Vùng hoang vu vực Hắc giác nổi lên từng luồng gió âm lãnh khác với gió lạnh ngày đông, gió này phảng phất chứa đựng vô số khí tức ác ý của âm hồn, lúc thổi qua da làm sởn da gà tê da đầu. Trần Trừng chính là bị luồng gió này thổi tỉnh dậy. Hé mắt ra chỉ thấy được chút ánh sáng vặn vẹo, có thể cảm giác được sáng chiếu đến mà chẳng hề chói mắt, hiển nhiên bởi vì ánh sáng kia cách đủ xa. Đôi mắt chưa kịp thích ứng, Trần Trừng nhắm hai mắt lại trong chốc lát để giảm bớt khó chịu. Đến khi ánh sáng đi qua, hai bên tất cả đều là một mảnh tối đen, tỉ mỉ phân biệt vậy đây hẳn là vách đá thô ráp, phía trên phủ đầy những vết cắt sắc sảo điêu luyện của thiên nhiên, bởi vì ánh sáng không đủ nên thấy vắng lặng đáng sợ. Nơi quái quỷ gì đây… Y liền nhắm mắt lại một lần nữa. Nhớ đến mình đang ở trước máy tính chơi weibo, trong vòng bạn bè ai cũng oán giận nhổ nước bọt nhân vật phản diện của quyển sách mới đọc có bao nhiêu ác độc, có bao nhiêu xấu xa cặn bã, bởi vì mọi người nói đến quá mức xúc động…
Tác giả: