Tác giả:

Đêm trước khi vào Lan Tháp, Cơ Hoài Chu đem mọi thứ trong phủ an bài thỏa đáng, một thời gian nữa Tinh Như mới có thể quay về, tất cả mọi thứ trong phủ, hắn đều để lại cho y. Thức trắng đêm suốt mấy ngày qua, hắn vắt kiệt sức lực của mình, đem tất cả mưu lược, tính toán cả đời dành cho việc này. Hắn chỉ hy vọng rằng sau khi mình rời đi, Tinh Như sẽ không quá buồn bã. Tinh Như không giỏi giao tiếp với mọi người, dường như không có bằng hữu nào ngoài Cơ Hoài Chu, hắn nghĩ, giá như y nhiều bằng hữu hơn một chút, có lẽ sẽ sống tốt hơn khi hắn rời đi. Nghĩ đến Tinh Như, trên mặt Cơ Hoài Chu không khỏi hiện thêm mấy phần tươi cười, nhưng mắt trái của hắn đã không còn, chỉ lưu một lỗ máu đen kịt, cười lên có chút đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi, liền tìm tấm lụa trắng che lại mắt trái. Cơ Hoài Chu bị giam lỏng trong phủ Thái tử, tốn rất nhiều công sức mới ra ngoài được. Khi màn đêm bao trùm kinh thành, hắn khoác một chiếc áo choàng đen, được mấy thuộc hạ hộ tống…

