Âm thanh cười nói vui vẻ, tiếng người rộn ràng xung quanh sân trường. Cánh cửa lớn rộng mở chào đón các học sinh, nhìn những người xung quanh cùng có bạn đến trường, bọn họ lần lượt đi vào, cũng chẳng ai để ý đến một nam sinh dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc lộn xộn, một bên tóc để dài gần như là che phủ con mắt phải. Khuôn miệng cậu mím lại, rụt rè không dám đi nhanh như thể sợ rằng ánh mắt của mọi người sẽ chú ý đến mình vậy. Cậu cúi đầu, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Bóng dáng nhỏ bé cô độc, yếu đuối mang theo chiếc cặp sách lớn đi vào sân trường. "Ai cha! Vong linh không biết nói chuyện đến trường rồi sao?" Âm thanh trêu chọc ở ngay phía sau lưng, cậu giật mình run rẩy không dám đi tiếp. Hai vai co lại theo bản năng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. "Bạch Sở Khiết, tôi gọi mà cậu không quay lại chào hỏi sao? Cái tên công tử nhà cậu muốn bị ăn đòn có phải không?" Bạch Sở Khiết bị doạ theo bản năng quay đầu lại, một đám học sinh gồm ba người, ăn mặc xộc xệch, tóc nhuộm màu…
Chương 90: 90: Tìm Cách Lấy Lòng
Lời Nói Dối Của Đôi MắtTác giả: Cỏ NgáoTruyện Đam MỹÂm thanh cười nói vui vẻ, tiếng người rộn ràng xung quanh sân trường. Cánh cửa lớn rộng mở chào đón các học sinh, nhìn những người xung quanh cùng có bạn đến trường, bọn họ lần lượt đi vào, cũng chẳng ai để ý đến một nam sinh dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc lộn xộn, một bên tóc để dài gần như là che phủ con mắt phải. Khuôn miệng cậu mím lại, rụt rè không dám đi nhanh như thể sợ rằng ánh mắt của mọi người sẽ chú ý đến mình vậy. Cậu cúi đầu, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Bóng dáng nhỏ bé cô độc, yếu đuối mang theo chiếc cặp sách lớn đi vào sân trường. "Ai cha! Vong linh không biết nói chuyện đến trường rồi sao?" Âm thanh trêu chọc ở ngay phía sau lưng, cậu giật mình run rẩy không dám đi tiếp. Hai vai co lại theo bản năng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. "Bạch Sở Khiết, tôi gọi mà cậu không quay lại chào hỏi sao? Cái tên công tử nhà cậu muốn bị ăn đòn có phải không?" Bạch Sở Khiết bị doạ theo bản năng quay đầu lại, một đám học sinh gồm ba người, ăn mặc xộc xệch, tóc nhuộm màu… Trần Duật Đằng thất thần đi về nhà, vừa hay cũng là giờ ăn cơm.Cha và mẹ hắn đang ngồi ở đó, nhưng lại không hề chào mừng hắn về.Hắn biết cha và mẹ đang nghiêm khắc dạy hắn, chuyện mình làm sai mình phải có trách nhiệm.Không thể cứ sơ hở là nhờ vả được.Trần Duật Đằng lẳng lặng ngồi vào ăn cơm, tiếng chén đũa va chạm vào nhau.Cha và mẹ vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng họ tuyệt đối không hề để ý đến hắn.Thế mới hiểu được cảm giác làm người xấu sẽ bị mọi người ghét bỏ là như thế nào.Hiện tại Trần Duật Đằng cảm thấy sự quan tâm của cha mẹ hắn dành cho hắn còn kém hơn con Milu ở trong nhà này.Trần Duật Đằng thất thần, cơm trong miệng hiện tại nuốt xuống cũng không cảm thấy ngon.————*****———"Thằng nhãi khô khiếp đó ngay từ đầu anh đã không vừa mắt.Đấy! Sở Hoà, em có thấy chưa.Đến cả em nó còn dám sờ soạn.Thằng ranh đó lẽ ra anh nên chặt hẳn tay của nó"Bạch Dương Vĩ ngồi trên sofa, dãy dụa gào ầm lên vì nhớ đến chuyện khi sáng.Một tên nam nhân nằm trườn dài trên ghế sofa, cố gắng hơn thua với một đứa nhóc.Sở Hoà khó xử nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn sang Bạch Dương Vĩ khổ sở an ủi hắn.Anh dùng tay vuốt lên ngực ông xã của mình, khuôn mặt tỏ ra sự lo lắng.