Đây là nghiệt duyên. Vương Cẩm Trình tin chắc như thế. Khi đó, Vương Cẩm Trình mới mười sáu tuổi, còn ở thời kỳ trưởng thành, đương nhiên gã đối với mấy chuyện này nọ từ trước đến nay toàn khinh thường, nhưng lại không thể tránh được bản thân cũng lâm vào cái loại buồn bực này. Vì thế, gã học hút thuốc. Đằng sau cây nho ở trường là địa điểm tốt nhất, tựa vào trên khóm hoa hút thuốc, gã không phải muốn trông ngầu hay đại loại thế, chỉ là cảm thấy nhàm chán. Cho dù tìm không thấy ngọn nguồn của sự buồn phiền, vẫn là chán đến loạn thất bát tao. Ngày đó, gã như thường lệ làm ổ ở vị trí của mình, miệng có miệng không mà hút thuốc. Có người đi tới, phát ra lần lượt những tiếng bước chân khác nhau, Vương Cẩm Trình cúi đầu chửi một câu, điếu thuốc bị dụi tắt trên khóm hoa. Người đến không chỉ có một, nhưng đều rất lặng lẽ, qua một hồi lâu, mới có người lên tiếng. “Tôi thích cậu.” Vương Cẩm Trình thiếu chút nữa đập đầu vào bồn hoa, làm gì vậy. Gã dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, thật là xui…
Tác giả: