Tác giả:

“Tần Thụy!” Vào một buổi sáng sớm, thanh âm chủ nhiệm vang lên trước cửa Tôi ngẩng đầu, không dấu vết thủ tiêu một phần ba mẩu thuốc lá còn lại. “Chủ nhiệm, tối hôm qua ngủ ngon giấc hay sao, sắc mặt chị nhìn hồng hào lắm.” “A, thật không thật không, quá tốt quá tốt rồi.” Bà cô tuổi chừng bốn mươi lập tức vui mừng cười híp mắt, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, còn vụng trộm nhìn gương treo trên hành lang soi trái soi phải vài lần. Tôi cười khẽ, vỗ mông ngựa một khi thuận tay, đúng là mở mồm nói cũng không ngượng. Chu Tiêu từng nói, ‘Tần Thụy à cậu đúng là tên mồm mép, chỉ lơ đãng thôi cũng làm ngất vô số chị em phụ nữ, vô luận già hay trẻ đều ngoan ngoãn theo cậu, bị lừa sạch cũng không phát hiện.’ Là lơ đãng sao? Bản thân tôi cũng hiểu được, bắt đầu từ năm mười tám tuổi, từng lời nói, hành động, ánh mắt đều chỉ dừng trên một người. Mà người kia, sau khi phát hiện hết thảy lại lựa chọn phương thức ác liệt nhất– Anh không lảng tránh tôi nhưng lại bắt đầu gần gũi với những người khác, anh…

Truyện chữ