Chương 17: Chương 17

Tước Đăng TiênTác giả: A LăngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpĐêm trước khi vào Lan Tháp, Cơ Hoài Chu đem mọi thứ trong phủ an bài thỏa đáng, một thời gian nữa Tinh Như mới có thể quay về, tất cả mọi thứ trong phủ, hắn đều để lại cho y. Thức trắng đêm suốt mấy ngày qua, hắn vắt kiệt sức lực của mình, đem tất cả mưu lược, tính toán cả đời dành cho việc này. Hắn chỉ hy vọng rằng sau khi mình rời đi, Tinh Như sẽ không quá buồn bã. Tinh Như không giỏi giao tiếp với mọi người, dường như không có bằng hữu nào ngoài Cơ Hoài Chu, hắn nghĩ, giá như y nhiều bằng hữu hơn một chút, có lẽ sẽ sống tốt hơn khi hắn rời đi. Nghĩ đến Tinh Như, trên mặt Cơ Hoài Chu không khỏi hiện thêm mấy phần tươi cười, nhưng mắt trái của hắn đã không còn, chỉ lưu một lỗ máu đen kịt, cười lên có chút đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi, liền tìm tấm lụa trắng che lại mắt trái. Cơ Hoài Chu bị giam lỏng trong phủ Thái tử, tốn rất nhiều công sức mới ra ngoài được. Khi màn đêm bao trùm kinh thành, hắn khoác một chiếc áo choàng đen, được mấy thuộc hạ hộ tống… Mấy ngày tiếp theo, Kiều Tố Loan không còn xuất hiện trong hoàng cung nữa, Tinh Như cuối cùng cũng có thời gian rảnh, tiếp tục đi trộm xuân cung đồ.Hoàng Thượng gần đây được tặng một tập xuân cung đồ có nét vẽ rất tinh tế, mặt sau còn có cơ quan, vặn vài cái, hình vẽ liền nổi lên.Tinh Như yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.Nó bí mật lên kế hoạch trong nhiều ngày, cuối cùng cũng trộm đồ thành công.Chuyện này cùng mấy lần trộm sách trước khác nhau, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh điều tra, tuy rằng không nói chính xác là mình mất thứ gì, nhưng dù sao trộm cắp trong hoàng cung cũng không phải chuyện nhỏ.Một thời gian điều tra mà không thu được kết quả gì, rất nhiều cung nhân đã bị lôi ra xử phạt.Cơ Hoài Chu cũng biết chút ít về chuyện hoàng thượng mất sách, cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, nhưng rất nhanh, hắn cười không nổi nữa.Hôm đó gió rất mạnh, gió thổi gãy cả mấy cành ngô đồng, Cơ Hoài Chu ra ngoài nhìn thoáng qua, vừa tiến tới tàng cây thì có thứ gì đó trên cây rơi xuống, hắn cụp mắt nhìn, thế mà chính là tập xuân cung đồ phụ hoàng làm mất!Tinh Như xây tổ trên cành cây này, ngày thường nó rất bá đạo, nếu người khác chiếm chỗ nó thì nó sớm đã ầm ĩ lên.Cho nên, những thứ này, chắc chắn là của Tinh Như.Cơ Hoài Chu tái nhợt nhìn đống đồ vật dưới chân, gió càng lúc càng lớn, một ít sách khác cũng rơi từ trên cây xuống.Gió lật giở từng trang sách, nội dung bên trong vô cùng hoang đường.Tinh Như biết mình đã phạm lỗi, nhưng không biết lỗi này nghiêm trọng đến mức nào, nó cúi đầu, gãi gãi hai móng chân nhỏ trên đất, chột dạ nhảy qua cọ cọ ngón tay Cơ Hoài Chu.Lần này, Cơ Hoài Chu không để nó lừa gạt, nghiêm khắc chỉnh đốn một hồi, lại cấm nó nửa năm nữa không được uống rượu.Nếu là một con chim bình thường, trộm mấy thứ này cũng không sao, nhưng Cơ Hoài Chu lại không coi Tinh