“Tôi phải kết hôn.” Cao Thịnh một bên đem đồ ăn buông, một bên đối với nam nhân trước mặt đang nhã nhặn xới cơm vào bát tuyên bố tin vui, nam nhân sau khi cho cơm vào bát hai người, mới im lặng ngồi xuống, đối với anh lộ ra một mạt tươi cười. “Chúc mừng.” Cao Thịnh vui mừng mỉm cười đi vào phòng bếp rửa sạch tay, sau đó đi ra ngồi vào bên cạnh Tô Dung, “Lúc trước không nói cho cậu biết là bởi vì còn không xác định, nhưng mà sau đó ngẫm lại, cũng là nên kết hôn.” Tô Dung nuốt xuống một ngụm đồ ăn, “Ân, là do lần trước quan hệ hữu nghị mà quen biết à?” “Đúng vậy.” Khuôn mặt anh tuấn của Cao Thịnh che giấu không được vui sướng, “Gia thế không tồi, bố cô ấy là hiệu trưởng một trường học, mẹ là giáo sư quốc văn, khó trách cô ấy lại có khí chất như vậy, thật sự giống như . . . . . tiên nữ a.” “Anh thật thích cô ấy?” “Ân, đương nhiên, bằng không tại sao phải cùng cô ấy kết hôn? Đúng rồi Tô Dung, tôi nói với cậu điều này, bố cô ấy muốn cho chúng tôi một căn hộ, sau này nơi đây sẽ để lại cho…
Chương 22
Anh Yêu EmTác giả: Bách LinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Tôi phải kết hôn.” Cao Thịnh một bên đem đồ ăn buông, một bên đối với nam nhân trước mặt đang nhã nhặn xới cơm vào bát tuyên bố tin vui, nam nhân sau khi cho cơm vào bát hai người, mới im lặng ngồi xuống, đối với anh lộ ra một mạt tươi cười. “Chúc mừng.” Cao Thịnh vui mừng mỉm cười đi vào phòng bếp rửa sạch tay, sau đó đi ra ngồi vào bên cạnh Tô Dung, “Lúc trước không nói cho cậu biết là bởi vì còn không xác định, nhưng mà sau đó ngẫm lại, cũng là nên kết hôn.” Tô Dung nuốt xuống một ngụm đồ ăn, “Ân, là do lần trước quan hệ hữu nghị mà quen biết à?” “Đúng vậy.” Khuôn mặt anh tuấn của Cao Thịnh che giấu không được vui sướng, “Gia thế không tồi, bố cô ấy là hiệu trưởng một trường học, mẹ là giáo sư quốc văn, khó trách cô ấy lại có khí chất như vậy, thật sự giống như . . . . . tiên nữ a.” “Anh thật thích cô ấy?” “Ân, đương nhiên, bằng không tại sao phải cùng cô ấy kết hôn? Đúng rồi Tô Dung, tôi nói với cậu điều này, bố cô ấy muốn cho chúng tôi một căn hộ, sau này nơi đây sẽ để lại cho… Lại không biết qua bao lâu, ẩn ẩn biết lương thực cùng nước đã sắp không còn, rồi Tô Dung vẫn mê man đột nhiên mở miệng.“Thịnh. . . . . .” Yết hầu khô héo, nói mỗi một chữ đều là một loại xé rách đau đớn.“Dung? Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm Cao Thịnh cũng khàn khàn giống như vậy, thể lực dần dần suy yếu bỗng nhiên ôm càng chặt thêm một ít.“Em yêu anh. . . . . .”“Anh biết, Dung, hiện tại đừng nói. . . . . .” Hiện tại nói lời này, làm cho tim Cao Thịnh bịt kín một loại sợ hãi.“Nhưng mà em cảm thấy bản thân sắp không chịu được nữa rồi, đừng cho em ăn nữa, hảo lãng phí. Toàn bộ đều cho anh, anh nhất định phải sống sót, em có thể chết trong lòng anh, như vậy đã thật. . . . . . tốt lắm. . . . . .”“Dung? Tô Dung? Tô Dung ──”Cao Thịnh thoáng chốc giống như nổi điên, thân thể vô lực bỗng nhiên hữu lực ôm chặt Tô Dung.“Sẽ không, anh sẽ không để cho em chết, không bao giờ!”Nếu nói là Cao Thịnh duy trì Tô Dung, không bằng nói là Tô Dung duy trì Cao Thịnh không ngã quỵ thì đúng hơn.Hoặc là nói, bởi vì là hai người, cho nên mới có thể ở trong bóng đêm chống chọi với cái chết cho đến hiện tại.Thế nhưng, lời nói của Tô Dung cứ như là vĩnh biệt, làm cho Cao Thịnh lâm vào điên cuồng, rồi lại làm cho anh có được bình tĩnh trước nay chưa có.Bọn họ có thể tồn tại tới nay, ngoại trừ lương thực cùng nước ra, nhất định còn có một chỗ nào đó thông với không khí bên ngoài, cho nên mới có thể cung cấp dưỡng khí cho bọn họ.Nhất định sẽ có chỗ mà bọn họ chưa tìm được có thể đi ra ngoài, phải cứu Tô Dung, phải cứu Tô Dung.Rốt cuộc có phương pháp nào có thể đi ra ngoài?
Lại không biết qua bao lâu, ẩn ẩn biết lương thực cùng nước đã sắp không còn, rồi Tô Dung vẫn mê man đột nhiên mở miệng.
“Thịnh. . . . . .” Yết hầu khô héo, nói mỗi một chữ đều là một loại xé rách đau đớn.
“Dung? Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm Cao Thịnh cũng khàn khàn giống như vậy, thể lực dần dần suy yếu bỗng nhiên ôm càng chặt thêm một ít.