Được một lúc lại tạo ra kí hiệu ngôn ngữ, muốn nói rằng mình thật sự không sao?Bạch Sở Khiết cách một màn hình điện thoại, nhìn ba nhỏ phải dỗ dành ba lớn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.Hôm nay chẳng qua như thường lệ cậu muốn gọi điện nói chuyện với hai ba ba, nhưng còn chưa kịp mở lời chào đã nghe thấy một loạt câu từ chửi rủa ba lớn dành cho ai đó.Đợi đến khi tính khí ba lớn bớt nóng, Bạch Sở Khiết mới cất giọng hỏi."Trong nhà xảy ra chuyện gì thế? Ba nhỏ, ba lớn gặp chuyện không vui sao?"Sở Hoà lo lắng nhìn Sở Khiết, ánh mắt ba nhỏ hiện lên vẻ tủi thân như muốn cầu cứu cậu.Khổ sở làm ra kí hiệu ngôn ngữ cho Sở Khiết."Ba lớn đang tức giận TvT"Sở Khiết gật gù, lo lắng nói qua điện thoại."Ba lớn à, ba có nghe con nói không.Chẳng phải ba luôn nói nếu tức giận thì sẽ mau già sao? Nếu ba lớn mau già chẳng phải sẽ mất đi sức quyến rũ khiến ba nhỏ không thích mình sao?"Sở Hoà: "..."Bạch Dương Vĩ nghe vậy như có công tắc ngồi thẳng dậy, lập tức cầm điện thoại lên.Không đánh mà khai."Ba lớn không hề tức giận chuyện ở công ty.Mà là đang thay con đòi lại công bằng.Cái thằng nhãi làm con trai của ba buồn hôm nay lại dám vác mặt đến tận nhà để tìm con.Không những thế còn động chạm đến Sở Hoà.Nhìn cái vuốt sói của nó đi, chỉ chừng đó thôi đã biết nó không phải loại tốt đẹp gì rồi"Bạch Sở Khiết sững người, thời gian sang Pháp của cậu chưa dài.Nhưng phải thích nghi với cuộc sống nơi đây, sự thay đổi này khiến cậu bận rộn đến độ tạm thời không còn nhớ đến nổi đau cũ.Đôi lúc cậu sẽ thấy hình ảnh Duật Đằng hiện trên con phố, thậm chí tại đất nước xa lạ này.Chỉ cần thấy ai có bóng dáng giống Trần Duật Đằng cũng đã khiến cậu giật mình.Nhưng Bạch Sở Khiết vốn đang bề bộn với cuộc sống mới, sẽ có những điều mới che lắp đi nỗi đau khổ đó.Vậy mà, cái người đã đem cậu ra làm trò đùa đó còn tìm đến tận nhà cậu làm gì? Là vì chơi chưa đủ sao?Bạch Sở Khiết gượng cười, cố gắng trấn tỉnh bản thân không nên vì cái tên của người kia mà rối loạn.Nhẹ nhàng trấn an ba lớn."Ba lớn yên tâm, đàn anh ấy là người xấu.Con cũng không muốn giao du nữa.Lần sau người ấy có đến ba lớn cứ trực tiếp đuổi người đi là được"Được con trai nhỏ ủng hộ, Bạch Dương Vĩ lập tức vỗ ngực hô to."Con yên tâm, thằng nhóc đó đã bị ba đánh cho một trận rồi.Nó sẽ không dám béng mảng lại đây một lần nữa đâu"Bạch Dương Vĩ vừa nói xong liền đứng trước camera chống hông cười thật to.Mà Sở Hoà ngồi một bên, lén lút nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại mà đổ mồ hôi lạnh."Chú nhỏ, con là người khi sáng đến tìm chú đây.Con biết chỉ có mình chú có thể giúp con thôi.Con vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của chú.Mong chú thương tình cho con biết một chút tung tích của Sở Khiết.Chỉ cần biết một chút thôi, ngày mai con có thể đến gặp chú được không?"Sở Hoà nhìn dòng tin nhắn, lúng túng không biết trả lời thế nào.Cậu càng không muốn để ông xã của mình biết lại lén lút muốn giấu điện thoại đi.Nào ngờ, có một luồng khí nóng nhẹ phả vào cổ cậu.Một giọng sát khí truyền bên tai."Sở Hoà, em làm gì mà lén lút như ma vậy?".
Trần Duật Đằng thất thần đi về nhà, vừa hay cũng là giờ ăn cơm.
Cha và mẹ hắn đang ngồi ở đó, nhưng lại không hề chào mừng hắn về.
Hắn biết cha và mẹ đang nghiêm khắc dạy hắn, chuyện mình làm sai mình phải có trách nhiệm.
Không thể cứ sơ hở là nhờ vả được.
Trần Duật Đằng lẳng lặng ngồi vào ăn cơm, tiếng chén đũa va chạm vào nhau.
Cha và mẹ vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng họ tuyệt đối không hề để ý đến hắn.
Thế mới hiểu được cảm giác làm người xấu sẽ bị mọi người ghét bỏ là như thế nào.
Hiện tại Trần Duật Đằng cảm thấy sự quan tâm của cha mẹ hắn dành cho hắn còn kém hơn con Milu ở trong nhà này.
Trần Duật Đằng thất thần, cơm trong miệng hiện tại nuốt xuống cũng không cảm thấy ngon.
————*****———
"Thằng nhãi khô khiếp đó ngay từ đầu anh đã không vừa mắt.
Đấy! Sở Hoà, em có thấy chưa.
Đến cả em nó còn dám sờ soạn.
Thằng ranh đó lẽ ra anh nên chặt hẳn tay của nó"
Bạch Dương Vĩ ngồi trên sofa, dãy dụa gào ầm lên vì nhớ đến chuyện khi sáng.
Một tên nam nhân nằm trườn dài trên ghế sofa, cố gắng hơn thua với một đứa nhóc.
Sở Hoà khó xử nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn sang Bạch Dương Vĩ khổ sở an ủi hắn.
Anh dùng tay vuốt lên ngực ông xã của mình, khuôn mặt tỏ ra sự lo lắng.
Được một lúc lại tạo ra kí hiệu ngôn ngữ, muốn nói rằng mình thật sự không sao?
Bạch Sở Khiết cách một màn hình điện thoại, nhìn ba nhỏ phải dỗ dành ba lớn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hôm nay chẳng qua như thường lệ cậu muốn gọi điện nói chuyện với hai ba ba, nhưng còn chưa kịp mở lời chào đã nghe thấy một loạt câu từ chửi rủa ba lớn dành cho ai đó.
Đợi đến khi tính khí ba lớn bớt nóng, Bạch Sở Khiết mới cất giọng hỏi.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì thế? Ba nhỏ, ba lớn gặp chuyện không vui sao?"
Sở Hoà lo lắng nhìn Sở Khiết, ánh mắt ba nhỏ hiện lên vẻ tủi thân như muốn cầu cứu cậu.
Khổ sở làm ra kí hiệu ngôn ngữ cho Sở Khiết.
"Ba lớn đang tức giận TvT"
Sở Khiết gật gù, lo lắng nói qua điện thoại.
"Ba lớn à, ba có nghe con nói không.
Chẳng phải ba luôn nói nếu tức giận thì sẽ mau già sao? Nếu ba lớn mau già chẳng phải sẽ mất đi sức quyến rũ khiến ba nhỏ không thích mình sao?"
Sở Hoà: "..."
Bạch Dương Vĩ nghe vậy như có công tắc ngồi thẳng dậy, lập tức cầm điện thoại lên.
Không đánh mà khai.
"Ba lớn không hề tức giận chuyện ở công ty.
Mà là đang thay con đòi lại công bằng.
Cái thằng nhãi làm con trai của ba buồn hôm nay lại dám vác mặt đến tận nhà để tìm con.
Không những thế còn động chạm đến Sở Hoà.
Nhìn cái vuốt sói của nó đi, chỉ chừng đó thôi đã biết nó không phải loại tốt đẹp gì rồi"
Bạch Sở Khiết sững người, thời gian sang Pháp của cậu chưa dài.
Nhưng phải thích nghi với cuộc sống nơi đây, sự thay đổi này khiến cậu bận rộn đến độ tạm thời không còn nhớ đến nổi đau cũ.
Đôi lúc cậu sẽ thấy hình ảnh Duật Đằng hiện trên con phố, thậm chí tại đất nước xa lạ này.
Chỉ cần thấy ai có bóng dáng giống Trần Duật Đằng cũng đã khiến cậu giật mình.
Nhưng Bạch Sở Khiết vốn đang bề bộn với cuộc sống mới, sẽ có những điều mới che lắp đi nỗi đau khổ đó.
Vậy mà, cái người đã đem cậu ra làm trò đùa đó còn tìm đến tận nhà cậu làm gì? Là vì chơi chưa đủ sao?
Bạch Sở Khiết gượng cười, cố gắng trấn tỉnh bản thân không nên vì cái tên của người kia mà rối loạn.
