Chiếc xe chạy trên con đường bao phủ bởi đêm tối, cả cơ thể bị trói cột bởi dây xích, mùi hôi trong xe bốc lên khiến Vân Hạ chóng mặt, buồn nôn, xe cứ lao lao chạy về phía trước, lúc lên lúc xuống,! Vân Hạ đang cố tìm cách tháo bỏ dây xích thì xe đã ngừng chuyển động, cậu nghe được tiếng ồn ào của những gã đàn ông ở bên ngoài, có tiếng la hét xin tha dữ dội, có tiếng mắng chửi đầy th ô tục, tiếng cửa sắt mở ra, ánh sáng len lỏi của chiếc đèn pin chiếu thẳng vào mắt cậu. Có hai ba người đàn ông da đen luộm thuộm xông vào, vác cậu lên, cả người Vân Hạ cứng đờ, cậu giữ mình phải thật bình tĩnh không cho phát ra những tiếng kêu sợ hãi. Bọn chúng đưa cậu ra khỏi xe đầy mùi ẩm mốc, nhìn xung quanh một màu tối đen, tất cả mọi người đều giống như cậu, đều là những thanh niên tuổi còn nhỏ, đều bị bọn buôn người bắt. Nghĩ đến điều này, Vân Hạ không khỏi tức giận, là tên khốn Chí Lâm tính kế cậu. Một vài thanh niên vì quá sợ hãi liền kêu gào thành tiếng " Thả tôi ra! thả tôi ra! các người thả…

