Đêm thu thơm ngát, cung điện đỏ son. Ngoài điện Long Ương, một tên thị vệ sắp bị xử tử đang quỳ gối, thảm uyên ương phủ kín mặt đất, vải đỏ rực rỡ chói lòa chăng lên khắp chốn, còn mười hôm nữa là đến ngày hoàng đế thành hôn. Hoàng đế Đại Ngu Lý Hiệu ngồi trên ngai vàng, sắc mặt âm trầm. Đại học sĩ cầm tấu chương trong tay, chân không ngừng bước, vội vã băng qua điện Khánh Hoà. Lúc vào trong điện, ông khẽ cúi người. “Thần khấu kiến bệ hạ.” Lý Hiệu trầm giọng: “Ban ngồi.” Hai thái giám liền mang ghế vào, đại học sĩ phủi tay áo, cẩn thận ngồi xuống một cách chậm rãi, ông giương mắt dò xét sắc mặt hoàng đế, chỉ nhìn thoáng qua liền tự có tính toán. Ông đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Lý Hiệu, từ lúc gã đăng cơ năm mười sáu tuổi, đến nay đã qua sáu năm. Tính gã vui giận thất thường, khát máu hung bạo, không gần nữ sắc, cũng chẳng thích thứ gì, là vị hoàng đế khó hầu hạ nhất trong tất cả hoàng đế Đại Ngu. Toàn thân kim long của Lý Hiệu đều là vảy ngược. Hôm nay, đại học sĩ…

Truyện chữ