Cửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng. Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học. Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ. Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ. 10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm. Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền. Làm lại. 11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file. Làm lại. 12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy. Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật. Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau. Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ…

Chương 44: Chương 44

Giữa Vườn Xanh Có Một Quả ChanhTác giả: Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)Truyện Đam MỹCửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng. Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học. Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ. Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ. 10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm. Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền. Làm lại. 11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file. Làm lại. 12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy. Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật. Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau. Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ… *TỨC QUÁ ARGHHHHHH**SAO ANH TA DÁM?**DÁM BỎ ĐI MÀ KHÔNG CHO TUI HÔN LẠI???*Có trời đất chứng giám, từ lúc leo lên giường, trong đầu tôi đã bắt đầu tập dợt 7749 kịch bản lưu luyến tiễn biệt người yêu trước giờ đi ngủ, dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ, đúng nghĩa muốn gì có nấy luôn.Lúc đó mắt tôi đang lim dim tận hưởng, môi cũng chu ra sẵn sàng đáp lại, nồng cháy biết bao.Thế mà, ỷ là chủ nhà, anh nỡ lòng nào hôn tôi đúng một cái rồi quay người bỏ đi vậy? Lặn phát một đi đâu mất, làm như sợ bị tôi nuốt chửng không bằng!*Khó chịu vờ lờ...*Giá mà bây giờ được ôm người yêu thì tuyệt nhỉ.Khó ngủ quá đi, nhắm mắt nghĩ đến anh, mở mắt cũng chỉ có mỗi anh.Tôi nghĩ ngợi mãi, không biết nằm sofa có đủ thoải mái không, rồi lỡ sáng mai dậy nắng chói mắt thì sao nữa.Tự nhiên thấy cái giường này nằm một mình sao mà trống trải dã man, quấn bao nhiêu lớp chăn cũng chẳng hề ấm áp.Tâm linh tương thông làm sao, đang lướt trang cá nhân của Phong để giết thời gian thì thanh thông báo điện thoại nhảy lên cái ảnh đại diện quen thuộc.d_wind: Sao còn đang online thế?d_wind: Lạ chỗ khó ngủ à?Tôi hơi chần chừ không muốn bấm vào đọc, khuya rồi, cái người kia còn canh me xem tôi ngủ hay thức làm gì không biết.Thấy anh lo cho mình từng chút một, thương gì đâu, nhưng mà tôi còn lâu mới dễ dàng sa ngã vậy, khi nãy còn ngượng chín cả mặt mà, bây giờ mà bảo anh vào ngủ chung thì quê độ lắm, tôi cũng biết giữ giá lắm nhé.d_wind: Nhớ Khoa quá đi.

*TỨC QUÁ ARGHHHHHH*

*SAO ANH TA DÁM?*

*DÁM BỎ ĐI MÀ KHÔNG CHO TUI HÔN LẠI???*

Có trời đất chứng giám, từ lúc leo lên giường, trong đầu tôi đã bắt đầu tập dợt 7749 kịch bản lưu luyến tiễn biệt người yêu trước giờ đi ngủ, dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ, đúng nghĩa muốn gì có nấy luôn.

Lúc đó mắt tôi đang lim dim tận hưởng, môi cũng chu ra sẵn sàng đáp lại, nồng cháy biết bao.

Thế mà, ỷ là chủ nhà, anh nỡ lòng nào hôn tôi đúng một cái rồi quay người bỏ đi vậy? Lặn phát một đi đâu mất, làm như sợ bị tôi nuốt chửng không bằng!

*Khó chịu vờ lờ...*

Giá mà bây giờ được ôm người yêu thì tuyệt nhỉ.

Khó ngủ quá đi, nhắm mắt nghĩ đến anh, mở mắt cũng chỉ có mỗi anh.

Tôi nghĩ ngợi mãi, không biết nằm sofa có đủ thoải mái không, rồi lỡ sáng mai dậy nắng chói mắt thì sao nữa.

Tự nhiên thấy cái giường này nằm một mình sao mà trống trải dã man, quấn bao nhiêu lớp chăn cũng chẳng hề ấm áp.

Tâm linh tương thông làm sao, đang lướt trang cá nhân của Phong để giết thời gian thì thanh thông báo điện thoại nhảy lên cái ảnh đại diện quen thuộc.

d_wind: Sao còn đang online thế?

d_wind: Lạ chỗ khó ngủ à?

Tôi hơi chần chừ không muốn bấm vào đọc, khuya rồi, cái người kia còn canh me xem tôi ngủ hay thức làm gì không biết.

Thấy anh lo cho mình từng chút một, thương gì đâu, nhưng mà tôi còn lâu mới dễ dàng sa ngã vậy, khi nãy còn ngượng chín cả mặt mà, bây giờ mà bảo anh vào ngủ chung thì quê độ lắm, tôi cũng biết giữ giá lắm nhé.

d_wind: Nhớ Khoa quá đi.

Giữa Vườn Xanh Có Một Quả ChanhTác giả: Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)Truyện Đam MỹCửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng. Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học. Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ. Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ. 10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm. Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền. Làm lại. 11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file. Làm lại. 12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy. Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật. Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau. Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ… *TỨC QUÁ ARGHHHHHH**SAO ANH TA DÁM?**DÁM BỎ ĐI MÀ KHÔNG CHO TUI HÔN LẠI???*Có trời đất chứng giám, từ lúc leo lên giường, trong đầu tôi đã bắt đầu tập dợt 7749 kịch bản lưu luyến tiễn biệt người yêu trước giờ đi ngủ, dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ, đúng nghĩa muốn gì có nấy luôn.Lúc đó mắt tôi đang lim dim tận hưởng, môi cũng chu ra sẵn sàng đáp lại, nồng cháy biết bao.Thế mà, ỷ là chủ nhà, anh nỡ lòng nào hôn tôi đúng một cái rồi quay người bỏ đi vậy? Lặn phát một đi đâu mất, làm như sợ bị tôi nuốt chửng không bằng!*Khó chịu vờ lờ...*Giá mà bây giờ được ôm người yêu thì tuyệt nhỉ.Khó ngủ quá đi, nhắm mắt nghĩ đến anh, mở mắt cũng chỉ có mỗi anh.Tôi nghĩ ngợi mãi, không biết nằm sofa có đủ thoải mái không, rồi lỡ sáng mai dậy nắng chói mắt thì sao nữa.Tự nhiên thấy cái giường này nằm một mình sao mà trống trải dã man, quấn bao nhiêu lớp chăn cũng chẳng hề ấm áp.Tâm linh tương thông làm sao, đang lướt trang cá nhân của Phong để giết thời gian thì thanh thông báo điện thoại nhảy lên cái ảnh đại diện quen thuộc.d_wind: Sao còn đang online thế?d_wind: Lạ chỗ khó ngủ à?Tôi hơi chần chừ không muốn bấm vào đọc, khuya rồi, cái người kia còn canh me xem tôi ngủ hay thức làm gì không biết.Thấy anh lo cho mình từng chút một, thương gì đâu, nhưng mà tôi còn lâu mới dễ dàng sa ngã vậy, khi nãy còn ngượng chín cả mặt mà, bây giờ mà bảo anh vào ngủ chung thì quê độ lắm, tôi cũng biết giữ giá lắm nhé.d_wind: Nhớ Khoa quá đi.

Chương 44: Chương 44