Cửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng. Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học. Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ. Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ. 10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm. Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền. Làm lại. 11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file. Làm lại. 12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy. Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật. Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau. Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ…

Chương 4: Chương 4

Giữa Vườn Xanh Có Một Quả ChanhTác giả: Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)Truyện Đam MỹCửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng. Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học. Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ. Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ. 10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm. Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền. Làm lại. 11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file. Làm lại. 12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy. Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật. Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau. Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ… Sau đó thì sao hả? Haha, làm gì còn sau đó.Tôi ngớ người ra, còn anh đẹp trai lại nở nụ cười tươi rói chào tôi rồi quay lưng rời đi như một cơn gió.Về đến nhà rồi tôi vẫn không tin nổi những gì vừa diễn ra là thật.Tự nhiên tối muộn có anh đẹp trai ghé tiệm, hai đứa tôi nói chuyện riêng với nhau, xong anh còn khen tôi, à nhầm, khen cách gọi bé cây của tôi dễ thương.Trái tim thiếu nam của tôi thực sự không chịu đựng nổi.Mà anh ta đã thấy hình ảnh xấu xí thâm quầng thiếu ngủ, thấy cả lúc tôi điên tiết chửi đổng đanh đá rồi, còn gì là ấn tượng ban đầu tốt đẹp nữa chứ.Rầu hết biết!Tiếng thông báo điện thoại vang liên hồi cắt ngang suy nghĩ của tôi.Giờ là nửa đêm, còn ai nhắn tin lia lịa thế này ngoài con Phương đin nữa.Tôi quẹt quẹt mở màn hình, cả một phần chat đang điên cuồng "bốc cháy", tin nhắn mới nhảy lên liên tục, không chỉ từ Phương mà có cả những người quen khác.mphuong.tnn: KHOAmphuong.tnn: mày đâu!!!mphuong.tnn: gấppppmphuong.tnn đã gửi một file đính kèmmphuong.tnn: cưng sắp thành celeb rùi cưng ơi!Còn mấy chục tin nhắn chưa đọc nữa.Nhưng tôi không kịp quan tâm, đập vào mắt tôi bây giờ là cái video dài gần 10 phút, nhân vật chính không ai khác chính là tôi và chị khách ban sáng.Tôi đờ đẫn nhìn bản thân trong clip, từ một chủ tiệm nhún nhường chuyên nghiệp hóa thành cái núi lửa phun chữ tứ tung trước ánh mắt của bao khách hàng và người qua đường.Kết thúc video là cảnh chị khách kéo tay hai đứa con rời khỏi tiệm, không quên bỏ lại vài câu tức tối, còn tôi cũng mặt mày nhăn nhó trông rõ là đanh đá chua ngoa, lại còn vừa quét mảnh vỡ vừa lầm bầm gì đó.Trời ơi tôi hận tôi ghê gớm.Chửi trước mặt chưa đủ, khách đi rồi vẫn còn chửi nốt cho bõ ghét cơ.Thế này thì mai người ta hất mắm tôm trước cửa tiệm cũng chả oan.Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận những câu chửi bới kinh khủng nhất, nhưng mọi thứ lại không giống tưởng tượng tí nào.Bài đăng này mới lên được 45 phút mà đã có hơn 200 comments, trong đó nếu không phải tức tối lên án chị khách thì cũng là nhiệt liệt bênh vực phía cửa hàng bọn tôi, lướt mãi không có một bình luận nào chê trách chủ tiệm thái độ hung hãn như tôi lo sợ."Trần đời sợ nhất loại khách hàng hãm *** cành cạch như này, tưởng mình là bố thiên hạ mẹ thiên nhiên hay gì.""Phải t là t thồn cái chậu vô họng bả từ phút thứ 5 rồi.""Anh trai chủ tiệm tu khóa nào vậy, chỉ em với, người bình thường không ai có thể kiên nhẫn như vậy được:)))"mphuong.tnn: đây mới insta thôi, trên fb tương tác còn dữ dằn hơn nhiều, m ổn không đấy?mphuong.tnn đã gửi 3 ảnhmphuong.tnn: tao có bạn làm bên page này, để t nhờ nó gỡ nhá?dk._.lime: cảm ơn bạng iu, chắc không cần đâu, tao ổndk._.lime: mai mày tra giúp tao ai đăng cái này lên đầu tiên nha, sợ hãi quáaaaa >..

Sau đó thì sao hả? Haha, làm gì còn sau đó.

Tôi ngớ người ra, còn anh đẹp trai lại nở nụ cười tươi rói chào tôi rồi quay lưng rời đi như một cơn gió.

Về đến nhà rồi tôi vẫn không tin nổi những gì vừa diễn ra là thật.

Tự nhiên tối muộn có anh đẹp trai ghé tiệm, hai đứa tôi nói chuyện riêng với nhau, xong anh còn khen tôi, à nhầm, khen cách gọi bé cây của tôi dễ thương.

Trái tim thiếu nam của tôi thực sự không chịu đựng nổi.

Mà anh ta đã thấy hình ảnh xấu xí thâm quầng thiếu ngủ, thấy cả lúc tôi điên tiết chửi đổng đanh đá rồi, còn gì là ấn tượng ban đầu tốt đẹp nữa chứ.

Rầu hết biết!

Tiếng thông báo điện thoại vang liên hồi cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Giờ là nửa đêm, còn ai nhắn tin lia lịa thế này ngoài con Phương đin nữa.

Tôi quẹt quẹt mở màn hình, cả một phần chat đang điên cuồng "bốc cháy", tin nhắn mới nhảy lên liên tục, không chỉ từ Phương mà có cả những người quen khác.

mphuong.tnn: KHOA

mphuong.tnn: mày đâu!!!

mphuong.tnn: gấpppp

mphuong.tnn đã gửi một file đính kèm

mphuong.tnn: cưng sắp thành celeb rùi cưng ơi!

Còn mấy chục tin nhắn chưa đọc nữa.

Nhưng tôi không kịp quan tâm, đập vào mắt tôi bây giờ là cái video dài gần 10 phút, nhân vật chính không ai khác chính là tôi và chị khách ban sáng.

Tôi đờ đẫn nhìn bản thân trong clip, từ một chủ tiệm nhún nhường chuyên nghiệp hóa thành cái núi lửa phun chữ tứ tung trước ánh mắt của bao khách hàng và người qua đường.

Kết thúc video là cảnh chị khách kéo tay hai đứa con rời khỏi tiệm, không quên bỏ lại vài câu tức tối, còn tôi cũng mặt mày nhăn nhó trông rõ là đanh đá chua ngoa, lại còn vừa quét mảnh vỡ vừa lầm bầm gì đó.

Trời ơi tôi hận tôi ghê gớm.

Chửi trước mặt chưa đủ, khách đi rồi vẫn còn chửi nốt cho bõ ghét cơ.

Thế này thì mai người ta hất mắm tôm trước cửa tiệm cũng chả oan.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận những câu chửi bới kinh khủng nhất, nhưng mọi thứ lại không giống tưởng tượng tí nào.

Bài đăng này mới lên được 45 phút mà đã có hơn 200 comments, trong đó nếu không phải tức tối lên án chị khách thì cũng là nhiệt liệt bênh vực phía cửa hàng bọn tôi, lướt mãi không có một bình luận nào chê trách chủ tiệm thái độ hung hãn như tôi lo sợ.

"Trần đời sợ nhất loại khách hàng hãm *** cành cạch như này, tưởng mình là bố thiên hạ mẹ thiên nhiên hay gì."

"Phải t là t thồn cái chậu vô họng bả từ phút thứ 5 rồi."

"Anh trai chủ tiệm tu khóa nào vậy, chỉ em với, người bình thường không ai có thể kiên nhẫn như vậy được:)))"

mphuong.tnn: đây mới insta thôi, trên fb tương tác còn dữ dằn hơn nhiều, m ổn không đấy?

mphuong.tnn đã gửi 3 ảnh

mphuong.tnn: tao có bạn làm bên page này, để t nhờ nó gỡ nhá?

dk._.lime: cảm ơn bạng iu, chắc không cần đâu, tao ổn

dk._.lime: mai mày tra giúp tao ai đăng cái này lên đầu tiên nha, sợ hãi quáaaaa >..