Chương 33: 33: Chúng Ta Từng Gặp Nhau

Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!Tác giả: Phương Lạc UyểnTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcChiếc xe chạy trên con đường bao phủ bởi đêm tối, cả cơ thể bị trói cột bởi dây xích, mùi hôi trong xe bốc lên khiến Vân Hạ chóng mặt, buồn nôn, xe cứ lao lao chạy về phía trước, lúc lên lúc xuống,! Vân Hạ đang cố tìm cách tháo bỏ dây xích thì xe đã ngừng chuyển động, cậu nghe được tiếng ồn ào của những gã đàn ông ở bên ngoài, có tiếng la hét xin tha dữ dội, có tiếng mắng chửi đầy th ô tục, tiếng cửa sắt mở ra, ánh sáng len lỏi của chiếc đèn pin chiếu thẳng vào mắt cậu. Có hai ba người đàn ông da đen luộm thuộm xông vào, vác cậu lên, cả người Vân Hạ cứng đờ, cậu giữ mình phải thật bình tĩnh không cho phát ra những tiếng kêu sợ hãi. Bọn chúng đưa cậu ra khỏi xe đầy mùi ẩm mốc, nhìn xung quanh một màu tối đen, tất cả mọi người đều giống như cậu, đều là những thanh niên tuổi còn nhỏ, đều bị bọn buôn người bắt. Nghĩ đến điều này, Vân Hạ không khỏi tức giận, là tên khốn Chí Lâm tính kế cậu. Một vài thanh niên vì quá sợ hãi liền kêu gào thành tiếng " Thả tôi ra! thả tôi ra! các người thả… Cố Cẩm sau khi thấy Viễn Tước đi tâm trạng đã tốt hơn nhiều lại nghĩ đến hòn đá cản đường mang tên Vân Hạ liền không còn được vui nữa lập tức lấy được bấm dãy số lạ gọi, đợi đối phương bắt máy liền nói.Làm giúp tôi một việcĐượcSau khi tắt máy, Cố Cẩm cười thầm trong lòng không khỏi mong chờ nghĩ đến thôi đã cảm thấy vui.-Vân Hạ ơi là Vân Hạ lần này tao xem mày còn ở bên Tước của tao được nữa không?Vân Hạ bên này vẫn không biết mình sắp gặp nguy hiểm....Bạch Tổng, người ký hợp đồng bên Tinh Văn đã đếnBạch Chính Đình đang xem tài liệu thì thư ký từ bên ngoài đi vào báo cáo, anh không ngẩng mặt lên mà chỉ nói.Mời vàoVângĐợi đến khi thư ký đi ra ngoài Bạch Chính Đình mới gấp tài liệu lại, đứng lên chỉn chu lại áo vest rồi đi đến sofa ngồi xuống.Cửa phòng mở ra nghe tiếng chân bước vào, Bạch Chính Đình ngước lên nhìn bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.Anh hơi ngẩn người sau đó liền khôi phục lại, đôi mắt đánh giá người đứng trước mặt nhưng hình như người đó không nhận ra anh.Người đứng trước mặt nhìn thấy Bạch Chính Đình cứ nhìn chầm chầm cậu liền ngại ngùng, liền dành nói trước.Xin chào, tôi tự giới thiệu tôi là giám đốc của Tinh Văn, Tinh NiệmTinh Niệm đưa tay ra phía trước tỏ ý muốn bắt tay làm quen, Bạch Chính Đình cũng lịch sự đưa tay bắt lại.Sau cái bắt tay, cả hai ngồi xuống ghế, Tinh Niệm để ý lúc cậu bước vào đây thì Bạch Chính Đình cứ nhìn cậu mãi, cậu sợ là mình đã gây ra lỗi gì đó.Tôi rất vui vì Bạch tổng đồng ý hợp tác cùng Tinh Văn của chúng tôiBạch Chính Đình lúc này mới mở miệng nói, giọng nói trầm ấm.Chúng ta đã từng gặp nhau?Tinh Niệm nghe vậy ánh mắt quan sát Bạch Chính Đình nhưng nhìn mãi cũng chẳng có ấn tượng gì, cậu lắc đầu.Có lẽ là chưa...!Chắc anh đã nhằm tôi với aiVậy sao?Bạch Chính Đình cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa liền chuyển sang đề tài khác.Chúng ta bàn công việcSau khi hai bên thỏa thuận xong bản hợp đồng, cả hai chính thức ký.Tinh Niệm nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn trưa liền mở lời trước.Để cảm ơn tôi muốn mời Bạch Tổng dùng bữa trưa, không biết có được không?Bạch Chính Đình cũng không có ý định từ chối, liền gọi thư ký hủy các cuộc hẹn chiều nay sau đó cùng Tinh Niệm rời đi.Nhà hàng Bắc KhảiBạch tổng, tôi không biết anh thích món nào.Hay là anh gọi mónBạch Chính Đình không nhận lấy menu mà dựa lưng vào ghế thong thả nói.Tôi không kén ănTinh Niệm cũng không muốn làm mất thời gian nữa mà trực tiếp gọi món.Đợi đến khi thức ăn đã được đưa lên hết trên bàn.Cậu cầm ly rượu đưa lên phía trước muốn tỏ thành ý.Chúc mừng chúng ta hợp tác thành côngBạch Chính Đình cũng cầm ly rượu đáp trả lại.Chúc mừngUống cạn ly rượu, Bạch Chính Đình nhìn Tinh Niệm đang gấp thức ăn liền thăm dò hỏi.Cậu từng đến Nước Y chưa?Thức ăn vừa mới đưa đến miệng nghe được câu hỏi Tinh Niệm ngẩn người ánh mắt trở nên lúng túng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại sau đó nhanh chóng trả lời.Tôi chưa đến lần nàoVậy sao?Nghe được câu trả lời trong đáy mắt Bạch Chính Đình hiện lên ý cười cảm thấy dường như rất thú vị, đã đi nhưng lại kêu là chưa đi.Đây là đang muốn che giấu điều gì? Bạch Chính Dình lại rót rượu vào ly rồi nốc cạn.Tinh Niệm cũng chẳng muốn để ý nhiều nhưng mà từ lúc ngồi vào bàn ăn hình như Bạch Chính Đình chưa ăn được một miếng nào thì phải" Bạch Tổng, anh không nên uống nhiều rượu như thế sẽ không tốt.Hay anh ăn thử món này "" Cậu đây là lo lắng cho tôi sao? "Tinh Niệm liền khựng người lại nhưng sau đó liền cười nói sau đó cũng không gấp thức ăn bỏ vào bát của Bạch Chính Đình nữa mà cúi đầu ăn." Tôi chỉ thấy anh từ lúc vào vẫn chưa ăn gì mà chỉ toàn uống rượu mà thôi "Bạch Chính Đình nhìn Tinh Niệm đang có ý né tránh rồi lái nhìn xuống cái bát của anh đã được Tinh Niệm gấp thức ăn bỏ vào đó.Khóe môi nhếch lên, xem ra anh cần phải tìm hiểu thêm về người tên Tinh Niệm này, có lẽ sẽ có nhiều điều khiến anh bất ngờ.Cuối cùng Bạch Chính Đình cũng không suy nghĩ nữa mà lấy đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng.