Như là một con chim bình thường, hắn gần như coi nó là thành một nửa sinh mệnh của mình.Hắn rất tức giận, sau khi biết Tinh Như có thể hiểu được tiếng người, Cơ Hoài Chu thường xuyên lấy sách của các bậc thánh hiền giảng cho nó nghe, nhưng quay đầu nó liền trộm đồ sau lưng hắn, lại còn là loại sách dung tục kia.Tinh Như không ngờ Cơ Hoài Chu tức giận đến vậy, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.Nghe Cơ Hoài Chu nói sẽ tịch thu tất cả kho báu của nó, lại nghe rằng nó không được phép uống rượu trong vòng nửa năm tới, cơn tức giận cũng nổi lên, ngực kịch liệt phập phồng, lông vũ toàn thân đều dựng ngược, hung hăng quay trở lại gốc cây.Lần này, bọn họ thật sự tách ra.Tinh Như nằm trên cây, có chút hối hận, nhưng nó không thể mất mặt đến tìm Cơ Hoài Chu xin lỗi, vì vậy nó đã đợi Cơ Hoài Chu chủ động tìm nó, nhưng Cơ Hoài Chu lại như cũ không tới.Trong thời gian Tinh Như và Cơ Hoài Chu chiến tranh lạnh, mối quan hệ giữa Cơ Hoài Chu và vị hôn thê ngày càng tốt đẹp.Tinh Như thường đứng trên cây ngô đồng nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, tức giận đến mức đem viên đá trong miệng nhai rốp rốp.Kiều Tố Loan ngẩng đầu lên, ngờ vực hỏi: "Tiếng gì vậy?"Cơ Hoài Chu tùy ý nhấc mi mắt nhìn cái cây trên đầu, dự liệu Tinh Như không quá hai, ba ngày nữa sẽ phải chịu thua.Hắn lúc đó nhất định phải đem hết đạo lý giảng cho nó, hắn nói với Kiều Tố Loan: “Không có việc gì, đi đến đình viện trước mắt ngồi đi.”Tinh Như không thích Kiều Tố Loan, nàng ta cũng không thích nó.Nhưng hiện tại người Cơ Hoài Chu thích là nàng, không phải nó.Tinh Như phi thường buồn bực, nó đã rụng rất nhiều lông trong khoảng thời gian này, nhưng Cơ Hoài Chu vẫn không để ý tới nó.Giời đây nó sắp trọc lông rồi, hắn ngược lại vẫn có thời gian rảnh rỗi để ăn bánh uống trà với Kiều Tố Loan, Tinh Như trong cơn tức giận lao đến, vỗ cánh bay qua đầu hai người họ, cướp lấy từng chiếc bánh trên đĩa, mỗi cái nó mổ một miếng rồi nhả lại trên bàn, ung dung trở về gốc cây.Mấy miếng điểm tâm này là do Kiều Tố Loan tự tay làm, giờ chúng bị Tinh Như làm hỏng hết, nàng tức giận đến đỏ mắt, muốn Cơ Hoài Chu cho nàng một cái công đạo: "Nó...nó..., điện hạ...?"“Đợi người trở về, ta liền phạt nó.” Cơ Hoài Chu tuy nói như vậy, trên mặt lại không lộ ra một điểm tức giận nào, hắn cầm miếng bánh bị mổ một miếng trên tay, lắc đầu, nhẹ nhàng cười rộ lên.Thấy hắn như vậy, Kiều Tố Loan cũng không thể nói gì, chỉ oán trách nói: "Điện hạ sủng nó quá."Cơ Hoài Chu hạ mắt xuống, không nói gì, hắn đang suy nghĩ nên bắt đầu giảng cho Tinh Như từ1 cuốn sách nào.Hắn đặt chiếc bánh ngọt trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cây ngô đồng cao lớn cách đó không xa, ngay sau đó, mặt hắn tái mét không còn chút huyết sắc.Hắn thấy Tinh Như ầm một tiếng từ trên cây rơi thẳng xuống, thân nhiệt cùng tảng đá giống nhau, lạnh như băng.Điểm tâm có độc.Hắn lập tức cho gọi tất cả các thái y trong cung đến, nhưng bọn họ đều nói rằng, Tinh Như của hắn không còn nữa..