“Em yêu anh. . . . . .”
“Anh biết, Dung, hiện tại đừng nói. . . . . .” Hiện tại nói lời này, làm cho tim Cao Thịnh bịt kín một loại sợ hãi.
“Nhưng mà em cảm thấy bản thân sắp không chịu được nữa rồi, đừng cho em ăn nữa, hảo lãng phí. Toàn bộ đều cho anh, anh nhất định phải sống sót, em có thể chết trong lòng anh, như vậy đã thật. . . . . . tốt lắm. . . . . .”
“Dung? Tô Dung? Tô Dung ──”
Cao Thịnh thoáng chốc giống như nổi điên, thân thể vô lực bỗng nhiên hữu lực ôm chặt Tô Dung.
“Sẽ không, anh sẽ không để cho em chết, không bao giờ!”
Nếu nói là Cao Thịnh duy trì Tô Dung, không bằng nói là Tô Dung duy trì Cao Thịnh không ngã quỵ thì đúng hơn.
Hoặc là nói, bởi vì là hai người, cho nên mới có thể ở trong bóng đêm chống chọi với cái chết cho đến hiện tại.
Thế nhưng, lời nói của Tô Dung cứ như là vĩnh biệt, làm cho Cao Thịnh lâm vào điên cuồng, rồi lại làm cho anh có được bình tĩnh trước nay chưa có.
Bọn họ có thể tồn tại tới nay, ngoại trừ lương thực cùng nước ra, nhất định còn có một chỗ nào đó thông với không khí bên ngoài, cho nên mới có thể cung cấp dưỡng khí cho bọn họ.
Nhất định sẽ có chỗ mà bọn họ chưa tìm được có thể đi ra ngoài, phải cứu Tô Dung, phải cứu Tô Dung.
Rốt cuộc có phương pháp nào có thể đi ra ngoài?
Anh Yêu EmTác giả: Bách LinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Tôi phải kết hôn.” Cao Thịnh một bên đem đồ ăn buông, một bên đối với nam nhân trước mặt đang nhã nhặn xới cơm vào bát tuyên bố tin vui, nam nhân sau khi cho cơm vào bát hai người, mới im lặng ngồi xuống, đối với anh lộ ra một mạt tươi cười. “Chúc mừng.” Cao Thịnh vui mừng mỉm cười đi vào phòng bếp rửa sạch tay, sau đó đi ra ngồi vào bên cạnh Tô Dung, “Lúc trước không nói cho cậu biết là bởi vì còn không xác định, nhưng mà sau đó ngẫm lại, cũng là nên kết hôn.” Tô Dung nuốt xuống một ngụm đồ ăn, “Ân, là do lần trước quan hệ hữu nghị mà quen biết à?” “Đúng vậy.” Khuôn mặt anh tuấn của Cao Thịnh che giấu không được vui sướng, “Gia thế không tồi, bố cô ấy là hiệu trưởng một trường học, mẹ là giáo sư quốc văn, khó trách cô ấy lại có khí chất như vậy, thật sự giống như . . . . . tiên nữ a.” “Anh thật thích cô ấy?” “Ân, đương nhiên, bằng không tại sao phải cùng cô ấy kết hôn? Đúng rồi Tô Dung, tôi nói với cậu điều này, bố cô ấy muốn cho chúng tôi một căn hộ, sau này nơi đây sẽ để lại cho… Lại không biết qua bao lâu, ẩn ẩn biết lương thực cùng nước đã sắp không còn, rồi Tô Dung vẫn mê man đột nhiên mở miệng.“Thịnh. . . . . .” Yết hầu khô héo, nói mỗi một chữ đều là một loại xé rách đau đớn.“Dung? Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm Cao Thịnh cũng khàn khàn giống như vậy, thể lực dần dần suy yếu bỗng nhiên ôm càng chặt thêm một ít.“Em yêu anh. . . . . .”“Anh biết, Dung, hiện tại đừng nói. . . . . .” Hiện tại nói lời này, làm cho tim Cao Thịnh bịt kín một loại sợ hãi.“Nhưng mà em cảm thấy bản thân sắp không chịu được nữa rồi, đừng cho em ăn nữa, hảo lãng phí. Toàn bộ đều cho anh, anh nhất định phải sống sót, em có thể chết trong lòng anh, như vậy đã thật. . . . . . tốt lắm. . . . . .”“Dung? Tô Dung? Tô Dung ──”Cao Thịnh thoáng chốc giống như nổi điên, thân thể vô lực bỗng nhiên hữu lực ôm chặt Tô Dung.“Sẽ không, anh sẽ không để cho em chết, không bao giờ!”Nếu nói là Cao Thịnh duy trì Tô Dung, không bằng nói là Tô Dung duy trì Cao Thịnh không ngã quỵ thì đúng hơn.Hoặc là nói, bởi vì là hai người, cho nên mới có thể ở trong bóng đêm chống chọi với cái chết cho đến hiện tại.Thế nhưng, lời nói của Tô Dung cứ như là vĩnh biệt, làm cho Cao Thịnh lâm vào điên cuồng, rồi lại làm cho anh có được bình tĩnh trước nay chưa có.Bọn họ có thể tồn tại tới nay, ngoại trừ lương thực cùng nước ra, nhất định còn có một chỗ nào đó thông với không khí bên ngoài, cho nên mới có thể cung cấp dưỡng khí cho bọn họ.Nhất định sẽ có chỗ mà bọn họ chưa tìm được có thể đi ra ngoài, phải cứu Tô Dung, phải cứu Tô Dung.Rốt cuộc có phương pháp nào có thể đi ra ngoài?