Cố Cẩm sau khi thấy Viễn Tước đi tâm trạng đã tốt hơn nhiều lại nghĩ đến hòn đá cản đường mang tên Vân Hạ liền không còn được vui nữa lập tức lấy được bấm dãy số lạ gọi, đợi đối phương bắt máy liền nói.

Làm giúp tôi một việc

Được

Sau khi tắt máy, Cố Cẩm cười thầm trong lòng không khỏi mong chờ nghĩ đến thôi đã cảm thấy vui.

-Vân Hạ ơi là Vân Hạ lần này tao xem mày còn ở bên Tước của tao được nữa không?

Vân Hạ bên này vẫn không biết mình sắp gặp nguy hiểm.

...

Bạch Tổng, người ký hợp đồng bên Tinh Văn đã đến

Bạch Chính Đình đang xem tài liệu thì thư ký từ bên ngoài đi vào báo cáo, anh không ngẩng mặt lên mà chỉ nói.

Mời vào

Vâng

Đợi đến khi thư ký đi ra ngoài Bạch Chính Đình mới gấp tài liệu lại, đứng lên chỉn chu lại áo vest rồi đi đến sofa ngồi xuống.

Cửa phòng mở ra nghe tiếng chân bước vào, Bạch Chính Đình ngước lên nhìn bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.

Anh hơi ngẩn người sau đó liền khôi phục lại, đôi mắt đánh giá người đứng trước mặt nhưng hình như người đó không nhận ra anh.

Người đứng trước mặt nhìn thấy Bạch Chính Đình cứ nhìn chầm chầm cậu liền ngại ngùng, liền dành nói trước.

Xin chào, tôi tự giới thiệu tôi là giám đốc của Tinh Văn, Tinh Niệm

Tinh Niệm đưa tay ra phía trước tỏ ý muốn bắt tay làm quen, Bạch Chính Đình cũng lịch sự đưa tay bắt lại.

Sau cái bắt tay, cả hai ngồi xuống ghế, Tinh Niệm để ý lúc cậu bước vào đây thì Bạch Chính Đình cứ nhìn cậu mãi, cậu sợ là mình đã gây ra lỗi gì đó.

Tôi rất vui vì Bạch tổng đồng ý hợp tác cùng Tinh Văn của chúng tôi

Bạch Chính Đình lúc này mới mở miệng nói, giọng nói trầm ấm.

Chúng ta đã từng gặp nhau?

Tinh Niệm nghe vậy ánh mắt quan sát Bạch Chính Đình nhưng nhìn mãi cũng chẳng có ấn tượng gì, cậu lắc đầu.

Có lẽ là chưa...!Chắc anh đã nhằm tôi với ai

Vậy sao?

Bạch Chính Đình cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa liền chuyển sang đề tài khác.

Chúng ta bàn công việc

Sau khi hai bên thỏa thuận xong bản hợp đồng, cả hai chính thức ký.

Tinh Niệm nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn trưa liền mở lời trước.

Để cảm ơn tôi muốn mời Bạch Tổng dùng bữa trưa, không biết có được không?

Bạch Chính Đình cũng không có ý định từ chối, liền gọi thư ký hủy các cuộc hẹn chiều nay sau đó cùng Tinh Niệm rời đi.

Nhà hàng Bắc Khải

Bạch tổng, tôi không biết anh thích món nào.

Hay là anh gọi món

Bạch Chính Đình không nhận lấy menu mà dựa lưng vào ghế thong thả nói.

Tôi không kén ăn

Tinh Niệm cũng không muốn làm mất thời gian nữa mà trực tiếp gọi món.

Đợi đến khi thức ăn đã được đưa lên hết trên bàn.

Cậu cầm ly rượu đưa lên phía trước muốn tỏ thành ý.

Chúc mừng chúng ta hợp tác thành công

Bạch Chính Đình cũng cầm ly rượu đáp trả lại.

Chúc mừng

Uống cạn ly rượu, Bạch Chính Đình nhìn Tinh Niệm đang gấp thức ăn liền thăm dò hỏi.

Cậu từng đến Nước Y chưa?

Thức ăn vừa mới đưa đến miệng nghe được câu hỏi Tinh Niệm ngẩn người ánh mắt trở nên lúng túng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại sau đó nhanh chóng trả lời.

Tôi chưa đến lần nào

Vậy sao?