Giữa Vườn Xanh Có Một Quả ChanhTác giả: Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)Truyện Đam MỹCửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng. Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học. Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ. Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ. 10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm. Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền. Làm lại. 11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file. Làm lại. 12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy. Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật. Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau. Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ… Sau đó thì sao hả? Haha, làm gì còn sau đó.Tôi ngớ người ra, còn anh đẹp trai lại nở nụ cười tươi rói chào tôi rồi quay lưng rời đi như một cơn gió.Về đến nhà rồi tôi vẫn không tin nổi những gì vừa diễn ra là thật.Tự nhiên tối muộn có anh đẹp trai ghé tiệm, hai đứa tôi nói chuyện riêng với nhau, xong anh còn khen tôi, à nhầm, khen cách gọi bé cây của tôi dễ thương.Trái tim thiếu nam của tôi thực sự không chịu đựng nổi.Mà anh ta đã thấy hình ảnh xấu xí thâm quầng thiếu ngủ, thấy cả lúc tôi điên tiết chửi đổng đanh đá rồi, còn gì là ấn tượng ban đầu tốt đẹp nữa chứ.Rầu hết biết!Tiếng thông báo điện thoại vang liên hồi cắt ngang suy nghĩ của tôi.Giờ là nửa đêm, còn ai nhắn tin lia lịa thế này ngoài con Phương đin nữa.Tôi quẹt quẹt mở màn hình, cả một phần chat đang điên cuồng "bốc cháy", tin nhắn mới nhảy lên liên tục, không chỉ từ Phương mà có cả những người quen khác.mphuong.tnn: KHOAmphuong.tnn: mày đâu!!!mphuong.tnn: gấppppmphuong.tnn đã gửi một file đính kèmmphuong.tnn: cưng sắp thành celeb rùi cưng ơi!Còn mấy chục tin nhắn chưa đọc nữa.Nhưng tôi không kịp quan tâm, đập vào mắt tôi bây giờ là cái video dài gần 10 phút, nhân vật chính không ai khác chính là tôi và chị khách ban sáng.Tôi đờ đẫn nhìn bản thân trong clip, từ một chủ tiệm nhún nhường chuyên nghiệp hóa thành cái núi lửa phun chữ tứ tung trước ánh mắt của bao khách hàng và người qua đường.Kết thúc video là cảnh chị khách kéo tay hai đứa con rời khỏi tiệm, không quên bỏ lại vài câu tức tối, còn tôi cũng mặt mày nhăn nhó trông rõ là đanh đá chua ngoa, lại còn vừa quét mảnh vỡ vừa lầm bầm gì đó.Trời ơi tôi hận tôi ghê gớm.Chửi trước mặt chưa đủ, khách đi rồi vẫn còn chửi nốt cho bõ ghét cơ.Thế này thì mai người ta hất mắm tôm trước cửa tiệm cũng chả oan.Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận những câu chửi bới kinh khủng nhất, nhưng mọi thứ lại không giống tưởng tượng tí nào.Bài đăng này mới lên được 45 phút mà đã có hơn 200 comments, trong đó nếu không phải tức tối lên án chị khách thì cũng là nhiệt liệt bênh vực phía cửa hàng bọn tôi, lướt mãi không có một bình luận nào chê trách chủ tiệm thái độ hung hãn như tôi lo sợ."Trần đời sợ nhất loại khách hàng hãm *** cành cạch như này, tưởng mình là bố thiên hạ mẹ thiên nhiên hay gì.""Phải t là t thồn cái chậu vô họng bả từ phút thứ 5 rồi.""Anh trai chủ tiệm tu khóa nào vậy, chỉ em với, người bình thường không ai có thể kiên nhẫn như vậy được:)))"mphuong.tnn: đây mới insta thôi, trên fb tương tác còn dữ dằn hơn nhiều, m ổn không đấy?mphuong.tnn đã gửi 3 ảnhmphuong.tnn: tao có bạn làm bên page này, để t nhờ nó gỡ nhá?dk._.lime: cảm ơn bạng iu, chắc không cần đâu, tao ổndk._.lime: mai mày tra giúp tao ai đăng cái này lên đầu tiên nha, sợ hãi quáaaaa >..

Chương 4: Chương 4