Mấy ngày tiếp theo, Kiều Tố Loan không còn xuất hiện trong hoàng cung nữa, Tinh Như cuối cùng cũng có thời gian rảnh, tiếp tục đi trộm xuân cung đồ.

Hoàng Thượng gần đây được tặng một tập xuân cung đồ có nét vẽ rất tinh tế, mặt sau còn có cơ quan, vặn vài cái, hình vẽ liền nổi lên.

Tinh Như yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nó bí mật lên kế hoạch trong nhiều ngày, cuối cùng cũng trộm đồ thành công.

Chuyện này cùng mấy lần trộm sách trước khác nhau, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh điều tra, tuy rằng không nói chính xác là mình mất thứ gì, nhưng dù sao trộm cắp trong hoàng cung cũng không phải chuyện nhỏ.

Một thời gian điều tra mà không thu được kết quả gì, rất nhiều cung nhân đã bị lôi ra xử phạt.

Cơ Hoài Chu cũng biết chút ít về chuyện hoàng thượng mất sách, cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, nhưng rất nhanh, hắn cười không nổi nữa.

Hôm đó gió rất mạnh, gió thổi gãy cả mấy cành ngô đồng, Cơ Hoài Chu ra ngoài nhìn thoáng qua, vừa tiến tới tàng cây thì có thứ gì đó trên cây rơi xuống, hắn cụp mắt nhìn, thế mà chính là tập xuân cung đồ phụ hoàng làm mất!

Tinh Như xây tổ trên cành cây này, ngày thường nó rất bá đạo, nếu người khác chiếm chỗ nó thì nó sớm đã ầm ĩ lên.

Cho nên, những thứ này, chắc chắn là của Tinh Như.

Cơ Hoài Chu tái nhợt nhìn đống đồ vật dưới chân, gió càng lúc càng lớn, một ít sách khác cũng rơi từ trên cây xuống.

Gió lật giở từng trang sách, nội dung bên trong vô cùng hoang đường.

Tinh Như biết mình đã phạm lỗi, nhưng không biết lỗi này nghiêm trọng đến mức nào, nó cúi đầu, gãi gãi hai móng chân nhỏ trên đất, chột dạ nhảy qua cọ cọ ngón tay Cơ Hoài Chu.

Lần này, Cơ Hoài Chu không để nó lừa gạt, nghiêm khắc chỉnh đốn một hồi, lại cấm nó nửa năm nữa không được uống rượu.

Nếu là một con chim bình thường, trộm mấy thứ này cũng không sao, nhưng Cơ Hoài Chu lại không coi Tinh Như là một con chim bình thường, hắn gần như coi nó là thành một nửa sinh mệnh của mình.