Nghe được câu trả lời trong đáy mắt Bạch Chính Đình hiện lên ý cười cảm thấy dường như rất thú vị, đã đi nhưng lại kêu là chưa đi.

Đây là đang muốn che giấu điều gì? Bạch Chính Dình lại rót rượu vào ly rồi nốc cạn.

Tinh Niệm cũng chẳng muốn để ý nhiều nhưng mà từ lúc ngồi vào bàn ăn hình như Bạch Chính Đình chưa ăn được một miếng nào thì phải

" Bạch Tổng, anh không nên uống nhiều rượu như thế sẽ không tốt.

Hay anh ăn thử món này "

" Cậu đây là lo lắng cho tôi sao? "

Tinh Niệm liền khựng người lại nhưng sau đó liền cười nói sau đó cũng không gấp thức ăn bỏ vào bát của Bạch Chính Đình nữa mà cúi đầu ăn.

" Tôi chỉ thấy anh từ lúc vào vẫn chưa ăn gì mà chỉ toàn uống rượu mà thôi "

Bạch Chính Đình nhìn Tinh Niệm đang có ý né tránh rồi lái nhìn xuống cái bát của anh đã được Tinh Niệm gấp thức ăn bỏ vào đó.

Khóe môi nhếch lên, xem ra anh cần phải tìm hiểu thêm về người tên Tinh Niệm này, có lẽ sẽ có nhiều điều khiến anh bất ngờ.

Cuối cùng Bạch Chính Đình cũng không suy nghĩ nữa mà lấy đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng.

Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!Tác giả: Phương Lạc UyểnTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcChiếc xe chạy trên con đường bao phủ bởi đêm tối, cả cơ thể bị trói cột bởi dây xích, mùi hôi trong xe bốc lên khiến Vân Hạ chóng mặt, buồn nôn, xe cứ lao lao chạy về phía trước, lúc lên lúc xuống,! Vân Hạ đang cố tìm cách tháo bỏ dây xích thì xe đã ngừng chuyển động, cậu nghe được tiếng ồn ào của những gã đàn ông ở bên ngoài, có tiếng la hét xin tha dữ dội, có tiếng mắng chửi đầy th ô tục, tiếng cửa sắt mở ra, ánh sáng len lỏi của chiếc đèn pin chiếu thẳng vào mắt cậu. Có hai ba người đàn ông da đen luộm thuộm xông vào, vác cậu lên, cả người Vân Hạ cứng đờ, cậu giữ mình phải thật bình tĩnh không cho phát ra những tiếng kêu sợ hãi. Bọn chúng đưa cậu ra khỏi xe đầy mùi ẩm mốc, nhìn xung quanh một màu tối đen, tất cả mọi người đều giống như cậu, đều là những thanh niên tuổi còn nhỏ, đều bị bọn buôn người bắt. Nghĩ đến điều này, Vân Hạ không khỏi tức giận, là tên khốn Chí Lâm tính kế cậu. Một vài thanh niên vì quá sợ hãi liền kêu gào thành tiếng " Thả tôi ra! thả tôi ra! các người thả… Cố Cẩm sau khi thấy Viễn Tước đi tâm trạng đã tốt hơn nhiều lại nghĩ đến hòn đá cản đường mang tên Vân Hạ liền không còn được vui nữa lập tức lấy được bấm dãy số lạ gọi, đợi đối phương bắt máy liền nói.Làm giúp tôi một việcĐượcSau khi tắt máy, Cố Cẩm cười thầm trong lòng không khỏi mong chờ nghĩ đến thôi đã cảm thấy vui.-Vân Hạ ơi là Vân Hạ lần này tao xem mày còn ở bên Tước của tao được nữa không?Vân Hạ bên này vẫn không biết mình sắp gặp nguy hiểm....Bạch Tổng, người ký hợp đồng bên Tinh Văn đã đếnBạch Chính Đình đang xem tài liệu thì thư ký từ bên ngoài đi vào báo cáo, anh không ngẩng mặt lên mà chỉ nói.Mời vàoVângĐợi đến khi thư ký đi ra ngoài Bạch Chính Đình mới gấp tài liệu lại, đứng lên chỉn chu lại áo vest rồi đi đến sofa ngồi xuống.Cửa phòng mở ra nghe tiếng chân bước vào, Bạch Chính Đình ngước lên nhìn bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.Anh hơi ngẩn người sau đó liền khôi phục lại, đôi mắt đánh giá người đứng trước mặt nhưng hình như người đó không nhận ra anh.Người đứng trước mặt nhìn thấy Bạch Chính Đình cứ nhìn chầm chầm cậu liền ngại ngùng, liền dành nói trước.Xin chào, tôi tự giới thiệu tôi là giám đốc của Tinh Văn, Tinh NiệmTinh Niệm đưa tay ra phía trước tỏ ý muốn bắt tay làm quen, Bạch Chính Đình cũng lịch sự đưa tay bắt lại.Sau cái bắt tay, cả hai ngồi xuống ghế, Tinh Niệm để ý lúc cậu bước vào đây thì Bạch Chính Đình cứ nhìn cậu mãi, cậu sợ là mình đã gây ra lỗi gì đó.Tôi rất vui vì Bạch tổng đồng ý hợp tác cùng Tinh Văn của chúng tôiBạch Chính Đình lúc này mới mở miệng nói, giọng nói trầm ấm.Chúng ta đã từng gặp nhau?Tinh Niệm nghe vậy ánh mắt quan sát Bạch Chính Đình nhưng nhìn mãi cũng chẳng có ấn tượng gì, cậu lắc đầu.Có lẽ là chưa...!Chắc anh đã nhằm tôi với aiVậy sao?Bạch Chính Đình cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa liền chuyển sang đề tài khác.Chúng ta bàn công việcSau khi hai bên thỏa thuận xong bản hợp đồng, cả hai chính thức ký.Tinh Niệm nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn trưa liền mở lời trước.Để cảm ơn tôi muốn mời Bạch Tổng dùng bữa trưa, không biết có được không?Bạch Chính Đình cũng không có ý định từ chối, liền gọi thư ký hủy các cuộc hẹn chiều nay sau đó cùng Tinh Niệm rời đi.Nhà hàng Bắc KhảiBạch tổng, tôi không biết anh thích món nào.Hay là anh gọi mónBạch Chính Đình không nhận lấy menu mà dựa lưng vào ghế thong thả nói.Tôi không kén ănTinh Niệm cũng không muốn làm mất thời gian nữa mà trực tiếp gọi món.Đợi đến khi thức ăn đã được đưa lên hết trên bàn.Cậu cầm ly rượu đưa lên phía trước muốn tỏ thành ý.Chúc mừng chúng ta hợp tác thành côngBạch Chính Đình cũng cầm ly rượu đáp trả lại.Chúc mừngUống cạn ly rượu, Bạch Chính Đình nhìn Tinh Niệm đang gấp thức ăn liền thăm dò hỏi.Cậu từng đến Nước Y chưa?Thức ăn vừa mới đưa đến miệng nghe được câu hỏi Tinh Niệm ngẩn người ánh mắt trở nên lúng túng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại sau đó nhanh chóng trả lời.Tôi chưa đến lần nàoVậy sao?Nghe được câu trả lời trong đáy mắt Bạch Chính Đình hiện lên ý cười cảm thấy dường như rất thú vị, đã đi nhưng lại kêu là chưa đi.Đây là đang muốn che giấu điều gì? Bạch Chính Dình lại rót rượu vào ly rồi nốc cạn.Tinh Niệm cũng chẳng muốn để ý nhiều nhưng mà từ lúc ngồi vào bàn ăn hình như Bạch Chính Đình chưa ăn được một miếng nào thì phải" Bạch Tổng, anh không nên uống nhiều rượu như thế sẽ không tốt.Hay anh ăn thử món này "" Cậu đây là lo lắng cho tôi sao? "Tinh Niệm liền khựng người lại nhưng sau đó liền cười nói sau đó cũng không gấp thức ăn bỏ vào bát của Bạch Chính Đình nữa mà cúi đầu ăn." Tôi chỉ thấy anh từ lúc vào vẫn chưa ăn gì mà chỉ toàn uống rượu mà thôi "Bạch Chính Đình nhìn Tinh Niệm đang có ý né tránh rồi lái nhìn xuống cái bát của anh đã được Tinh Niệm gấp thức ăn bỏ vào đó.Khóe môi nhếch lên, xem ra anh cần phải tìm hiểu thêm về người tên Tinh Niệm này, có lẽ sẽ có nhiều điều khiến anh bất ngờ.Cuối cùng Bạch Chính Đình cũng không suy nghĩ nữa mà lấy đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng.

Chương 33: 33: Chúng Ta Từng Gặp Nhau