Nhẹ nhàng trấn an ba lớn.
"Ba lớn yên tâm, đàn anh ấy là người xấu.
Con cũng không muốn giao du nữa.
Lần sau người ấy có đến ba lớn cứ trực tiếp đuổi người đi là được"
Được con trai nhỏ ủng hộ, Bạch Dương Vĩ lập tức vỗ ngực hô to.
"Con yên tâm, thằng nhóc đó đã bị ba đánh cho một trận rồi.
Nó sẽ không dám béng mảng lại đây một lần nữa đâu"
Bạch Dương Vĩ vừa nói xong liền đứng trước camera chống hông cười thật to.
Mà Sở Hoà ngồi một bên, lén lút nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại mà đổ mồ hôi lạnh.
"Chú nhỏ, con là người khi sáng đến tìm chú đây.
Con biết chỉ có mình chú có thể giúp con thôi.
Con vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của chú.
Mong chú thương tình cho con biết một chút tung tích của Sở Khiết.
Chỉ cần biết một chút thôi, ngày mai con có thể đến gặp chú được không?"
Sở Hoà nhìn dòng tin nhắn, lúng túng không biết trả lời thế nào.
Cậu càng không muốn để ông xã của mình biết lại lén lút muốn giấu điện thoại đi.
Nào ngờ, có một luồng khí nóng nhẹ phả vào cổ cậu.
Một giọng sát khí truyền bên tai.
"Sở Hoà, em làm gì mà lén lút như ma vậy?".
Lời Nói Dối Của Đôi MắtTác giả: Cỏ NgáoTruyện Đam MỹÂm thanh cười nói vui vẻ, tiếng người rộn ràng xung quanh sân trường. Cánh cửa lớn rộng mở chào đón các học sinh, nhìn những người xung quanh cùng có bạn đến trường, bọn họ lần lượt đi vào, cũng chẳng ai để ý đến một nam sinh dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc lộn xộn, một bên tóc để dài gần như là che phủ con mắt phải. Khuôn miệng cậu mím lại, rụt rè không dám đi nhanh như thể sợ rằng ánh mắt của mọi người sẽ chú ý đến mình vậy. Cậu cúi đầu, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Bóng dáng nhỏ bé cô độc, yếu đuối mang theo chiếc cặp sách lớn đi vào sân trường. "Ai cha! Vong linh không biết nói chuyện đến trường rồi sao?" Âm thanh trêu chọc ở ngay phía sau lưng, cậu giật mình run rẩy không dám đi tiếp. Hai vai co lại theo bản năng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. "Bạch Sở Khiết, tôi gọi mà cậu không quay lại chào hỏi sao? Cái tên công tử nhà cậu muốn bị ăn đòn có phải không?" Bạch Sở Khiết bị doạ theo bản năng quay đầu lại, một đám học sinh gồm ba người, ăn mặc xộc xệch, tóc nhuộm màu… Trần Duật Đằng thất thần đi về nhà, vừa hay cũng là giờ ăn cơm.Cha và mẹ hắn đang ngồi ở đó, nhưng lại không hề chào mừng hắn về.Hắn biết cha và mẹ đang nghiêm khắc dạy hắn, chuyện mình làm sai mình phải có trách nhiệm.Không thể cứ sơ hở là nhờ vả được.Trần Duật Đằng lẳng lặng ngồi vào ăn cơm, tiếng chén đũa va chạm vào nhau.Cha và mẹ vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng họ tuyệt đối không hề để ý đến hắn.Thế mới hiểu được cảm giác làm người xấu sẽ bị mọi người ghét bỏ là như thế nào.Hiện tại Trần Duật Đằng cảm thấy sự quan tâm của cha mẹ hắn dành cho hắn còn kém hơn con Milu ở trong nhà này.Trần Duật Đằng thất thần, cơm trong miệng hiện tại nuốt xuống cũng không cảm thấy ngon.————*****———"Thằng nhãi khô khiếp đó ngay từ đầu anh đã không vừa mắt.Đấy! Sở Hoà, em có thấy chưa.Đến cả em nó còn dám sờ soạn.Thằng ranh đó lẽ ra anh nên chặt hẳn tay của nó"Bạch Dương Vĩ ngồi trên sofa, dãy dụa gào ầm lên vì nhớ đến chuyện khi sáng.Một tên nam nhân nằm trườn dài trên ghế sofa, cố gắng hơn thua với một đứa nhóc.Sở Hoà khó xử nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn sang Bạch Dương Vĩ khổ sở an ủi hắn.Anh dùng tay vuốt lên ngực ông xã của mình, khuôn mặt tỏ ra sự lo lắng.