Hắn rất tức giận, sau khi biết Tinh Như có thể hiểu được tiếng người, Cơ Hoài Chu thường xuyên lấy sách của các bậc thánh hiền giảng cho nó nghe, nhưng quay đầu nó liền trộm đồ sau lưng hắn, lại còn là loại sách dung tục kia.

Tinh Như không ngờ Cơ Hoài Chu tức giận đến vậy, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.

Nghe Cơ Hoài Chu nói sẽ tịch thu tất cả kho báu của nó, lại nghe rằng nó không được phép uống rượu trong vòng nửa năm tới, cơn tức giận cũng nổi lên, ngực kịch liệt phập phồng, lông vũ toàn thân đều dựng ngược, hung hăng quay trở lại gốc cây.

Lần này, bọn họ thật sự tách ra.

Tinh Như nằm trên cây, có chút hối hận, nhưng nó không thể mất mặt đến tìm Cơ Hoài Chu xin lỗi, vì vậy nó đã đợi Cơ Hoài Chu chủ động tìm nó, nhưng Cơ Hoài Chu lại như cũ không tới.

Trong thời gian Tinh Như và Cơ Hoài Chu chiến tranh lạnh, mối quan hệ giữa Cơ Hoài Chu và vị hôn thê ngày càng tốt đẹp.

Tinh Như thường đứng trên cây ngô đồng nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, tức giận đến mức đem viên đá trong miệng nhai rốp rốp.

Kiều Tố Loan ngẩng đầu lên, ngờ vực hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Cơ Hoài Chu tùy ý nhấc mi mắt nhìn cái cây trên đầu, dự liệu Tinh Như không quá hai, ba ngày nữa sẽ phải chịu thua.

Hắn lúc đó nhất định phải đem hết đạo lý giảng cho nó, hắn nói với Kiều Tố Loan: “Không có việc gì, đi đến đình viện trước mắt ngồi đi.”

Tinh Như không thích Kiều Tố Loan, nàng ta cũng không thích nó.

Nhưng hiện tại người Cơ Hoài Chu thích là nàng, không phải nó.

Tinh Như phi thường buồn bực, nó đã rụng rất nhiều lông trong khoảng thời gian này, nhưng Cơ Hoài Chu vẫn không để ý tới nó.

Giời đây nó sắp trọc lông rồi, hắn ngược lại vẫn có thời gian rảnh rỗi để ăn bánh uống trà với Kiều Tố Loan, Tinh Như trong cơn tức giận lao đến, vỗ cánh bay qua đầu hai người họ, cướp lấy từng chiếc bánh trên đĩa, mỗi cái nó mổ một miếng rồi nhả lại trên bàn, ung dung trở về gốc cây.

Mấy miếng điểm tâm này là do Kiều Tố Loan tự tay làm, giờ chúng bị Tinh Như làm hỏng hết, nàng tức giận đến đỏ mắt, muốn Cơ Hoài Chu cho nàng một cái công đạo: "Nó...nó..., điện hạ...?"

“Đợi người trở về, ta liền phạt nó.” Cơ Hoài Chu tuy nói như vậy, trên mặt lại không lộ ra một điểm tức giận nào, hắn cầm miếng bánh bị mổ một miếng trên tay, lắc đầu, nhẹ nhàng cười rộ lên.

Thấy hắn như vậy, Kiều Tố Loan cũng không thể nói gì, chỉ oán trách nói: "Điện hạ sủng nó quá."

Cơ Hoài Chu hạ mắt xuống, không nói gì, hắn đang suy nghĩ nên bắt đầu giảng cho Tinh Như từ1 cuốn sách nào.

Hắn đặt chiếc bánh ngọt trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cây ngô đồng cao lớn cách đó không xa, ngay sau đó, mặt hắn tái mét không còn chút huyết sắc.

Hắn thấy Tinh Như ầm một tiếng từ trên cây rơi thẳng xuống, thân nhiệt cùng tảng đá giống nhau, lạnh như băng.

Điểm tâm có độc.

Hắn lập tức cho gọi tất cả các thái y trong cung đến, nhưng bọn họ đều nói rằng, Tinh Như của hắn không còn nữa..

