"Sư tôn, người thật đẹp." Bùi Nặc: "..." "Sư tôn, người là của một mình ta." Bùi Nặc: "..." "Sư tôn, người thật nghe lời." Mặc kệ đối phương nói cái gì, Bùi Nặc vẫn duy trì một bộ mặt than, chẳng hề nhúc nhích. Hắn có muốn cử động cũng không động đậy nổi, bởi vì hiện tại hắn là một khối thi thể bị đóng băng. Miệng không thể nói tay không thể động, toàn thân trên dưới toàn bộ cơ đã sớm đình chỉ vận động, chỉ là dựa vào bảo vật trời ban mới duy trì được nguyên trạng của thi thể. Người nọ v**t v* gương mặt hắn rồi từ từ đưa tay xuống, sau đó cúi người, nhẹ nhàng chạm nhẹ hắn môi, Bùi Nặc dường như có thể cảm giác được thứ nương theo mà bay đến, là nhàn nhạt một mùi hương sen trầm lạnh. Y hôn hắn một chút. Không duỗi đầu lưỡi ra. Ngươi cho rằng đây là toàn bộ sao? Ha ha, ngây thơ. Liền theo đó là động tĩnh rất nhỏ truyền đến. Bùi Nặc bị nhốt ở bên trong cỗ thi thể, chỗ nào cũng không đi được, cái gì không nhìn thấy được. Nhưng bù lại các giác quan khác lại vô cùng nhạy bén. Hắn thậm chí…

Truyện chữ