Được một lúc lại tạo ra kí hiệu ngôn ngữ, muốn nói rằng mình thật sự không sao?Bạch Sở Khiết cách một màn hình điện thoại, nhìn ba nhỏ phải dỗ dành ba lớn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.Hôm nay chẳng qua như thường lệ cậu muốn gọi điện nói chuyện với hai ba ba, nhưng còn chưa kịp mở lời chào đã nghe thấy một loạt câu từ chửi rủa ba lớn dành cho ai đó.Đợi đến khi tính khí ba lớn bớt nóng, Bạch Sở Khiết mới cất giọng hỏi."Trong nhà xảy ra chuyện gì thế? Ba nhỏ, ba lớn gặp chuyện không vui sao?"Sở Hoà lo lắng nhìn Sở Khiết, ánh mắt ba nhỏ hiện lên vẻ tủi thân như muốn cầu cứu cậu.Khổ sở làm ra kí hiệu ngôn ngữ cho Sở Khiết."Ba lớn đang tức giận TvT"Sở Khiết gật gù, lo lắng nói qua điện thoại."Ba lớn à, ba có nghe con nói không.Chẳng phải ba luôn nói nếu tức giận thì sẽ mau già sao? Nếu ba lớn mau già chẳng phải sẽ mất đi sức quyến rũ khiến ba nhỏ không thích mình sao?"Sở Hoà: "..."Bạch Dương Vĩ nghe vậy như có công tắc ngồi thẳng dậy, lập tức cầm điện thoại lên.Không đánh mà khai."Ba lớn không hề tức giận chuyện ở công ty.Mà là đang thay con đòi lại công bằng.Cái thằng nhãi làm con trai của ba buồn hôm nay lại dám vác mặt đến tận nhà để tìm con.Không những thế còn động chạm đến Sở Hoà.Nhìn cái vuốt sói của nó đi, chỉ chừng đó thôi đã biết nó không phải loại tốt đẹp gì rồi"Bạch Sở Khiết sững người, thời gian sang Pháp của cậu chưa dài.Nhưng phải thích nghi với cuộc sống nơi đây, sự thay đổi này khiến cậu bận rộn đến độ tạm thời không còn nhớ đến nổi đau cũ.Đôi lúc cậu sẽ thấy hình ảnh Duật Đằng hiện trên con phố, thậm chí tại đất nước xa lạ này.Chỉ cần thấy ai có bóng dáng giống Trần Duật Đằng cũng đã khiến cậu giật mình.Nhưng Bạch Sở Khiết vốn đang bề bộn với cuộc sống mới, sẽ có những điều mới che lắp đi nỗi đau khổ đó.Vậy mà, cái người đã đem cậu ra làm trò đùa đó còn tìm đến tận nhà cậu làm gì? Là vì chơi chưa đủ sao?Bạch Sở Khiết gượng cười, cố gắng trấn tỉnh bản thân không nên vì cái tên của người kia mà rối loạn.Nhẹ nhàng trấn an ba lớn."Ba lớn yên tâm, đàn anh ấy là người xấu.Con cũng không muốn giao du nữa.Lần sau người ấy có đến ba lớn cứ trực tiếp đuổi người đi là được"Được con trai nhỏ ủng hộ, Bạch Dương Vĩ lập tức vỗ ngực hô to."Con yên tâm, thằng nhóc đó đã bị ba đánh cho một trận rồi.Nó sẽ không dám béng mảng lại đây một lần nữa đâu"Bạch Dương Vĩ vừa nói xong liền đứng trước camera chống hông cười thật to.Mà Sở Hoà ngồi một bên, lén lút nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại mà đổ mồ hôi lạnh."Chú nhỏ, con là người khi sáng đến tìm chú đây.Con biết chỉ có mình chú có thể giúp con thôi.Con vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của chú.Mong chú thương tình cho con biết một chút tung tích của Sở Khiết.Chỉ cần biết một chút thôi, ngày mai con có thể đến gặp chú được không?"Sở Hoà nhìn dòng tin nhắn, lúng túng không biết trả lời thế nào.Cậu càng không muốn để ông xã của mình biết lại lén lút muốn giấu điện thoại đi.Nào ngờ, có một luồng khí nóng nhẹ phả vào cổ cậu.Một giọng sát khí truyền bên tai."Sở Hoà, em làm gì mà lén lút như ma vậy?".