Tước Đăng TiênTác giả: A LăngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpĐêm trước khi vào Lan Tháp, Cơ Hoài Chu đem mọi thứ trong phủ an bài thỏa đáng, một thời gian nữa Tinh Như mới có thể quay về, tất cả mọi thứ trong phủ, hắn đều để lại cho y. Thức trắng đêm suốt mấy ngày qua, hắn vắt kiệt sức lực của mình, đem tất cả mưu lược, tính toán cả đời dành cho việc này. Hắn chỉ hy vọng rằng sau khi mình rời đi, Tinh Như sẽ không quá buồn bã. Tinh Như không giỏi giao tiếp với mọi người, dường như không có bằng hữu nào ngoài Cơ Hoài Chu, hắn nghĩ, giá như y nhiều bằng hữu hơn một chút, có lẽ sẽ sống tốt hơn khi hắn rời đi. Nghĩ đến Tinh Như, trên mặt Cơ Hoài Chu không khỏi hiện thêm mấy phần tươi cười, nhưng mắt trái của hắn đã không còn, chỉ lưu một lỗ máu đen kịt, cười lên có chút đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi, liền tìm tấm lụa trắng che lại mắt trái. Cơ Hoài Chu bị giam lỏng trong phủ Thái tử, tốn rất nhiều công sức mới ra ngoài được. Khi màn đêm bao trùm kinh thành, hắn khoác một chiếc áo choàng đen, được mấy thuộc hạ hộ tống… Mấy ngày tiếp theo, Kiều Tố Loan không còn xuất hiện trong hoàng cung nữa, Tinh Như cuối cùng cũng có thời gian rảnh, tiếp tục đi trộm xuân cung đồ.Hoàng Thượng gần đây được tặng một tập xuân cung đồ có nét vẽ rất tinh tế, mặt sau còn có cơ quan, vặn vài cái, hình vẽ liền nổi lên.Tinh Như yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.Nó bí mật lên kế hoạch trong nhiều ngày, cuối cùng cũng trộm đồ thành công.Chuyện này cùng mấy lần trộm sách trước khác nhau, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh điều tra, tuy rằng không nói chính xác là mình mất thứ gì, nhưng dù sao trộm cắp trong hoàng cung cũng không phải chuyện nhỏ.Một thời gian điều tra mà không thu được kết quả gì, rất nhiều cung nhân đã bị lôi ra xử phạt.Cơ Hoài Chu cũng biết chút ít về chuyện hoàng thượng mất sách, cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, nhưng rất nhanh, hắn cười không nổi nữa.Hôm đó gió rất mạnh, gió thổi gãy cả mấy cành ngô đồng, Cơ Hoài Chu ra ngoài nhìn thoáng qua, vừa tiến tới tàng cây thì có thứ gì đó trên cây rơi xuống, hắn cụp mắt nhìn, thế mà chính là tập xuân cung đồ phụ hoàng làm mất!Tinh Như xây tổ trên cành cây này, ngày thường nó rất bá đạo, nếu người khác chiếm chỗ nó thì nó sớm đã ầm ĩ lên.Cho nên, những thứ này, chắc chắn là của Tinh Như.Cơ Hoài Chu tái nhợt nhìn đống đồ vật dưới chân, gió càng lúc càng lớn, một ít sách khác cũng rơi từ trên cây xuống.Gió lật giở từng trang sách, nội dung bên trong vô cùng hoang đường.Tinh Như biết mình đã phạm lỗi, nhưng không biết lỗi này nghiêm trọng đến mức nào, nó cúi đầu, gãi gãi hai móng chân nhỏ trên đất, chột dạ nhảy qua cọ cọ ngón tay Cơ Hoài Chu.Lần này, Cơ Hoài Chu không để nó lừa gạt, nghiêm khắc chỉnh đốn một hồi, lại cấm nó nửa năm nữa không được uống rượu.Nếu là một con chim bình thường, trộm mấy thứ này cũng không sao, nhưng Cơ Hoài Chu lại không coi Tinh Như là một con chim bình thường, hắn gần như coi nó là thành một nửa sinh mệnh của mình.Hắn rất tức giận, sau khi biết Tinh Như có thể hiểu được tiếng người, Cơ Hoài Chu thường xuyên lấy sách của các bậc thánh hiền giảng cho nó nghe, nhưng quay đầu nó liền trộm đồ sau lưng hắn, lại còn là loại sách dung tục kia.Tinh Như không ngờ Cơ Hoài Chu tức giận đến vậy, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.Nghe Cơ Hoài Chu nói sẽ tịch thu tất cả kho báu của nó, lại nghe rằng nó không được phép uống rượu trong vòng nửa năm tới, cơn tức giận cũng nổi lên, ngực kịch liệt phập phồng, lông vũ toàn thân đều dựng ngược, hung hăng quay trở lại gốc cây.Lần này, bọn họ thật sự tách ra.Tinh Như nằm trên cây, có chút hối hận, nhưng nó không thể mất mặt đến tìm Cơ Hoài Chu xin lỗi, vì vậy nó đã đợi Cơ Hoài Chu chủ động tìm nó, nhưng Cơ Hoài Chu lại như cũ không tới.Trong thời gian Tinh Như và Cơ Hoài Chu chiến tranh lạnh, mối quan hệ giữa Cơ Hoài Chu và vị hôn thê ngày càng tốt đẹp.Tinh Như thường đứng trên cây ngô đồng nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, tức giận đến mức đem viên đá trong miệng nhai rốp rốp.Kiều Tố Loan ngẩng đầu lên, ngờ vực hỏi: "Tiếng gì vậy?"Cơ Hoài Chu tùy ý nhấc mi mắt nhìn cái cây trên đầu, dự liệu Tinh Như không quá hai, ba ngày nữa sẽ phải chịu thua.Hắn lúc đó nhất định phải đem hết đạo lý giảng cho nó, hắn nói với Kiều Tố Loan: “Không có việc gì, đi đến đình viện trước mắt ngồi đi.”Tinh Như không thích Kiều Tố Loan, nàng ta cũng không thích nó.Nhưng hiện tại người Cơ Hoài Chu thích là nàng, không phải nó.Tinh Như phi thường buồn bực, nó đã rụng rất nhiều lông trong khoảng thời gian này, nhưng Cơ Hoài Chu vẫn không để ý tới nó.Giời đây nó sắp trọc lông rồi, hắn ngược lại vẫn có thời gian rảnh rỗi để ăn bánh uống trà với Kiều Tố Loan, Tinh Như trong cơn tức giận lao đến, vỗ cánh bay qua đầu hai người họ, cướp lấy từng chiếc bánh trên đĩa, mỗi cái nó mổ một miếng rồi nhả lại trên bàn, ung dung trở về gốc cây.Mấy miếng điểm tâm này là do Kiều Tố Loan tự tay làm, giờ chúng bị Tinh Như làm hỏng hết, nàng tức giận đến đỏ mắt, muốn Cơ Hoài Chu cho nàng một cái công đạo: "Nó...nó..., điện hạ...?"“Đợi người trở về, ta liền phạt nó.” Cơ Hoài Chu tuy nói như vậy, trên mặt lại không lộ ra một điểm tức giận nào, hắn cầm miếng bánh bị mổ một miếng trên tay, lắc đầu, nhẹ nhàng cười rộ lên.Thấy hắn như vậy, Kiều Tố Loan cũng không thể nói gì, chỉ oán trách nói: "Điện hạ sủng nó quá."Cơ Hoài Chu hạ mắt xuống, không nói gì, hắn đang suy nghĩ nên bắt đầu giảng cho Tinh Như từ1 cuốn sách nào.Hắn đặt chiếc bánh ngọt trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cây ngô đồng cao lớn cách đó không xa, ngay sau đó, mặt hắn tái mét không còn chút huyết sắc.Hắn thấy Tinh Như ầm một tiếng từ trên cây rơi thẳng xuống, thân nhiệt cùng tảng đá giống nhau, lạnh như băng.Điểm tâm có độc.Hắn lập tức cho gọi tất cả các thái y trong cung đến, nhưng bọn họ đều nói rằng, Tinh Như của hắn không còn nữa..

Chương 17: Chương 17