn thấy thân ảnh Vưu thị đi ra ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhận ra lẫn nhau. Nghe Giả Trân chất vấn, Vưu thị nói cho hắn biết chuyện xảy ra suốt mấy năm nay.

Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp, Tích Xuân bọn họ đi tu tiên, Giả mẫu đi theo chiếu cố.

Gia đình Giả Xá cùng Giả Tường lục tục rời khỏi kinh thành, không biết đi hướng phương nào.

Phủ đệ hai Trữ Vinh quốc phủ bị hoàng đế thu về, dùng xây dựng miếu thần tài.

Vài năm, người cùng vật trong trí nhớ của hắn đều không còn tồn tại.

* * *

Nói tới cuối cùng, Vưu thị khuyên hắn sớm rời đi kinh thành, nếu không chỉ bằng vào tội hắn cho thần tài đội nón xanh, để dân chúng biết thân phận của hắn chỉ sợ hắn sẽ bị người phun chết.

Giả Trân nghe được đầu đầy hỗn loạn, không chịu tin tưởng lời Vưu thị, bắt lấy cánh tay nàng gào thét dây dưa, bị người hầu Vưu gia cầm gậy gộc đánh cho một trận đuổi đi.

Mấy ngày sau Giả Trân rúc vào hang ổ của đám ăn mày, đói bụng choáng đầu hoa mắt.

Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp?

Không tin, hắn không tin!

Thời gian chớp mắt đã là năm trăm năm sau, khoảng cách Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư rời khỏi vị diện này đã có bốn trăm năm.

Trước khi Giả Dung rời đi đã lưu lại thật nhiều tư nguyên cùng nhân tài tu tiên cho hoàng đế.

Bởi vì"bảo tàng' đến từ tương lai, quốc gia giành trước những quốc gia khác, dẫn đầu tiến nhập thời đại công nghệ cao phát triển rất nhanh.

Mấy trăm năm qua, luôn đi ở phía trước nhất, khiến người chỉ biết nhìn lên, không ngừng đuổi theo.

Tấn Giang thương thành trải qua năm trăm năm thời gian, trải qua vô số gió táp mưa sa, vẫn hoàn hảo đứng vững ở vùng ngoại ô kinh thành.

Ân.. kinh thành thông qua mấy trăm năm khuếch trương đất đai, phạm vi mở rộng gấp hơn mười mấy lần, đem kinh giao năm đó đưa vào nội thành. Ở đời sau còn gọi là kinh giao tựa hồ không quá thỏa đáng.

Nhưng vô luận là kinh giao hay là trong kinh, đều không thay đổi được Tấn Giang thương thành là đại thương thành đệ nhất toàn cầu, là kỳ tích lớn thứ tư của cả hành tinh.

Cho dù năm đó Giả Dung thuê tới quỷ công nhân, sau khi kỳ hạn trăm năm đã đến đều quay về quỷ giới vị diện, khiến cho thương thành xuất hiện một đoạn thung lũng kỳ ngắn ngủi.

Nhưng cũng may trăm năm thời gian, cũng đủ cho Giả Dung bồi dưỡng được lượng lớn mầm móng tu tiên.

Vị Diện Thương Nhân Giả DungTác giả: Ngạn Chỉ Đinh HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnGiả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống. Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ. Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ. Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai. Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi. Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày. Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy. Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác. Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài… Qua một lát mọi người mới kịp phản ứng quên cảm tạ Giả Dung.Nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Giả Dung.Trong lòng thoáng mất mát, ngay sau đó một mảng người ô mênh mông quỳ xuống hướng trên trời bái lạy.- Tạ thần tài ban thưởng linh vũ!- Tạ thần tài ban thưởng linh vũ!Thanh âm tiếng hô vang rung trời.Mấy năm sau, Giả Trân ra tù.Không người tới đón, một thân rách nát gầy trơ cả xương, hắn men theo trí nhớ nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng Trữ Vinh phố.Đi tới địa phương, chỉ còn lại một tòa thần tài miếu rộng mở hùng vĩ, Giả Trân không còn tìm thấy ảnh tử của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ.Giả Trân đần độn, cho là mình ở trong tù nhiều năm, trí nhớ xảy ra vấn đề, tìm lầm địa phương, lắc lư khắp đường cái tìm Trữ quốc phủ.Bất tri bất giác hắn đi tới trước cửa nhà mẹ của Vưu thị, nhìn thấy thân ảnh Vưu thị đi ra ngoài.Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhận ra lẫn nhau. Nghe Giả Trân chất vấn, Vưu thị nói cho hắn biết chuyện xảy ra suốt mấy năm nay.Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp, Tích Xuân bọn họ đi tu tiên, Giả mẫu đi theo chiếu cố.Gia đình Giả Xá cùng Giả Tường lục tục rời khỏi kinh thành, không biết đi hướng phương nào.Phủ đệ hai Trữ Vinh quốc phủ bị hoàng đế thu về, dùng xây dựng miếu thần tài.Vài năm, người cùng vật trong trí nhớ của hắn đều không còn tồn tại.* * *Nói tới cuối cùng, Vưu thị khuyên hắn sớm rời đi kinh thành, nếu không chỉ bằng vào tội hắn cho thần tài đội nón xanh, để dân chúng biết thân phận của hắn chỉ sợ hắn sẽ bị người phun chết.Giả Trân nghe được đầu đầy hỗn loạn, không chịu tin tưởng lời Vưu thị, bắt lấy cánh tay nàng gào thét dây dưa, bị người hầu Vưu gia cầm gậy gộc đánh cho một trận đuổi đi.Mấy ngày sau Giả Trân rúc vào hang ổ của đám ăn mày, đói bụng choáng đầu hoa mắt.Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp?Không tin, hắn không tin!Thời gian chớp mắt đã là năm trăm năm sau, khoảng cách Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư rời khỏi vị diện này đã có bốn trăm năm.Trước khi Giả Dung rời đi đã lưu lại thật nhiều tư nguyên cùng nhân tài tu tiên cho hoàng đế.Bởi vì"bảo tàng' đến từ tương lai, quốc gia giành trước những quốc gia khác, dẫn đầu tiến nhập thời đại công nghệ cao phát triển rất nhanh.Mấy trăm năm qua, luôn đi ở phía trước nhất, khiến người chỉ biết nhìn lên, không ngừng đuổi theo.Tấn Giang thương thành trải qua năm trăm năm thời gian, trải qua vô số gió táp mưa sa, vẫn hoàn hảo đứng vững ở vùng ngoại ô kinh thành.Ân.. kinh thành thông qua mấy trăm năm khuếch trương đất đai, phạm vi mở rộng gấp hơn mười mấy lần, đem kinh giao năm đó đưa vào nội thành. Ở đời sau còn gọi là kinh giao tựa hồ không quá thỏa đáng.Nhưng vô luận là kinh giao hay là trong kinh, đều không thay đổi được Tấn Giang thương thành là đại thương thành đệ nhất toàn cầu, là kỳ tích lớn thứ tư của cả hành tinh.Cho dù năm đó Giả Dung thuê tới quỷ công nhân, sau khi kỳ hạn trăm năm đã đến đều quay về quỷ giới vị diện, khiến cho thương thành xuất hiện một đoạn thung lũng kỳ ngắn ngủi.Nhưng cũng may trăm năm thời gian, cũng đủ cho Giả Dung bồi dưỡng được lượng lớn mầm móng tu tiên.

Chương 293